Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 38: Hôn vào khóe mắt




Editor: Moon

Beta: Mã Mã

Chương 38: Hôn vào khóe mắt

Cô vừa định nhất ống tay áo mình lên lau mồ hồi thì đột nhiên thấy một chiếc khăn lông trắng xuất hiện trước mắt, Trầm Phi Yên buồn bực nhìn.

"Không cần, cô biết tôi không thể ra nên mới đồng ý để mặt tôi đi lại !" Cô dùng tay áo hung hăng lau mồ hôi trên mặt, Trầm Phi Yên nghĩ thực đúng là chủ nào tớ lấy.

Cái cô gái tự xưng là người hầu Sa La này đúng là một kẻ chuyên nghiệp, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như không có hồn.

"Tiên sinh căn dặn, nhất định phải phục vụ cho cô hài lòng.” Lời Sa La nói như lẽ đương niên, hoàn toàn là trách nghiệm của người hầu.

Nhìn chằm chằm sa la vô cùng bản khắc mặt của, trầm vị yên thở dài, quay một cái tượng gỗ phát hỏa, hay cân chính không qua được.


Chung quanh đều là những cây cao và to, làm cô nhìn không thể nhìn thấy cửa lớn chỉ có thể ngước lên nhìn bầu trời, không có cánh cô vĩnh viễn không thể bay ra khỏi đây.

"Tôi mệt mỏi, đưa tôi trở lại."

"Vâng, thưa phu nhân."

Cho dù Trầm Phi Yên đã nói với cô ta rằng đừng gọi mình là phu nhân, nhưng Sa La vẫn cố ý, Trầm Phi Yên cũng chẳng còn hơi đâu mà nói nữa. Chỉ có thể nhận theo Sa La trở về, cô biết Sa La biết lối đi nhưng cô vẫn không thể ra ngoài.

Thăm dò hơn ba tiếng, Trầm Phi Yên mệt mỏi thở hồng hộc, cô chưa bao giờ mệ như vậy. Nằm lỳ ở trên giường, hiện tại cô mệt mỏi nhũn cả người ra.

Trong không khí tràn ngập hương hoa, còn có cả mùi vị của biển, trong lúc mơ hồ tựa như có thể nghe thấy tiếng huyên náo của hải âu, khiến cho kẻ khác có cảm giác thân thể mình được thiên nhiên ôm vào lòng, mang tới sự dễ chịu dị thường, thân thể như mọc ra một đôi cánh, tự do bay lượn trên trời.

Bao nhiêu năm rồi cô không có cảm giác như vậy?


Mười năm, thậm chí có mười năm.

Mười năm này, cô cố gắng học tập, cố gắng làm việc, thậm chí còn thiếu chút nữa chết ở nơi đất khách quê người, suýt chút nữa biến thành kỹ nữ, chuyện chua xót nhiều như vậy thì tại sao trái tim cô lại đâu vì chuyện này?

Trong lúc ngủ mơ, hình như có người dùng cánh tay ôm cô giống như một tòa thành chắc chắn, hôn lên giọt nước mắt chua xót của cô cùng cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt.

Hiên Viên Hoàng vốn tức giận đùng đùng trở về, hắn không rõ vì sao cô không chịu nhận anh.

Mười năm trước, vì sự ghen tị đã khiến hắn cưỡng bức cô, nhưng hắn rất muốn cưới cô, khiến cô trở thành người phụ nữ của hắn, vợ của hắn, là mẹ của những đứa con hắn, hắn muốn cho cô hạnh phúc. Nhưng, lúc hắn đạt được mục đích thì cũng là lúc cô xảy ra sự cố, có tin cô đã chết. Một khắc kia, thế giới của hắn như sụp đổ, điều hối hận duy nhất của hắn đó là chưa kịp nói yêu cô, trong sâu thẳm trái tim hắn đã yêu cô.

Toàn thân của người phụ nữ dưới mành lụa trắng run lên, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt.

Nước mắt trong suốt long lanh, lại khiến tim hắn rầu rĩ đau đớn. Ôm Trầm Phi Yên vào trong ngực mình, tất cả sự tức giận đều trở thành che chở và trìu mến, giờ khắc này hắn thầm nghĩ dùng đôi tay của mình để cô ấm áp và an tâm hơn, xua đi những đau khổ trong lòng cô.

Cô có biết không, khi lúc hắn nhìn thấy cô thì lòng hắn lại rung động, biết cô vẫn còn sống hắn rất vui vẻ. Hắn chưa từng kích động như vậy, hắn ta là hoàng đế đứng trên mọi thứ, nhưng giờ khắc này lại cảm tạ ông trời đã để cô bên cạnh anh.

Nếu có thể, hắn nguyện ý cả đời này cầu nguyện cho cô có thể sống hạnh phúc mãi mãi.