Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm

Chương 26: Boss đứng sau màn



Phương Kỳ che giấu lương tâm gật đầu: "Thật đáng yêu quá đi . . ."


Nói xong, chỉ thấy người sói nhe hàm răng sắc nhọn với hắn, phát ra âm thanh như đang đe dọa. 


Phương Kỳ yên lặng lui về sau, chỉ lo vị anh em người sói này bỗng dưng nhào tới cắn đứt cổ hắn. 


Thẩm Đông Thanh không chút nào nhận ra nguy hiểm, sau khi tuốt móng vuốt lông xù xù một cái còn nhìn về hai lỗ tai dựng đứng trên đầu, bộ dạng nóng lòng muốn thử. 


Người sói còn có thể nhe răng trợn mắt uy hiếp Phương Kỳ, nhưng đứng trước mặt Thẩm Đông Thanh thì lại không dám làm như thế. Nó tuy rằng bất đắc dĩ nhưng vẫn cúi đầu, cho Thẩm Đông Thanh sờ hai cái.


Thẩm Đông Thanh hỏi: "Tui có thể mang nó đi được không?"


Những người khác không hiểu mô tê gì, đợi chốc lát mới hiểu được hắn đang hỏi hệ thống game.


Nói là nói như thế, hệ thống chỉ xuất hiện lúc bắt đầu game để phát nhắc nhở thôi, những lúc khác sẽ không xuất hiện. 


Thẩm Đông Thanh không có được câu trả lời, nói một cách tự nhiên: "Vậy coi như là mấy người chấp nhận nha."


Hệ thống game nghiến răng nghiến lợi:【. . . Không được! 】


Người sói nghe được câu trả lời phủ định, mặt lông xù xù lộ ra vẻ may mắn.


Thẩm Đông Thanh tiếc nuối buông lỏng tay ra.


Sau khi người sói thoát khỏi khống chế thì lập tức muốn chạy trốn, nhưng chưa chạy ra ngoài được hai bước đã bị nắm da gáy, nó cứng người ngay tức khắc, không thể động đậy.


"Đừng có chạy đi lung tung." Thẩm Đông Thanh như đang dạy dỗ một chú chó không nghe lời, vỗ vỗ nó vài cái.


Người sói đã hiểu rõ sự chênh lệch giữa địch ta, chỉ có thể tạm thời bỏ suy nghĩ chạy trốn, đi theo bên cạnh Thẩm Đông Thanh.


Thẩm Đông Thanh hỏi: "Ở đây còn ai nữa không?"


Nếu như Chu Văn Ngạn đang ở đây, nói không chừng người sói sẽ biết.


Người sói phát ra âm thanh "nha nha"  trong cổ họng, còn lắc lắc cái đầu.


Xem ra Chu Văn Ngạn cũng không có ở tòa lầu này.


Phương Kỳ nhỏ giọng nói: "Hình như đây là sói, không phải chó đâu anh." 


Thẩm Đông Thanh: "Không phải là không khác biệt lắm sao?" Hắn quay đầu nói với người sói, "Anh đi tìm chìa khóa thoát khỏi đây đi."


Người sói cao tới hơn hai mét, đứng một chỗ như cái tháp bằng sắt, nhưng giờ lại ngoan ngoãn như một con cừu con, nghe lời Thẩm Đông Thanh, mang bọn họ xuống dưới lầu. 


Việt Quất vừa đi, vừa nhìn sơ sơ bản đồ: "Phòng viện trưởng hẳn là phải ở tòa lầu làm việc, trước hết phải đi từ đây ra ngoài . . ." 


Đi tới một nửa, cô đột nhiên phản ứng lại, "Sao mà đi xuống dưới được? Dưới đó không phải là không có thứ gì sao?"


Bọn họ vốn cho rằng rời đi tòa nhà này là rời khỏi viện điều dưỡng. 


Nhưng mà sau khi lấy được bản đồ mới biết, tòa nhà này chỉ là một phần của viện, phải tìm được chìa khóa nơi này mới có thể tìm những manh mối khác.


Trong lòng Việt Quất đầy nghi hoặc, thấy Thẩm Đông Thanh đi về trước cũng chỉ có thể tin tưởng sự lựa chọn của hắn, dù sao thì vị này cũng không phải là người chơi bình thường. 


*


Người sói tứ chi chạm đất, đi tới lầu một rất nhanh.


Chị gái cầm rìu cầm cái rìu lượn lờ ở sảnh lớn lầu một, nhìn thấy một đám người đến thì sáng mắt lên. Cô ta định nhấc rìu xông lên, nhưng mới vừa bước ra một bước, đã nhìn thấy Thẩm Đông Thanh đi ra.


Thẩm Đông Thanh chậm rãi cùng chị gái cầm rìu lên tiếng chào hỏi.


Chị gái run run lên một chút, giả vờ như không có việc gì, tặng cho Thẩm Đông Thanh một nụ cười cứng đờ, còn tiện tay đem cái rìu giấu sau lưng.


"Á!"


Hai chùm la lên một tiếng, "Tóc húi cua chết rồi."


Trong sảnh lớn lầu một chứa một cái xác.


Tuy rằng bị chém đến cha mẹ cũng nhận không ra, nhưng mà còn có thể nhận ra quần áo, chính là Tóc húi cua.


Đồng bọn mới nãy còn chơi cùng nhau, giờ đã biến thành một đống thịt chết.


Mà những người khác cũng không có nhiều thổn thức cho lắm, dù sao trong cái game này, có khi một giây sau chính mình đã ngỏm củ tỏi rồi.


Thẩm Đông Thanh lôi người sói lại, nghiêm túc nói: "Không cho ăn."


Người sói chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này, cúi thấp đầu đi ra khỏi sảnh lớn lầu một.


Tòa viện nội trú này có một khu nhà nhỏ, sân bị một cái cửa sắt đống kín, bên trên có một ổ khóa. Leo vào từ phía trên là điều không thể, cửa sắt và vách tường đều cao hơn ba mét, phía trên kia còn có những hàng rào gai nhọn, vô cùng sắc bén.


Biện pháp rời đi duy nhất chính là mở ra cái ổ khóa bên trên.


Hai chùm nói ra nghi vấn: "Nhưng mà bọn mình không có chìa khóa nha."


Người gầy cũng mở miệng: "Phải quay lại để tìm chìa khóa sao?"


Người sói đột nhiên gầm thét một tiếng, mấy người khác sợ tới mức lùi về sau một bước, mà Người gầy lúc trước bị người sói bắt càng run lẩy bẩy.


Bất quá người sói cũng không có công kích ai, mà là nhào tới cửa sắt.


Sau khi trải qua cải tạo, hàm răng người sói vô cùng sắc bén, hợp lực cắn cũng kinh người, cắn một phát cái ổ khóa liền đi đời.


Một tiếng keng bộp.


Khóa cửa đã rơi xuống đất.


Mấy loại thao tác kì dị này ở trong mắt Phương Kỳ cũng sớm đã yên ả không sóng gió : "Không cần tìm chìa khóa nữa."


Thẩm Đông Thanh đẩy cửa ra.


Có thể là do cánh cửa sắt này lâu quá không được mở ra, nên lúc mở cửa phát ra tiếng làm người khác ê cả răng.


Nguyên bản nhìn xuyên qua khe hở cửa sắt là đã có thể nhìn thấy sương mù bao quanh bên ngoài, giờ mở ra, một trận gió mạnh thổi qua, sương mù nhất thời tản đi, lộ ra hình dạng thật của viện điều dưỡng.


Thẩm Đông Thanh quay đầu lại, hỏi một câu: "Anh có thể mở cửa, tại sao lại không đi ra ngoài?"


Đầu óc người sói có chút chậm, qua hồi lâu mới hiểu được ý của Thẩm Đông Thanh, nó lắc lắc đầu, khó khăn nói: "Ra . . . ngoài . . . không . . . được . . ."


Thẩm Đông Thanh: "Tại sao lại không được?"


Người sói lại lắc đầu.


Nó cũng không nói ra được nguyên nhân, nhưng không thể rời đi nơi này.


Thẩm Đông Thanh hiểu ra là người sói sẽ không theo bọn họ rời khỏi tòa nhà này, vì vậy định tuốt thêm vài cái trước khi rời đi.


Hắn vẫy vẫy tay với người sói: "Lại đây cho tui sờ thêm vài cái đi."


Người sói lúc trước còn cho sờ vài cái, bây giờ lại chần chờ một chút, nó quay đầu lại nhìn, như là đã có được mệnh lệnh, không có đi lên mà biến thành một đống bóng chồng, trở về lầu bệnh.


Từ bóng lưng người sói đã nhìn ra, nó cơ hồ là chạy trối chết.


Sau khi người sói rời đi, Người gầy thở phào nhẹ nhõm, thúc giục: "Chúng ta đi nhanh đi."


Thẩm Đông Thanh đứng ở cửa không nhúc nhích, suy tư: "Nó nghe theo mệnh lệnh của người khác mới chạy."


Việt Quất nghi ngờ nói: "Nơi này chỉ có chúng ta, còn có ai?"


Thẩm Đông Thanh đi hai bước về phía lầu bệnh, đứng ở chỗ người sói hồi nãy đứng. Hắn quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với một cái camera giấu trông góc.


"Hắn." Thẩm Đông Thanh dùng ánh mắt ra dấu.


Cái camera này giấu rất kĩ, nếu không phải người sói vừa nhìn nó, hoàn toàn không ai phát hiện được.


Những người khác nhìn qua, trên camera còn có điểm đỏ lập lòe, hiển nhiên là đang hoạt động.


Hai chùm chảy mồ hôi lạnh khắp cả người: "Có người giám thị chúng ta."


Người gầy nói: "Là ai đây? Theo lý mà nói, ở đây ngoại trừ người chơi cũng chỉ có quỷ quái, quỷ quái nơi này thông minh vậy hả?"


Việt Quất trầm mặc trong chốc lát, nói ra hai chữ: "Viện trưởng."


Boss đứng sau viện điều dưỡng này.


Bọn họ vốn tưởng là chỉ cần tìm được phòng viện trưởng lấy được chìa khóa là có thể thoát ra ngoài, đối mặt với những bệnh nhân bị viện trưởng cải tạo qua mà thôi, không ngờ đến chủ nhân của những thứ này lại còn sống.


Như vậy trận game này không dễ thông qua như vậy.


Bên này là tâm sự nặng nề, mây mù giăng lối.


Bên kia Thẩm Đông Thanh lại đứng trước camera chào hỏi một chút, trên gương mặt hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ: "Xin chào, viện trưởng, có thể gọi người sói trở lại cho tui chơi thêm xí nữa được không?"


Tác giả có lời muốn nói: 


Chu viện trưởng: Không được.