Phán Quan

Chương 50: Bến đỗ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ do có một mảnh linh tướng nhập về cơ thể nên kí ức cũng nhiều hơn một phần. Hoặc có thể do đau đớn đến mức không chịu nổi, mà Văn Thời là người có thói quen không chịu yếu thế kêu thành tiếng chỉ đành cố gắng suy nghĩ về một số người và vài sự việc, nhờ nó để gắng gượng vượt qua đêm dài.

Thế là hắn nhớ về thuở ban đầu.

***

Văn Thời gặp Trần Bất Đáo lần đầu tiên là khi hắn còn rất nhỏ, nhỏ đến mức chưa ở độ tuổi có thể ghi nhớ được mọi việc. Lúc ấy là năm nào tháng nào, hắn đang ở đâu, vì sao cảnh tượng xung quanh mình lại như thế kia, hắn đều không nhớ rõ.

Trong ánh chiều tà ngày hôm đó, khắp nơi nhuốm màu đỏ cam, đâu đâu cũng có người chết.

Xác chết chồng chất thành núi, trong gió thoảng mùi gay mũi khó ngửi, máu tanh uốn lượn chảy thành dòng tụ lại chỗ trũng, có chỗ đã khô cạn thành màu nâu gỉ sắt, có chỗ lại sền sệt đặc quánh.

Văn Thời bò ra từ dưới một cái xác nặng trĩu, bàn tay bị đá cứa rách da.

Hắn không biết vì sao tất cả mọi người nằm im nơi đó mà không một ai nói chuyện. Cũng không biết vì sao xung quanh lại tĩnh lặng như vậy, đến mức tưởng như chỉ còn một mình hắn tồn tại trên thế gian này.

Hắn cố kéo một người lớn bên cạnh, nhưng ngay cả bản thân hắn đứng cũng còn chẳng vững.

Người lớn kia vẫn không tỉnh, hắn cố lôi kéo nhưng lại bị trượt chân ngã ngồi trên mặt đất, lòng bàn tay dính đầy máu tanh. Tay của người kia không có sức sống “bịch” một cái trượt xuống đất, hắn lại cố chấp bò dậy nắm lấy nó một lần nữa nhưng vẫn vô ích.

Thế là hắn lẻ loi đứng đó, xòe ngón tay dính đầy máu, ngơ ngác chẳng biết phải làm sao…

Mãi tới khi nghe thấy có người đến gần.

Ngày hôm đó Trần Bất Đáo không mặc áo choàng, cũng không đeo mặt nạ. Chỉ mặc một chiếc áo mỏng trắng như tuyết, giống hệt như một vị thần tiên không nhuốm bụi trần hạ phàm. Khi cụp mắt nhìn người dưới đất, có một loại cảm giác ôn hòa từ ái và thương xót.

Cái nhìn kia đã trở thành khởi đầu cho tất cả kí ức của Văn Thời đối với thế giới này.

Trần Bất Đáo kéo vạt áo ngồi xổm xuống ôm hắn ra khỏi núi thây biển máu. Mà hắn giống như một con búp bê giả ghé vào trên vai đối phương, mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn đến mức mắt ê ẩm khó chịu, vừa nóng vừa rát.

Người đó vỗ nhẹ vào lưng hắn, giọng nói trầm trầm: “Nhắm mắt lại.”

Hắn vừa nghe liền lập tức làm theo, nhắm mắt vùi mặt vào vai người kia, một lát sau mảng vải dưới mí mắt dần ướt đẫm.

Hắn lúc ấy còn quá nhỏ, đáng lẽ không nhớ rõ được ngày hôm đó. Nhưng trong một khoảng thời gian dài của rất lâu về sau, hắn vẫn nhớ rõ mùi máu tanh trong gió hôm ấy, nhớ rõ cảm giác tay của người đã chết tuột khỏi lòng bàn tay hắn, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Vào cái ngày hắn bắt đầu có ký ức ấy, không cần một ai chỉ dạy đã tự mình hiểu rõ sự sống và cái chết, nỗi buồn và niềm vui.

Hắn không có tên, chỉ có một chiếc khóa trường sinh được đeo trên người từ lúc sinh ra, trên khóa khắc một chữ “Văn”, chắc hẳn là tên dòng họ của hắn. Trần Bất Đáo cho hắn thêm một chữ “Thời”.

“Thời giả sở dĩ ký tuế dã”[1]. Xuân hạ thu đông, nhật nguyệt xoay vần, đều hội tụ trong một chữ này.

[1] Nguyên văn: /时者所以记岁也/ có nghĩa là “người hiểu thời gian có thể biết được thu hoạch bội thu hay mất mùa” hoặc “Người hiểu thời thế sẽ giúp quân chủ của mình nắm bắt được thời cơ, mang đến sự hưng thịnh lâu dài”. Câu trên được trích từ áng văn xuôi của nhà chính trị gia Quản Tử thời Xuân Thu. Nội dung nói về việc ông dạy vua Tề Hoàn Công cách trị quốc (Nguồn: Baidu _《管子·山权数》).



Sức khỏe Văn Thời khi còn bé rất yếu, ngày hôm ấy khóc quá lâu lại bị dọa sợ, sau khi được Trần Bất Đáo mang về liền ốm nặng một trận.

Trên đỉnh núi quá lạnh, không thích hợp cho trẻ con sống. Ngược lại dưới chân núi là nơi thôn xóm tụ tập, nhà cửa san sát, lúc nào cũng ấm áp cùng với khói bếp quẩn quanh. Vì thế lúc đầu Văn Thời được nuôi dưỡng ở dưới chân núi Tùng Vân.

Nhưng hắn không có quá nhiều ấn tượng với nơi đó cho lắm, bởi trong khoảng thời gian dưỡng bệnh hắn luôn mê man lúc ngủ lúc tỉnh, cứ lặp đi lặp lại, chờ đến khi khỏi hẳn thì bốn mùa đã xoay chuyển một vòng.

Theo quy củ, hắn chuyển tới lưng núi Tùng Vân sống cùng một chỗ với mấy đệ tự ruột khác như Bốc Ninh, Trang Dã. Đúng ra bản tính trẻ nhỏ thích vui đùa, người có tuổi tác chênh lệch không nhiều ở chung thì sẽ nhanh chóng quen thân với nhau.

Nhưng Văn Thời lại là ngoại lệ.

Hắn không biết mình sinh ra từ bao giờ, đã bao nhiêu tuổi, tới từ đâu. Hắn thấy mình giống như một vị khách không mời mà đến, trông chẳng ăn nhập với mấy đứa bé kia chút nào.

Trong khoảng thời gian ấy Trần Bất Đáo thường xuyên không ở núi Tùng Vân, cứ ra khỏi cửa là sẽ đi rất lâu không về, cho nên cũng không biết những điều này. Nhưng cho dù Trần Bất Đáo có ở đó thì cũng không biết ngay được, bởi vì Văn Thời đâu có chịu nói ra.

Từ nhỏ hắn đã lầm lì và bướng bỉnh, không giỏi bộc lộ cảm xúc của bản thân.

Có lẽ vì vậy mà những thứ không thuộc về hắn mới có thể tồn tại trong thân thể hắn lâu như vậy…

Lần đầu tiên Văn Thời giải phóng sát khí là vào một đêm trước khi Trần Bất Đáo trở về mấy hôm.

Hắn bị tên Trang Dã có tướng ngủ xấu kéo mất cái chăn, phải dựa vào góc tường để ngủ thì bị nhiễm lạnh. Có lẽ do cơ thể suy yếu khiến những thứ kia chui qua kẽ hở, đêm hôm đó rất nhiều giấc mơ bủa vây lấy hắn.

Hắn lại mơ thấy bản thân đang đứng trong tòa thành ngập máu kia, hắn cúi xuống lay những người đã chết ở bên cạnh, cố chấp muốn đánh thức đối phương, nhưng dù hắn có lay thế nào thì cũng chẳng ích gì.

Khắp thành đều là tiếng ma khóc quỷ gào, xoay quanh hắn, nói những điều mà hắn không hiểu, có khóc lóc kể lể, có kêu rên, còn cả những tiếng thét và tiếng thở dài não nề.

Văn Thời lắng nghe một lát, lại cảm thấy những âm thanh này không phải ở bên ngoài mà là phát ra từ trong cơ thể của hắn.

Thế là hắn rùng mình, đột ngột tỉnh giấc.

Hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân không phải đang ở trong căn phòng nơi sườn núi mà đứng trên con đường đá dẫn xuống chân núi, bên chân là một khóm hoa héo rũ.

Bên cạnh có người hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn quay đầu nhìn thấy mấy thằng nhóc nhỏ tuổi đang trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn mình như thể vừa gặp phải ma quỷ. Bọn chúng la hét ầm trời, lăn lông lốc xuống núi.

Đó là đài luyện công gần chân núi, mấy người bị hắn dọa sợ là đệ tử ngoại môn dậy sớm sống dưới núi.

Lúc ấy trời vừa mới hửng sáng, trên núi rất lạnh, mặt đất gồ gề rét buốt.

Văn Thời đứng lẻ loi bên cạnh khóm hoa chết héo kia một lúc lâu mới nhận ra mình đang đi chân đất, không biết trên đường đi đã bị đá cọ xước bao nhiêu chỗ, rất đau.

Hắn cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, phát hiện ngón tay quấn đầy những thứ đen sì bẩn thỉu giống như sương mù. Hắn cầm góc áo dùng sức xoa mạnh, mạnh đến mức lòng bàn tay tưởng chừng như sắp bị chùi rách da cũng vẫn không hết bẩn.

Sau ngày hôm đó, dưới chân núi liền nổi lên lời đồn thổi cho rằng hắn là ác quỷ chuyển kiếp khoác lên mình bộ da của trẻ con. Nói hắn nửa đêm sẽ xuống núi bắt người, hoa cỏ ở những nơi hắn đi qua đều trở nên khô héo.

Tất cả mọi người đều sợ hãi không dám đến gần hắn, như thể hắn sẽ lột bỏ tấm da người, giương nanh múa vuốt hiện ra nguyên hình ác quỷ của mình bất cứ lúc nào.

Hắn vẫn luôn chỉ có một mình, trong khoảng thời gian hai ngày đó lại càng thêm rõ ràng nổi bật. Bất kể là ăn cơm, đi ngủ hay luyện tập những kỹ năng cơ bản, mấy đứa trẻ khác đều sợ hãi cách xa một khoảng.

Hắn rất cứng đầu, quyết không chịu mở miệng giải thích lấy một câu.

Chỉ rúc vào một góc giằng co với đám sương đen quấn quanh đầu ngón tay.

Bọn Trang Dã không nhìn thấy được đám sương đen trên tay hắn, nếu không có lẽ sẽ càng hoảng sợ hơn, thậm chí còn chẳng dám đứng chung một phòng với hắn.

Thực ra chính hắn mới là người sợ hãi nhất.

Hắn sợ bản thân lại mơ thấy những tiếng quỷ khóc dai dẳng kia, sợ rằng sau khi mở mắt sẽ thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ nào đó, hù dọa một đám người không quen biết. Sợ đến mức cả đêm cũng không dám nhắm mắt lại.

Đúng lúc đó Trần Bất Đáo trở về núi Tùng Vân.

Dường như Trần Bất Đáo đã làm rất nhiều việc, đi qua rất nhiều nơi trong khoảng thời gian đó. Vì thế khi hắn vừa bước chân vào cửa, mang theo mùi gió tuyết cõi trần, cái liếc mắt khiến đám tiểu đồ đệ trong nhà sợ hãi tới mức không dám hó hé gì.

Nhưng bọn chúng vẫn cung kính gọi một tiếng “Sư phụ”, riêng chỉ có Văn Thời cứng đầu không chịu mở miệng.

Thứ nhất là bởi vì Trần Bất Đáo mới từ dưới núi trở về, vẫn còn đeo mặt nạ nên có cảm giác lạ lẫm xa cách.

Thứ hai…có lẽ là lo lắng bản thân sẽ bị đuổi đi.

Dù sao tay hắn quấn đầy sương đen dơ bẩn, còn sẽ biến thành ác quỷ bất cứ lúc nào. So với việc vừa mới nhận sư phụ đã bị đuổi xuống núi thì chẳng bằng không nhận còn hơn.

Cho dù hắn được dẫn lên đỉnh núi, cho dù Trần Bất Đáo đưa đại bàng Kim Sí nho nhỏ cho hắn, nói rằng để hắn nuôi lớn thì cảm giác bất an về việc sẽ bị bỏ rơi kia vẫn không biến mất hoàn toàn.

Bởi vì hắn không có ngày tháng năm sinh, không biết bản thân đến từ đâu, thậm chí còn không rõ mình có phải là quái vật hay không.

Văn Thời nhớ rõ ngày hôm đó trời đổ tuyết tới tận đêm khuya mới ngừng, hắn ôm đại bàng Kim Sí, cúi gằm đầu ngồi trên giường chờ Trần Bất Đáo lên tiếng đuổi hắn đi.

Hắn đợi rất lâu, đợi được một bát thuốc.

Bát thuốc kia là do Trần Bất Đáo sắc, đun sôi ùng ục ở trong phòng nửa ngày, lại vùi trong tuyết cho nguội bớt. Lúc bưng trở về vẫn còn tỏa khói trắng, nhưng không quá bỏng.

Trần Bất Đáo đặt bát thuốc xuống bàn, xòe bàn tay nói với Văn Thời: “Đưa tay cho ta.”

Văn Thời đang buồn bực, ngang ngạnh một hồi mới đưa tay ra. Trần Bất Đáo nắm ngón tay hắn, cụp mắt nhìn luồng sương đen khẽ nhíu mày.

Văn Thời mím môi, vô thức muốn rút tay về nhưng không thành công.

Trần Bất Đáo xoa bóp gân cốt giúp hắn thả lỏng, sau đó cầm tay hắn nhúng vào trong nước thuốc.

“Con rụt tay lại làm gì, sợ bỏng hả?” Trần Bất Đáo nói.

“Không phải.” Hai tay Văn Thời bị nhấn vào trong nước, không cam chịu giãy dụa một lúc.

Nhưng hắn nhanh chóng ngoan ngoãn hơn, bởi vì nhiệt độ của nước thuốc vừa phải, đủ để hơi ấm dọc theo bàn tay hắn tràn khắp cơ thể, khí lạnh mấy ngày trước còn tích tụ đã vơi đi hơn nửa.

Cảm thấy hắn đã thả lỏng, Trần Bất Đáo hơi nâng mắt cười nhẹ, trêu trọc hắn: “Đã chín chưa?”

Văn Thời lắc đầu.

Hắn nhìn đám sương đen trôi nổi trong nước, hình như phai nhạt hơn trước, lại tựa như không thay đổi, hắn không nhịn nổi thắc mắc bèn hỏi: “Vì sao tôi lại có mấy thứ dơ bẩn này.”

Trần Bất Đáo trầm ngâm một lát mới nói: “Đây không phải là mấy thứ dơ bẩn.”

Văn Thời: “Thế thì là gì?”

Trần Bất Đáo: “Là do một số người ra đi quá nhanh và vội vã muốn để lại một chút tưởng niệm. Kết quả là lưu lại trên người con.”

Đó chỉ là một cách nói uyển chuyển, sợ dọa đứa nhỏ bị sốc mà thôi. Sau này Văn Thời mới biết được, chuyện sống chết trên đời này là lẽ thường tình, có người là do bệnh tật, bị thương, tuổi già, nay nhà này mai nhà kia, luôn được sắp đặt so le sẵn. Nhưng có một số lại không theo quỹ đạo, ví dụ như chiến tranh, thiên tai và dịch bệnh tàn phá.

Văn Thời năm đó chính là gặp phải chiến loạn tàn sát toàn bộ dân trong thành.

Oán sát khí đen từ hàng vạn, hàng trăm nghìn người tràn lan đáng sợ tới mức nào, nếu như tạo thành lồng thì khó mà tưởng tượng nổi.

Trần Bất Đáo vội tới đó để giải lồng, nhưng khi đến nơi lại không thấy bất cứ chiếc lồng nào, chỉ có một đứa bé bị mấy xác người trưởng thành bảo vệ dưới thân, trở thành người duy nhất sống sót sau thảm họa đó.

Đứa bé một mình đứng nơi đó, lúc lặng lẽ rơi nước mắt không khác bất cứ một đứa trẻ bình thường nào trên đời này,  thậm chí còn sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi.

Nhưng trên thực tế, hàng vạn oán khí kia lẽ ra phải tạo thành một cái lồng lại giống như một vòng xoáy lấy đứa bé làm trung tâm, tất cả nỗi oán hận vương vấn đều nhập vào trong cơ thể nó.

Có lẽ do quá nhiều, không sao đếm hết được, có lẽ là nguyên lý sự vật phát triển tới mức cực hạn thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, cho nên không biểu hiện ra ngay lập tức. Mãi cho đến rất lâu về sau mới chậm rãi lộ ra chút manh mối.

Nó thật sự không phải thứ gì dơ bẩn, mà là buồn vui, yêu hận, nhớ nhung và không nỡ của rất nhiều người đối với thế giới này, là duyên nợ cõi trần.

Lúc Văn Thời ngâm thuốc lại nhớ tới bông hoa héo rũ và cả con chim chết khô trong nháy mắt, cùng với bàn tay như bộ xương khô của Trần Bất Đáo. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay đã trở lại bình thường của đối phương nói: “Có hại người không?”

Trần Bất Đáo hơi kinh ngạc. Hắn bỏ thêm vào bát thuốc vài thứ, cụp mắt nhìn tiểu đồ đệ của mình nói: “Mới có bao lớn, con không lo lắng cho bản thân trước à?”

Thấy Văn Thời không lên tiếng, người nọ lại nói tiếp: “Con ngoan một chút thì sẽ không sao.”

Văn Thời nghĩ ngợi một lát, cảm thấy bản thân vẫn có khả năng hại người khác, thế là cúi thấp đầu rầu rĩ không vui.

Hắn ngây ngẩn nhìn chằm chằm nước thuốc màu xanh thẫm một hồi, bỗng nghe thấy Trần Bất Đáo mở miệng nói tiếp: “Có cách để giải, nhưng phải đợi con lớn hơn chút mới được.”

Văn Thời sửng sốt một lát mới ngẩng đầu, trông thấy Trần Bất Đáo đứng thẳng người dậy, rút khăn lụa lau sạch mấy ngón tay. Ánh lửa trong cây đèn khẽ lay động, rọi bóng hắn lên vách tường.

“Lớn hơn một chút là lớn chừng nào?” Văn Thời nói.

Trần Bất Đáo nhìn quanh phòng một lượt rồi chỉ tay vào đại bàng Kim Sí tròn vo nói: “Chờ đến lúc con nuôi nó thành người.”

Văn Thời nghe xong liền ngẩn người: “ Chim thì sao biến thành người được?”

Trần Bất Đáo cười nói: “Không có lông nữa là được.”

Văn Thời: “?”

Đại bàng Kim Sí: “???”

Thấy tiểu đồ đệ không còn ủ rũ nữa, Trần Bất Đáo vươn tay cầm lấy áo choàng bước ra khỏi phòng. Trước khi đi còn vỗ nhẹ đầu Văn Thời nói: “Ở lại đây đi, tên cũng do ta đặt, ai dám không cần con?”

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Văn Thời có một bến đỗ gọi là Trần Bất Đáo.