Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 14: Gặp Gỡ, Chia Ly, Vốn Luôn Có Kỳ Hạn (5)



Trước khi máy bay hạ cánh, Thịnh Viễn Thời nói trên loa phát thanh: “Kính thưa quý khách, chắc hẳn quý khách có thể nhận ra, máy bay nên hạ cánh từ mười phút trước, nhưng lúc này tại sân bay đang có mười hai chiếc máy bay chờ trước chúng ta, vì vậy tôi được yêu cầu phải bay vòng trên trời đợi một chút. Nếu quý khách chưa kịp xin số của người ngồi bên cạnh, thì đây là cơ hội cuối cùng, nhưng xin không bật điện thoại, vì di động phát ra sóng điện từ gây nhiễu kết nối giữa phi công và hệ thống chỉ huy, ngộ nhỡ may bay đi sai đường, hoặc là xảy ra nguy hiểm, tôi sẽ không còn cơ hội để chịu trách nhiệm cho sự an toàn của quý khách nữa.”

Thế nên hiện giờ, cô gái này đang dùng lời anh nói trong loa phát thanh để trả nguyên lại cho anh.

Quả nhiên, chuyện giang hồ, luôn có thể lật ngược trở lại.

Tiếp viên trưởng buông thõng tay tỏ vẻ bất lực, hiển nhiên là đã ngăn cản không cho cô gái này chờ ở cửa khoang điều khiển, nhưng thất bại.

Trong suốt sự nghiệp bay của mình, Thịnh Viễn Thời trải qua vô số lần như thế này, cũng bởi thế nên Benson từng trêu chọc anh: Trúng phải mệnh đào hoa. Thịnh Viễn Thời lại chỉ cười cho qua chuyện. Nếu tâm trạng tốt, có thể anh sẽ nói: “Nếu cô muốn cảm ơn tôi, thì có thể viết một bức thư cảm ơn gửi đến công ty tôi, nhớ ghi rõ số hiệu chuyến bay, cảm ơn.”. Nếu chuyến bay gặp tình trạng rung lắc nhiều hoặc nếu mệt mỏi, anh sẽ không mát tính được như vậy, mà lập tức tỏ thái độ phũ phàng: “Công việc của tôi là đưa hành khách đến nơi an toàn, không phải là giao lưu kết bạn với hành khách.”

Bất kể là kiểu từ chối nào, cũng đủ để khiến cho những cô gái vất vả lấy hết can đảm tiến tới rồi cũng phải biết khó mà lui. Nói cho cùng, trong tình yêu, phụ nữ vẫn luôn rụt rè hơn đàn ông.

Tiếp viên trưởng cho rằng lần này cũng không phải ngoại lệ, đặc biệt là với vị khách từng đòi khiếu nại anh. Chê máy bay lái chậm, cái lý do này, cũng quá là bá đạo đi! Tiếp viên trưởng còn nghĩ, dựa vào tính cách của Thịnh Viễn Thời, có lẽ anh sẽ trình bày một bài phát thanh như lúc gặp bão, để cô nàng Trung Quốc vô cớ gây sự này biết dáng vẻ tức giận của anh là gì. Nhưng mà…

Thịnh Viễn Thời bình tĩnh nhìn cô gái thấp hơn mình khá nhiều, cùng với cô bạn đang khoanh tay đứng bên cạnh như thể đang chờ xem trò hay, anh hỏi lại: “Vậy sau này cứ lần nào đi đâu là cô sẽ chọn hãng chúng tôi chứ?”, giọng điệu ôn hòa như đang dỗ dành cô em gái nhỏ nghịch ngợm vậy.

Đối với một cơ trưởng chuyên nghiệp như vậy, cô gái phản ứng rất mau lẹ: “Thêm số điện thoại thì được.”

Hôm đó tâm trạng Thịnh Viễn Thời không tồi, hai mắt anh thấp thoáng ý cười, “Chuyện trao đổi phương thức liên lạc thế này, tôi cũng không cảm thấy có hại.”, sau đó khởi động điện thoại, bấm số mà cô gái đọc, rồi gọi cho cô.

Cô gái đắc ý huơ di động với bạn, sau đó đột nhiên tiến lên một bước, trước ánh mắt sửng sốt của cơ phó và tiếp viên trưởng, kiễng chân ôm lấy Thịnh Viễn Thời. Lúc tách ra, khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô khẽ cọ qua sườn mặt Thịnh Viễn Thời.

Xúc cảm xa lạ đó, không lời nào có thể diễn tả được, khiến Thịnh Viễn Thời thoáng thất thần.

Cô lại làm như không có cảm giác gì, cứ thế vẫy tay nói lời tạm biệt.

Thịnh Viễn Thời đứng ở cửa khoang điều khiển một lúc lâu, anh vẫn còn nghĩ, lúc cô đưa tay ôm anh, lời thủ thỉ bên tai anh, rốt cuộc là “Lần đầu gặp anh, xin chiếu cố!”, hay là “Lần đầu yêu anh, xin chiếu cố!” nữa. Mà cô nàng to gan, không coi ai ra gì dám ôm lấy anh, cứ thế để lại cho Thịnh Viễn Thời một ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Zurich về đêm, Thịnh Viễn Thời đi uống hai ly rượu. Vì thường xuyên phải bay chuyến quốc tế, nên anh hay dùng cách này để giúp mình điều chỉnh chênh lệch múi giờ. Lúc anh chuẩn bị thanh toán để ra về, thì Wechat chợt nhận được thông báo yêu cầu kết bạn từ nickname “Man Man”, tin nhắn xác minh là: Cái máy bay kia là trộm được thật à?

Là một cô nàng rất thú vị.

Thịnh Viễn Thời xác nhận kết bạn, mượn men rượu trêu cô: “Để ý tin tức quốc tế gần đây nhất, có lẽ sẽ có đáp án.”

Man Man không phải là học sinh mẫu giáo, đương nhiên sẽ không dây dưa ở đề tài ăn trộm máy bay, cô hỏi lại: “Có tiện nói chuyện không?”. Không đợi Thịnh Viễn Thời trả lời, lời mời gọi video được gửi đến.

Thịnh Viễn Thời chấp nhận, nhưng xuất hiện trên màn hình không phải là khuôn mặt như vẽ của cô, mà là một khuôn mặt đắp mặt nạ đen sì, chỉ chừa đúng miệng và đôi mắt, suýt chút anh sặc ngụm rượu trong miệng, “Đang mời tôi xem phim kinh dị sao?”

Vì đắp mặt nạ, Man Man nói chuyện lúng búng, “Đúng rồi, tôi bị dọa, anh mới có cơ hội mà.”

Thịnh Viễn Thời bật cười, “Nói như là cô có kinh nghiệm lắm ấy.”

Man Man nghịch ngợm lắc hai vai, “Con gái xinh đẹp như tôi, lời mời yêu đương nhiều đếm không xuể. Ồn ào thế, anh đang ở quán bar à?”

Thịnh Viễn Thời giơ điện thoại cho cô nhìn xung quanh anh, ánh đèn lóa mắt, những cô nàng nóng bỏng, cùng với những tiếng reo hò cười đùa điên cuồng không biết từ phía nào truyền tới, cuối cùng, anh đưa điện thoại nhắm vào anh chàng batender đẹp trai đứng cách đó không xa.

Thịnh Viễn Thời thề, chỉ tiện tay quay cho cô xem, kết quả là cô lại tinh mắt phát hiện ra tên quán bar, lột phăng mặt nạ xuống, rồi hưng phấn nói: “Chờ tôi.”

Đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thịnh Viễn Thời mới nhận ra, trùng hợp vậy sao, cô đang ở trong khách sạn chứa quán bar này ư?

Khoảng năm phút sau, cũng có thể là ngắn hơn, có người chạy tới gần, từ sau lưng bịt hai mắt anh lại.

Tiếng nhạc inh ỏi và tiếng hò hét ầm ĩ của đám đông bỗng nhiên im lặng, chỉ có xúc cảm từ đôi tay trên mắt là rõ ràng, thon thả, mềm mại, ấm áp.

Một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái thầm thì bên tai anh: “Tôi lén lút bịt mắt anh, cho anh đoán xem tôi là ai…”

Tình tiết khuôn mẫu cũ rích, nhưng lại khuấy đảo một thứ cảm xúc khó tả.

Thịnh Viễn Thời gần như không thể kiềm chế được, anh cố trấn tĩnh vài giây, sau đó như gặp được một người bạn cũ tinh nghịch, anh duỗi tay kéo cô ngồi xuống chỗ bên cạnh mình.

Người tới đương nhiên là Man Man, trên đỉnh mái tóc ngắn của cô hơi rối, gương mặt để mộc, trên người mặc bộ váy ngủ còn chưa kịp thay.

Có người huýt sáo với cô.

Thịnh Viễn Thời ngẩng đầu nhìn lướt qua, đôi mắt sắc bén, hệt như một con sói đang quan sát tình hình.

Tiếng huýt sáo lập tức dừng lại.

Anh cởi áo khoác choàng lên người cô, “Lần sau đừng có chạy ra ngoài mà áo sống không hẳn hoi thế này, ít nhất là lúc gặp tôi thì đừng như vậy.”. Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cảnh cáo, cực kỳ đàn ông.

Man Man khép chặt vạt áo khoác có mùi của anh, híp mắt cười, “Được thôi, lần sau đổi sang phong cách anh thích.”

Thịnh Viễn Thời ngửa đầu uống nốt ly rượu, rồi ra hiệu cho batender làm thêm một ly nữa.

Man Man ú ớ với batender mãi một lúc, cuối cùng đành chỉ vào Thịnh Viễn Thời, ý là lấy một ly giống anh. ngôn tình sủng

Lúc ấy, tiếng Anh của cô thật không dám khen ngợi, vậy mà lại dũng cảm tự đi du lịch Thụy Sĩ.

Thịnh Viễn Thời ngăn batender lại: “Wait a minute.” (Chờ một lát.). rồi nghiêng đầu nhìn cô, “Ly này của tôi nặng lắm, cô không uống được.”

“Sợ tôi say…”, Man Man nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu nghiêm túc, “Rồi làm loạn à?”

Lời nói to gan, hệt như một liều thuốc kích thích hữu hiệu, khiến đàn ông khó mà kiềm chế được.

Thịnh Viễn Thời dời tầm mắt đi.

Batender làm theo yêu cầu của anh, pha cho Man Man một ly cocktail năm màu, cuối cùng còn không quên khen cô xinh đẹp.

Man Man nghe hiểu, cô cười, liếc Thịnh Viễn Thời một cái, rồi nói với batender: “Thanks.”

Thịnh Viễn Thời chỉ cười mà không nói gì.

Man Man hỏi anh ly mình đang uống tên là gì, Thịnh Viễn Thời bâng quơ đáp: “Công chúa ngổ ngáo[1].”

Suýt chút nữa Man Man đã tin, đến khi hiểu ra liền giơ tay đánh Thịnh Viễn Thời, rồi thanh minh: “Tôi rất hiểu lòng người đấy nhé.”

Cô hiểu lòng người? Thịnh Viễn Thời cảm thấy mình có thể dựa vào câu chuyện cười này mà sống nửa năm.

Dù chỉ mới quen biết, nhưng Thịnh Viễn Thời vẫn cảm thấy cái tên “Man Man” này rất hợp với cô. Mãi cho đến sau này, khi cô không còn ngổ ngáo với anh nữa, anh mới nhớ trong Sơn Hải Kinh – Tây Sơn Kinh[2] có ghi: Núi Sùng Ngô có một loài chim, dáng hình như vịt trời, mà một cánh một mắt, hợp thì cùng bay, tên là Man Man.

Man Man là loài chim chỉ có một cánh một mắt trong truyền thuyết, vì thế phải có hai con chim hợp lại mới có thể bay lượn, sau được gọi là chim liền cánh, chính như trong câu “Trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành” mà người ta vẫn thường nói.

Thế nên, nickname Wechat, cũng chính là nhũ danh của cô, thật ra là thái độ và nguyện vọng của bố mẹ cô đối với tình yêu. Chỉ có điều, lúc Thịnh Viễn Thời hiểu, anh đã chẳng có cơ hội nói với cô rằng, ly cocktail cô uống thật ra có tên: Cầu vồng.

Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu[3]. ([3] Người như dải cầu vồng, gặp rồi mới biết thì ra trên đời lại có một người đẹp đến thế.)  

Cuối cùng, đêm đó, Thịnh Viễn Thời ngà ngà say, nhưng trong lòng anh biết rõ, Man Man cố ý gọi thêm cho anh hai ly. Anh không từ chối, chính là vì muốn xem cô định làm gì.

Cô bảo anh đưa mình lên phòng.

Thịnh Viễn Thời cho rằng đây là một hành động ám chỉ giữa nam nữ trưởng thành.

Khoảnh khắc đó, trong lòng anh lập tức từ chối và phủ định cô nàng Man Man xinh đẹp nhưng lại… quá phóng khoáng này.

Nhưng cô lại nói: “Vừa nãy, lúc tôi xuống lầu, trong thang máy có hai tên da đen cứ nhìn tôi chằm chằm.”

Gương mặt trẻ trung diễm lệ, ánh mắt ghét bỏ, không có gì là giả tạo.

Thịnh Viễn Thời lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì mình nghĩ nhiều thôi. Anh ấn phím gọi thang.

Cửa phòng khách sạn tầng 12, Man Man nói với anh: “Cảm ơn anh.”, sau đó tiến lại gần.

Thiếu nữ xuân sắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng thắm, má lúm đồng tiền khi ẩn khi hiện, gương mặt không son phấn, thanh tú mà hoạt bát, nhưng chiếc áo của anh được khoác trên người cô, để lộ thấp thoáng hai gò xương quai xanh, kết hợp cùng tư thế ngẩng đầu như đang chờ được hôn của cô, khiến khắp người cô tản ra một vẻ ung dung và gợi cảm.

Đèn hành lang vàng vọt, trên người cả hai đều thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu, khiến bầu không khí mờ ám càng đậm hơn, gây tê, ăn mòn trái tim Thịnh Viễn Thời. Anh ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo, cơ thể mềm mại lập tức tựa sát vào anh…

***

[1] Từ 蛮 trong 刁蛮– ngổ ngáo, là từ 蛮 trong tên Man Man

[2] Sơn Hải Kinh là một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí. Tây Sơn Kinh là chương 2 của cuốn sách.