Phán Quan

Chương 19: Di ảnh



“Hai người có thể ghép thành một đấy, có phải lúc đi vào hắn tính thiếu mất một người không.” Một giọng vịt đực cạc cạc đột nhiên chen ngang.

Văn Thời nhìn sang, là thằng nhóc ngang ngược nhà Trương Bích Linh, trên danh sách khách viếng Thẩm Kiều có tên của nó: Chu Húc.

Tên thì khá hay, người thì thiếu đòn.

“Hỏi con hay gì mà con dám nói leo?” Trương Bích Linh đẩy nhẹ vai nó, vội vàng hòa giải với Văn Thời: “Bám vào ma nơ canh hình người hay bị trục trặc như này lắm, chuyện bình thường nên cũng không ngạc nhiên gì cả.”

Chu Húc khịt mũi coi thường: “Ai bảo thế, dì nhỏ của con không như vậy.”

Trương Bích Linh trừng mắt với nó: “Dì nhỏ, dì nhỏ, ngày nào con cũng lấy dì nhỏ ra để ba hoa chích chòe. Trương Lam mới mấy tuổi đã bắt đầu vào lồng rồi, có thể giống được chắc?”

Văn Thời rất ít khi quan tâm đến chuyện nhà khác, những người còn sống trên danh phả cũng không quen biết mấy. Hắn yên lặng lắng nghe sau đó hỏi người trên lưng: “Trương Lam là ai?”

Tạ Vấn còn chưa trả lời, Chu Húc đã tỏ vẻ kinh ngạc, tai nó rất thính: “Anh không biết?”

Văn Thời: “Tôi nên biết à?”

Chu Húc: “Người xếp hạng cao nhất trên danh phả! Anh làm nghề này mà lại không biết dì ấy hả?”

Anh quen tổ tông của dì nhỏ nhà mày đó.

Không phải mắng người, hắn quen thật.

Văn Thời nhủ thầm.

“Con đủ rồi đấy!” Trương Bích Linh bị con trai làm mất mặt, cô kéo nó ra sau lưng nói với Văn Thời: “Nó từ khi còn nhỏ được Trương Lam….chính là dì nhỏ của nó dẫn về trong tộc sống mấy năm cho nên thân với dì nó lắm, mở mồm ngậm miệng đều nhắc tới cô ấy. Cậu đừng chấp nhặt với nó nhé.”

Văn Thời: “Ừm.”

Trương Bích Linh lại nói: “Tôi nghe tiểu Hạ nói đây là lần thứ hai vào lồng? Mới lần thứ hai, làm được như vậy cũng giỏi lắm rồi, cứ từ từ thôi, ông cụ Thẩm cuối cùng cũng có người nối nghiệp rồi.”

Văn Thời liếc mắt về phía Hạ Tiều.

Xem ra thằng ngốc này còn biết giấu chuyện, không khai toẹt gốc gác ra ngoài.

Có vẻ Trương Bích Linh coi hắn là một đồ đệ khác được Thẩm Kiều thu nhận, năng lực khá hơn thằng nhóc Hạ Tiều cái gì cũng không biết này một xíu, nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Dù sao dòng của Thẩm Kiều trên bức danh phả cũng không có tên họ của vị đồ đệ mới này, nghiễm nhiên cũng chỉ là gà mờ vô dụng mà thôi.

Nhưng mà con người Trương Bích Linh rất tốt, cô vẫn lịch sự với “gà mờ” chứ không tỏ vẻ kiêu căng.

“À anh ơi.” Hạ Tiều lại tủi thân mở miệng.

Văn Thời: “Nói.”

Hạ Tiều: “Em còn phải ở trên cái mô hình chân này bao lâu nữa? Vì sao bọn dì Trương không cần bám lên đồ vật?”

Văn Thời trầm ngâm mấy giây.

Trương Bích Linh lại mở miệng: “Ôi chao! Vừa rồi vội quá quên không nói. Chúng ta bám nhờ lên vật  tiến vào tâm lồng là vì sợ hơi thở người lạ đột ngột xuất hiện sẽ kinh động tới chủ lồng, khi chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi đã bị đuổi theo đánh, vậy thì mất nhiều hơn được.”

“Nhưng cái lồng này lại khác, nơi này đã có rất nhiều người sống nên bị kinh động từ lâu rồi. Bám hay không bám lên vật cũng như nhau cả.” Trương Bích Linh chỉ vào một đám người rúc trong góc, “Tôi vào sớm hơn các cậu một bước, lúc đầu bám lên gương dọa bọn họ sợ gần chết. Tôi lo dọa họ sợ quá sẽ gặp nguy hiểm nên dứt khoát thoát ra khỏi gương.”

Hạ Tiều sống lại: “Cho nên chúng ta cũng có thể thoát ra phải không?”

Trương Bích Linh: “Có thể. Nhưng nếu mấy cậu cảm thấy bám lên vật an toàn hơn thì cứ chờ tiếp ở bên trong cũng được.”

Hạ Tiều: “Không được không được.”

Do sợ thanh niên trẻ không hiểu biết nên cô giải thích rất kỹ càng tỉ mỉ.

Thật ra Văn Thời hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Khi vừa vào hắn liền biết có thể thoát ra nhưng hắn không nhắc tới, hắn muốn để Tạ Vấn chết nghẹn một hồi trong con ma nơ canh có nửa thân trên, dù sao lần trước hắn cũng phải nín nhịn vài ngày ở trong con búp bê cơ mà.

Hiện giờ Trương Bích Linh nói như vậy, hắn đành tha cho Tạ Vấn một mạng.

“Ông cụ Thẩm chưa từng nhắc cho mấy cậu à?” Trương Bích Linh hỏi.

Văn Thời mặt không cảm xúc chém gió: “Không, tôi vừa mới biết thôi.”

Hắn thoát ra khỏi ma nơ canh, sau đó xoay người thấy Tạ Vấn cũng vừa thoát ra đang nhíu mày, như vừa nghe thấy lời nói quái quỷ nào đó.

Văn Thời nghi ngờ nhìn anh ta.

Tạ Vấn khách sáo: “Không có gì, tôi cũng vừa mới biết.”

***

Bọn họ trở về hình người, sắc mặt mấy người co rúm trong góc tường cũng ổn hơn, không còn hoảng sợ như trước nữa.

“Mọi người vào đây từ bao giờ?” Văn Thời hỏi bọn họ.

Nam sinh mặc áo sơ mi kẻ ca rô nói: “Lâu lắm rồi ạ.”

Những người khác gật đầu lia lịa theo: “Rất lâu rồi.”

“Không nhớ rõ nữa, tôi sắp điên tới nơi rồi.”

…..

Ngoại trừ thằng con Chu Húc của Trương Bích Linh có thể nói ra con số cụ thể, những người khác đều ngơ ngơ ngác ngác, xem chừng là bị dọa đến mức mơ hồ.

“Có lẽ thời gian họ vào lệch với tôi một chút thôi.” Chu Húc nói, “Lúc tôi tiến vào thì bọn họ chưa đần độn ngơ ngác như bây giờ.”

Hạ Tiều hỏi: “Em vào bằng cách nào?”

“Đi đường lớn rồi xông vào thôi!” Chu Húc bày ra vẻ mặt anh đang nói nhảm cái gì thế.

Trương Bích Linh trả lời thay nó: “Tôi hỏi rồi, cũng ngồi chiếc xe kia sau đó nhận dù, không khác với lời đồn lắm.”

“Cô từng nghe lời đồn kia rồi?” Văn Thời hỏi.

Trương Bích Linh gật đầu nói với Tạ Vấn: “Nghe Đại Triệu và Tiểu Triệu trong tiệm cậu kể.”

“Hai con nhóc đó thích ngồi lê tán dóc khắp nơi, nghe được chuyện gì cũng đem ra hù dọa người khác.” Tạ Vấn nói, “Gần đây người quanh vùng đều bị hai đứa nó dọa đến mức không dám lái xe ngày mưa.”

Văn Thời: “Lời đồn có nhắc tài xế là ai không, đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Vấn nghĩ ngợi: “Nghe nói qua đời vì tai nạn xe cộ.”

“Còn gì nữa?”

“Hết rồi.”

“Lượng tin tức này ít quá.” Trương Bích Linh vỗ vỗ con trai mình nói: “Húc Húc, con gặp phải chuyện gì ở trong này?”

Mặt Chu Húc xanh mét, tránh tay mẹ mình lớn tiếng bảo: “Đừng gọi tên này, mẹ có thấy mắc ói không, con đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ.”

Trương Bích Linh: “Đang hỏi con đó.”

Chu Húc: “Còn có thể gặp chuyện gì nữa? Không phải là người phụ nữ kia à. Lúc con xông vào, bà ta đúng lúc đang lên tầng, bên cạnh còn có một bà cụ đang gặm chân gà hay gì đó trong tiệm nữa. Bà ấy đột nhiên bỏ chân gà xuống bảo với con là ‘tới bắt người, tới bắt người rồi’.  Sau đó con bỏ chạy, chạy lên tầng ba thì gặp bọn họ nên chui vào trong, tiếp đó thành thật chờ ở trong này. Ngoại trừ lúc đi wc hoặc kiếm ăn thì đều không ra ngoài.”

Đây toàn là mấy lời thừa thãi.

Trương Bích Linh hơi đau đầu, cảm giác thằng con nhà mình chả được tích sự gì, cô thở dài nói: “Vậy xem tình hình rồi tính.”

Ngược lại Văn Thời bắt được điểm mấu chốt: “Bà cụ trong tiệm nói chuyện với em?”

Chu Húc: “Đúng rồi.”

“Em chắc chắn là nói với mình chứ?”

“Không thế thì sao!”

Văn Thời buồn bực.

Thông thường, người trong lồng sẽ không bao giờ bắt chuyện với người sống. Bọn họ là sự hiện diện trong ý thức của chủ lồng, nếu nhìn thấy người sống, đa phần phản ứng đầu tiên là công kích.

Cái lồng này thật sự kỳ quái.

Lúc Văn Thời đang chìm trong suy nghĩ, trong tiệm không ai nói gì, không khí đột ngột trở nên yên tĩnh. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn còn vang vọng giống như cách đó không xa.

Âm thanh cửa cuốn chấn động vọng khắp khu mua sắm, bất ngờ chói tai.

Qua một lúc lâu, tiếng thang cuốn ‘vù vù’ lại xuất hiện.

“Đi rồi à?” Có người khẽ hỏi.

“Chắc là đi rồi.”

Đám người núp trong góc thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại ngẩn người ra.

Cậu nam sinh mặc áo sơ mi kẻ ca rô kia nhìn chằm chằm bọn Văn Thời, đột nhiên bảo: “Mấy người có thể đưa chúng tôi ra ngoài không?”

Trương Bích Linh là một người đáng tin cậy, cô nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Nhưng trong hoàn cảnh này, từ ‘cố gắng’ không thể đạt được hiệu quả trấn an lòng người. Vì thế nam sinh kia ‘Ồ’ một tiếng, tiếp tục ngẩn người giống hệt du hồn lo sợ hão huyền.

Sắc mặt bọn họ vô cùng tệ, quầng mắt thâm đen, không biết từ khi lọt vào đây đã chợp mắt được lần nào chưa.

Bạn gái của nam sinh áo sơ mi ca rô nhỏ giọng thì thầm: “Em muốn đi vệ sinh.”

Trong tiệm tức khắc lặng ngắt như tờ.

Giống như phản xạ có điều kiện, chỉ cần có người nhắc tới chuyện này là mọi người đều sẽ căng thẳng.

“Đi, cô dẫn con đi.” Trương Bích Linh nói.

Cô vừa mở miệng, ba người khác cũng nói với theo: “Vậy tôi cũng đi, đi chung đê. “

Họ đẩy cửa cuốn lên một nửa, từng người lần lượt chui ra ngoài.

“Mọi người tạm chờ ở trong này đi, đừng chạy loạn.” Trương Bích Linh nói chuyện kèm theo chút khí thế của bậc trưởng bối.

Câu dặn dò này bao gồm cả Văn Thời, Hạ Tiều và Tạ Vấn, dù sao cô cũng biết rõ,  ba người thì hai thằng không tên không họ, một kẻ bị gạch tên, vốn chẳng có tác dụng to lớn nào.

Kết quả cô chân trước vừa đi, Văn Thời chân sau đã chui ra khỏi cửa cuốn.

“Anh đi đâu?” Chu Húc gọi hắn.

Văn Thời không phải người điềm đạm, hắn càng không ưa thằng ranh ngang ngược này cho nên chẳng thèm trả lời.

“Này!” Chu Húc lại gọi một tiếng.

Văn Thời vẫn giả điếc như cũ.

Mãi đến khi Tạ Vấn chui ra theo, hắn mới nhíu mày nói: “Anh ra ngoài làm gì?”

“Cửa này chỉ có cậu mới được chui qua à? Ngang ngược độc tài thế.” Tạ Vấn chỉ chỉ hành lang gấp khúc tối mù: “Tôi đi xem thử mấy cửa tiệm kia.”

Nói xong anh ta cũng không đợi ai, đi thẳng về bên ấy.

Văn Thời: “?”

Hắn vừa định nhấc chân, Chu Húc lại dùng giọng vịt đực kêu cạc cạc: “Không phải dặn các anh không được chạy loạn à?!”

Văn Thời đỡ mép dưới cửa cuốn, khom lưng nhìn nó: “Ai bảo?”

Hắn lúc nào cũng lạnh lùng, cúi đầu nhìn sang như vậy mang lại cảm giác áp bức ngột ngạt. Chu Húc nghẹn lời, kêu: “Mẹ tôi bảo!”

“Chả phải mẹ tôi.” Văn Thời nói xong nguẩy đít đi thẳng.

Chu Húc bị hất một rổ băng vụn vào mặt, vừa mất mặt vừa tức giận. Nó chửi “Đm” rồi chui theo ra ngoài, dáng vẻ hùng hổ như con ngỗng đuổi theo người ta.

“Ấy, em đi theo anh của anh làm gì?” Hạ Tiều biết bản thân gan thỏ đế, vốn định ngoan ngoãn chờ ở đây, không ra ngoài đỡ vướng chân người khác.

Nhưng cậu thấy thằng nhóc trẻ trâu đuổi theo anh Văn nhà mình thì cũng gọi với theo rồi chui ra ngoài.

Vì thế khi cô Trương dẫn đội ngũ đi vệ sinh quay về, phát hiện trong tiệm chỉ còn hai người đàn ông trung niên rúc một góc sưởi ấm, đám còn lại chạy hết.

Trương Bích Linh liền cảm thấy cái lồng này sắp toang rồi.

***

Khu mua sắm to như vậy, vẫn chỉ có lác đác vài cửa hàng lập lòe ánh đèn màu trắng xanh.

Văn Thời đi dọc theo hành lang gấp khúc, ở gần cửa hàng đang mở.

Lúc hắn vừa mới tiến vào tâm lồng, chỉ vội vàng quan sát bốn phía, nhưng vẫn có ấn tượng sâu đậm với gian hàng này, bởi vì hầu hết vật dụng trong tiệm đều là khung ảnh, chủ tiệm lại rất béo, ít cũng phải trăm cân, khi cúi người đóng cửa cuốn vô cùng vất vả.

Nhưng hiện tại, chẳng thấy bóng dáng gã chủ tiệm to con đâu cả.

Trước cửa có một bãi nước không biết từ đâu ra, tựa như có người ban nãy đứng ở đây rất lâu, nhỏ nước tong tong xuống nền nhà.

Văn Thời đẩy mạnh cửa cuốn lên trên, chui vào trong tiệm.

Lúc này hắn mới phát hiện, toàn bộ cửa hàng treo khung ảnh màu đen, ảnh lớn ảnh bé đều là cùng một người.

Hoặc không thể gọi là ảnh chụp, mà là vẽ——

Lông mày dày đậm, hai con mắt đen ngòm và cặp môi bè ngang.

Đúng là gương mặt của người phụ nữ rượt bọn họ chạy khắp nơi.

Nhưng hình trong khung ảnh không có màu sắc, tất cả đều là đen trắng tựa như di ảnh treo kín tường.

Đám di ảnh này cứ nhìn chòng chọc Văn Thời đứng giữa tiệm.

Đột nhiên! Cửa cuốn kêu ken két.

Văn Thời quay đầu nhìn liền thấy một bà lão mặt u ám đứng ở ngoài cửa, hai tay tóm lấy mép cửa cuốn hì hục kéo xuống.

Bà vừa gầy ốm lại vừa già, nhưng lực tay lại khỏe, chỉ nghe ‘soạt’ một tiếng!

……

Không kéo nổi.

Văn Thời đứng ở trong tiệm, ngón tay buông thõng quấn hai sợi dây gai trắng, đầu bên kia quấn lên khóa cài bên ngoài cửa, sợi dây kéo căng nâng cửa cuốn, cứ thế khiến người ta chẳng thể sập cánh cửa xuống.

Bà lão kéo cửa bằng hai cánh tay: “…”

Văn Thời mặt lạnh tanh: “Bà làm gì đấy?”

Tròng mắt trắng bệch của bà lão nhìn chằm chằm hắn, thều thào: “Tiệm này không mở.”

Văn Thời: “Vì sao?”

Bà lão mím môi.

Văn Thời: “Chủ tiệm đâu?”

Bà lão vẫn không hé răng như cũ.

Không biết tiếng động từ đâu vọng tới, bà lão quay đầu nhìn thoáng qua cửa hàng đối diện, sau đó quay lại.

Bà chép chép miệng, giọng nói già nua bay bổng: “Không mở, không mở, tôi phải đi ăn cơm, phải ăn cơm.”

Dứt lời, bà ta lại cố gắng kéo cửa xuống.

Văn Thời đang bận suy nghĩ mối liên hệ giữa “Ông chủ mập không có đây” và “Phải đi ăn cơm”, chợt thấy một người vóc dáng khá cao đi đến.

Người nọ dừng bước sau lưng bà lão, ngón tay thon dài trắng trẻo bắt lấy cánh tay kéo cửa của bà ta, tựa như cầm đồ vật, thong thả gỡ tay khỏi cánh cửa.

Bà lão âm thầm so tài, mặt nghẹn tái cả đi, cuối cùng vẫn bị  gỡ tay ra.

“Tôi thấy bà từ đằng xa rồi, vóc người cao như thế kéo cửa có mệt không, nghỉ xả hơi một lát đi.” Cửa cuốn bị cái tay kia nâng lên một đoạn, lộ ra gương mặt Tạ Vấn.

Có thể là do ánh đèn trong tiệm quá lạnh, nên khi chiếu vào mặt anh ta trông có vẻ càng thêm bệnh tật.

Anh ta nhìn Văn Thời đứng trong tiệm, lại đảo qua mấy sợi dây dài kéo căng kia, hờ hững nói: “Ai dạy cậu chui vào phòng trống một mình khi ở trong lồng vậy hả?”