Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 50



Lạc Hằng ở một bên cẩn thận suy xét về những lời A Nô Bỉ vừa nói, có chút khó hiểu, hắn từ miệng Bạch Tà biết được, Yến Hàn Mặc này bình thường luôn đãi nhân ôn hòa, cũng chưa nghe ai nói qua người này từng tạo ra trận địa chấn to lớn nào cả, trên thân toàn sát khí thì từ đâu mà có.

Mà chính hắn năm đó chỉ một lòng nhào lên người Bạch Tà, người nào không liên quan tới cốt truyện cũng đều không để ý lắm, chẳng lẽ vẫn là vì có liên quan đến sư tôn của Yến Hàn Mặc sao?

Nhưng nếu cứ trốn đi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, Bạch Tà không thể cùng Yến Hàn Mặc giao thủ, nếu Yến Hàn Mặc thật sự đột phá được đại tông sư, lại quấn lên Bạch Tà, sau lúc giao thủ nhất định sẽ bị bại lộ.

Vì kế hiện tại, hắn chỉ có thể tự mình rời đi, trước giả vờ chết, sau lại đi một chuyến đến gặp tông chủ Huyền Thiên phái, nhưng Lạc Hằng vừa nói ra liền bị Bạch Tà phủ quyết.

"Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ bồi ngươi, ta sẽ tận lực khắc chế bản thân." Ánh mắt Bạch Tà gắt gao khóa hắn lại, "Người hắn muốn đối phó chính là ta, nếu ngươi muốn một mình giải quyết vấn đề, ta sẽ không để ngươi đi, cũng sẽ không làm ngươi lại nhúng tay vào chuyện của ta."

"Ta không nghĩ lại phải chờ mười năm, càng không nghĩ lại thấy ngươi bị người khác khống chế."

Lạc Hằng thờ dài nhẹ một hơi, suy nghĩ một lát sau vẫn là từ bỏ cái ý tưởng này.

Nhìn bộ dáng rối rắm của hai người bọn họ, A Nô Bỉ cười nhạt nói: "Ta thật sự không rõ, đồ đệ này của ngươi rốt cuộc có chỗ nào hơn người, người sau màn kia muốn lòng vòng hại đồ đệ ngươi, rõ ràng là chuyện có thể rút đao liền có thể xử lý, lại cố tình làm nhiều chuyện dư thừa như vậy."

Lạc Hằng nhàn nhạt nhìn qua hắn nói: "Trước mười lăm tuổi còn chưa tụ được linh khí, lại chưa tới 40 tuổi đã là đại tông sư, năm ngươi 40 tuổi đó đang làm gì? "

Tuy rằng biết có vận khí tăng thêm, nhưng trong đó cũng không thể thiếu sự nỗ lực cùng thiên phú của y, hơn nữa cũng bởi vì hắn làm thay đổi cốt truyện dẫn đến việc vài cơ duyên tốt của y đều bị người khác đoạt.

Nhìn đáy mắt đắc ý của Lạc Hằng, A Nô Bỉ nhếch miệng, "Tuổi của bọn ta lại không phải tính như các ngươi, nếu các ngươi không tu luyện, trăm tuổi liền kết thúc, còn bọn ta trăm tuổi mới thành niên."

Lạc Hằng cười cười, cũng không giải thích nhiều, chỉ là khi đối với Bạch Tà ý cười lại thu xuống.

"Là cùng một người sao?" Bạch Tà hỏi.

Nghe được y dò hỏi, Lạc Hằng nói: "Theo trực giác của ta thì không phải cùng một người."

Hiện tại một vài cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác, kỳ thật hắn cũng không rõ lắm, vì cái gì mà liền cơ duyên của Bạch Tà đều cướp đi, còn lừa gạt nữ chủ đọa ma, hơn nữa khiến Bạch Tà cùng Thời Lan Trạch tàn sát lẫn nhau, vì sao lại thả ma thần ra, lại vì sao muốn dẫn Bạch Tà nhập ma, tuy rằng trong nguyên tác Bạch Tà có tâm ma, nhưng khi hắn chết cốt truyện đã sớm qua, mà hiện tại người nọ vẫn luôn cố chấp muốn Bạch Tà bại lộ chuyện nhập ma.

Đủ hàng loạt các loại chuyện vi phạm nguyên tác, hệ thống không có khả năng khiến người nọ làm những việc này, nhớ đến năm đó, hệ thống vì buộc hắn phải đi cốt truyện, chính là vừa đấm vừa xoa.

"Ta chỉ có thể nói với ngươi là, người sau lưng ta kia cùng người đang ám hại ngươi, khả năng là đều đoán trước được tương lai của ngươi, nếu không ngăn trở ngươi, thì ngươi sẽ trở thành vương của thế giới này."

A Nô Bỉ cười nhạo một tiếng, "Vương cái gì chứ, ta thừa nhận hắn rất mạnh, nhưng lực lượng cường đại như này lại ngay cả bản thân hắn cũng đều không khống chế được, đến cùng thì cái đồ đệ này so với ngươi thì chỉ biết chết còn thảm hại hơn."



Lạc Hằng tất nhiên là biết, hắn cũng từng trải qua tâm ma, đoạn thời gian đó hắn đều điên rồi, nếu không phải hệ thống giúp hắn áp chế tâm ma, che chở một tia lý trí cuối cùng của hắn, liền tính hiện tại hắn quay lại thân thể của mình, chính hắn cũng đã trở thành công cụ giết chóc.

Cho nên hắn mới sợ hãi Bạch Tà cuối cùng sẽ thật sự trở thành loại người có xác không hồn thích giết chóc như vậy.

"Hết thảy tao ngộ trong nhân sinh của ta, liền vẻn vẹn bởi vì một lời tiên đoán."

Lạc Hằng khó mà nói ra thế giới này là một quyển sách, chỉ có thể gật gật đầu.

Bạch Tà siết chặt nắm tay, chỉ bởi vì một lời tiên đoán, khiến y cửa nát nhà tan, y cùng sư tôn tra tấn lẫn nhau gần 20 năm, liền y cũng đều tự cho rằng mình hận sư tôn, mà sư tôn không chỉ phải thừa nhận thống khổ, còn phải đeo bêu danh cả đời.

Hiện tại còn muốn đả thương người y yêu, vương của thế giới này, là cái chó má gì! Hắn tình nguyện cùng sư tôn chỉ là một người bình bình phàm phàm.

Đáy lòng Bạch Tà kịch liệt dao động, một cổ hận ý từ đáy lòng lan ra toàn thân, y phảng phất nghe được bên tai quanh quẩn thanh âm, giết đi, chỉ cần đem người của thế giới này đều giết chết, ngươi liền có thể cùng sư tôn ngươi ở bên nhau.

Một tia mát lạnh tẩm nhập vào giữa mày, Bạch Tà lấy lại tinh thần, ánh mắt tập trung trên người Lạc Hằng, lẩm bẩm nhỏ một tiếng, "Sư tôn."

Lạc Hằng cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng ôm lấy y một chút, tâm ma chôn ở đáy lòng người quá sâu, sẽ tùy thời nhân cơ hội mê hoặc nhân tâm.

"Trước nghỉ ngơi một hồi đi, hết thảy còn có sư tôn."

Bạch Tà nghe vậy, gật gật đầu, bọn họ tìm một chỗ, y ngồi xếp bằng suy nghĩ, đem cổ bạo động ở đáy lòng đè xuống.

Lạc Hằng cũng ngồi xếp bằng ở bên cạnh y, cẩn thận giúp y chải vuốt, thẳng đến chạng vạng mọi người mới đứng dậy đi Huyền Thiên phái.

Bốn người bọn họ liên tiếp chạy đến mấy ngày, đi tới một cái trấn nhỏ cách đó không xa dưới chân Huyền Thiên phái, liền lưu lại qua đêm.

Bởi vì sợ bị người phát hiện dây dưa đến, một đoàn người Lạc Hằng đều dịch dung thay đổi dung mạo một chút.

Dung mạo của Lạc Hằng chỉ có người từng đi qua phụ cận Đọa Lạc Chi Uyên mới thấy qua, cho nên hắn chỉ cần trang điểm thêm một chút là được, còn Bạch Tà trên mặt thì dán đầy râu, hình dáng rõ ràng đều bị che dấu, thân thể Bạch Tà lại vô cùng cao lớn, vậy nên dịch dung xong liền thành một cái đại hán béo tốt.

Lạc Hằng nghiêng người nhìn y, thấy bộ dáng này, liền nở nụ cười.

Bạch Tà bất đắc dĩ, "Sư tôn."

Lạc Hằng chỉ phải thu liễm ngừng cười, ra vẻ nghiêm túc một chút, nhưng thực nhanh liền lại cười ra tiếng.

Bốn người thuê hai phòng, A Nô Bỉ vẫn là bộ dạng tiểu hắc cầu như cũ, lười biếng nằm trong lòng ngực Tiểu Linh Đang, lông ngắn màu đen bao trùm toàn thân, hai tròng mắt kim sắc đảo qua các vật phẩm trong tiểu quán hai bên đường, hai cái sừng nhỏ đón ánh nắng mà lóe sáng, cái đuôi nhỏ thì lại phất qua phất lại trên cánh tay Tiểu Linh Đang.

Tiểu Linh đang cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng ngực, nghi hoặc, rõ ràng là yêu ma hung tàn như vậy, vì cái gì bản thể lại đáng yêu như thế chứ.

Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Linh Đang, A Nô Bỉ nhấc lên mí mắt, liếc nhìn hắn nói: "Có việc?"

Tiểu Linh Đang: "..."

Cho hắn thu hồi câu đáng yêu kia.

"Thuê xong phòng rồi chưa, thuê xong rồi thì ôm ta ra ngoài, ta muốn đi dạo phố."

Tiểu Linh Đang tức giận liếc liếc mắt A Nô Bỉ một cái, "Ngươi cho rằng đến đây để chơi sao?"

"Bằng không đâu."

Đem ngươi ném đi đấy.

Định ra ngoài, Lạc Hằng ở một bên lên tiếng, "Ra ngoài chơi cũng có thể, nhưng ước pháp tam chương, không chuẩn xuất thủ."



A Nô Bỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng đáp ứng.

Màn đêm buông xuống, đám người trên đường cũng không tan, Lạc Hằng hỏi mới biết được, ngày mai là lễ Thất Tịch, cho nên tuy trời đã tối chợ cũng chưa tan.

Lạc Hằng thưởng thức mặt nạ trong tay, cuối cùng mang lên mặt Bạch Tà, nhẹ giọng nở nụ cười: "Thuận mắt hơn nhiều."

Bạch Tà: "..."

Y bỗng nhiên nhớ tới sư tôn hình như là thích ngươi lớn lên đẹp, hắn không ngừng một lần là khen Thời Lan Trạch lớn lên đẹp, Bạch Tà sờ sờ râu trên mặt một chút, lại chỉ sờ đến mặt nạ, cuối cùng cũng chỉ có thể hậm hực thu tay.

Ánh mắt Bạch Tà bị tiểu hài tử ở một bên hấp dẫn lấy, mấy cái tiểu hài tử đang ở đốt pháo hoa, pháo hoa bay lên không trung một cái chớp mắt rồi biến mất, mấy tiểu hài tử vui sướng mà nhảy dựng lên.

Lạc Hằng nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Bạch Tà lắc đầu, "Chỉ là nhớ tới thời điểm năm thứ hai kia ngươi dẫn ta hồi môn phái."

Khi đó Lạc Hằng cũng thực thích pháo hoa nhân gian, sẽ thường xuyện gạt các sư huynh sư tỷ khác trộm dẫn y xuống núi chơi.

Ngày ấy cũng là lễ Thất Tịch, vốn dĩ hai người chơi đến vui vẻ, hội pháo hoa còn chưa bắt đầu, sư tôn lại đột nhiên đau đầu, cuối cùng cũng không xem được gì.

Lạc Hằng quét mắt nhìn vật tàn lưu trên mặt đất, trong nháy mắt liền biết y đang nghĩ gì, sau đó Lạc Hằng dắt tay y rời đi trấn nhỏ, bay về phía núi cao bên cạnh trấn.

"Làm sao vậy?" Bạch Tà nghi hoặc hỏi.

"Mang ngươi xem pháo hoa."

Lạc Hằng dứt lời, liền buông tay y ra, ngăn cách một khoảng với y, lòng bàn tay phải nhảy ra một ngọn lửa vàng, lòng bàn tay trái lại mở ra một đóa hoa nhỏ màu lam theo động tác của Lạc Hằng.

Ngọn lửa cùng hoa nhỏ đồng thời hóa thành quang điểm bay lên không, cuối cùng ở trên không trung nhẹ nhàng nổ ra ngập trời.

'Pháo hoa' bên trái phảng phất như sao sáng cuồn cuộn thắp lên trong trời đêm, 'pháo hoa' bên phải sau khi nổ ra, quang điểm biến mất, lại chậm rãi xuất hiện thành hình dạng đèn Khổng minh, 'pháo hoa' hai bên cuối cùng lại biến thành hình dạng của hai người nam tử, cẩn thận nhìn lại, quang điểm liền hợp thành đường vân tựa hồ cùng ngũ quan của hai người giống đến mấy phần.

Một lát sau hai thân ảnh cuối cùng tụ đến một chỗ, biến thành một cái tinh cầu màu lam, mấy đường nét trên tinh cầu uyển chuyển, cuối cùng phát họa ra bộ dạng của một bức bản đồ.

Đôi môi Bạch Tà nhấp thành một đường tuyến, mặc cho pháo hoa trên bầu trời có mỹ lệ đến đâu, trong mắt y cũng chỉ có một người thanh y.

Thời gian bất quá chỉ trôi qua một khắc, quang điểm trên bầu trời liền biến mất không thấy, Lạc Hằng hướng y đi đến, cười khanh khách nói: "Tuy rằng không phải pháo hoa thật, nhưng mắt thấy cũng xem như pháo hoa."

Ở khi hắn đến gần, Bạch Tà liền ôm hắn vào trong lòng ngực, "Ngươi còn nhớ rõ chuyện năm đó."

"Tất nhiên là nhớ, năm đó đã hứa mang ngươi đi xem pháo hoa, nhưng nửa đường lại xảy ra chuyện, hiện tại xem như đã hoàn thành tâm nguyện." Lạc Hằng cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cũng xem như là đưa pháo hoa cho ngươi làm lễ vật Thất Tịch."

Lễ vật? Thần sắc Bạch Tà mờ mịt.

"Thấy cái tinh cầu cuối cùng kia không?" Lạc Hằng tiếp tục cười nói.

Bạch Tà gật gật đầu.

"Đó là quê hương của ta."

"Quê hương?" Bạch Tà có chút nghi hoặc, quê hương của ngươi như thế nào lại ở trên tinh cầu kia, cùng tin tức y thu thập được không giống nhau.

Lạc Hằng gật gật đầu, "Quê hương của ta ở trên một tinh cầu màu lam, bởi vì không thể mang ngươi đến gặp cha mẹ ta, cho nên chỉ có thể để ngươi nhìn xem một chút nơi ta ở trông như thế nào thôi."



Bạch Tà tuy nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu, "Ta sẽ nhớ kỹ."

Lạc Hằng cười cười, cùng y đón gió đêm trở về chỗ ở.

"Sư tôn học được cái này ở đâu?" Bạch Tà gắt gao nắm chặt tay hắn.

"Trong tiểu thoại bản," Lạc Hằng nghiêng mặt cười nói: "Rất lãng mạn đi."

Bạch Tà gật đầu, trái tim thình thịch nhảy, so với lúc nãy còn nhanh hơn không ít.

"Cho nên nói, tiểu thoại bản vẫn có chỗ lợi hại nha."

Bạch Tà: "..."

Rạng sáng tiếng báo canh vang lên, hai người xác định A Nô Bỉ đã ngốc tại trong phòng, mới trở về phòng của mình.

Lạc Hằng cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ tới nội dung xem trong thoại bản, nói: "Chúc lễ Thất tịch đầu tiên của chúng ta vui vẻ!"

Bạch Tà nhất thời ngạc nhiên, nhẹ nhàng nói một tiếng vui vẻ.

Lạc Hằng cười cười, rửa mặt một chút, vẫn như cũ là Bạch Tà giúp hắn cởi đi áo ngoài, gỡ xuống trâm cài, cuối cùng mới nằm xuống giường, Bạch Tà cũng giống như thường lui tới, ngồi đã tọa suy nghĩ ở một bên.

Nhưng đả tọa hồi lâu, tâm của y cũng không có an tĩnh lại, trong đầu vẫn luôn không ngừng tua đi tua lại chuyện đã làm của hai người trong tối nay, còn có lời Lạc Hằng nói.

Phương thức ở chung của hai người bọn họ, chiếu theo cách nói của tiểu thoại bản thì chính là tình lữ.

Bạch Tà mở mắt ra, trong phòng đen nhánh, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhợt nhạt, Bạch Tà ngồi xếp bằng một lát sau cũng nằm xuống bên người hắn, nhẹ nhàng ôm lấy eo người, "Sư tôn, rất thích ngươi, làm sao bây giờ."