Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 29: Tình yêu em không biết (1)



Nét cười rạng rỡ của em, là điều đẹp nhất anh từng gặp trên đời này.

Từ đó về sau, cầu vồng cuối chân trời, mây bay ngang cửa sổ, trong mắt anh, đều không bằng em.

Nhưng em lại chẳng hay, anh lẳng lặng ở bên em, cũng là một kiểu tình yêu thầm lặng anh dành cho em.

***

Tôi lần tìm qua mọi nơi trên thế giới, tôi bay qua những thành phố chúng tôi từng đến cùng nhau, tôi từng nghĩ, tình yêu của tôi, vượt qua mọi thử thách trên thế gian; tôi từng nghĩ, cái giá tôi phải trả đủ để tôi không thẹn với lương tâm; tôi từng nghĩ, tôi mới là người bị phụ bạc; nhưng giờ phút này, đối mặt với lời chất vấn của một người ngoài, tôi lại á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, Thịnh Viễn Thời, năm năm qua, mày ở đâu?

Mày còn đang mải tự cho là đúng.

Đã từng như thế, mày chắc chắn rằng cô ấy vẫn luôn ở đó, chỉ cần mày về, cô ấy sẽ tươi cười chào đón; chỉ cần mày đi, cô ấy sẽ ôm nỗi nhớ nhung. Cô ấy là Tư Đồ Nam của mày, bất kể mày bay bao xa, đều là hòn đảo nhỏ để mày hạ cánh. Chỉ riêng một điều này mày đã quên mất, cô ấy là một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ yêu mày như sinh mệnh, cũng cần bờ vai và tình yêu của mày.

Mày oán trách cô ấy bỏ đi không lời từ biệt, mày hận cô ấy bỏ rơi mày ngay lúc mày yêu cô ấy, mày cảm thấy đó là chuyện còn khó chịu hơn cả việc không yêu. Thậm chí, sau khi gặp lại, mày còn chẳng hỏi được một câu: Mấy năm nay, em có ổn không?

Thịnh Viễn Thời, mày nói mày yêu cô ấy, nhưng rốt cuộc là yêu cô ấy như thế nào?

Cuối cùng, tới khi bàng hoàng nhận ra, trong mối quan hệ tự mình cho là khắc cốt ghi tâm, mình lại chẳng có nổi một chỗ đứng.

Trong lòng trống rỗng.

Thịnh Viễn Thời không trả lời Tang Chất, anh ngồi lặng đi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, như đang suy nghĩ, lại như đang thất thần. Rạng sáng, anh mới đi ra ngoài một chuyến, lúc quay về, trên tay có thêm một bao thuốc lá. Có thể nhìn ra được, bình thường anh không hút thuốc, vì ngón tay anh không hề có dấu vết ố vàng ám bởi khói thuốc lá.

Bệnh viện cấm hút thuốc, y tá tận tụy làm hết trách nhiệm, lần theo mùi thuốc tìm đến. Tang Chất lại không để cô ấy bước tới, dựa vào thân phận chủ nhiệm khoa mà can thiệp vào chuyện cỏn con này.

Lúc trời sắp sáng, Thịnh Viễn Thời mới vào phòng bệnh, có vẻ Nam Đình ngủ rất say, vì thế anh chợt nhớ tới lần đầu tiên mình chủ động ôm cô. Khi ấy cô im bặt, cùng với sự đơn thuần và tín nhiệm trong mắt cô, anh đã thầm thề trong lòng, cả đời này sẽ đối xử tốt với cô, kết quả là… suýt chút nữa còn chẳng có cơ hội gặp lại.

Tang Chất đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Thịnh Viễn Thời nắm tay Nam Đình đặt lên trán, một lúc lâu, tới khi anh không nhìn nổi nữa, đành xoay người sang chỗ khác. Tang Chất nhìn ra được, trong lòng Thịnh Viễn Thời cất giấu một tình yêu, mà tình yêu này, gần như khiến anh không chịu nổi phải phá vỡ nó, phá cho đến khi Thịnh Viễn Thời không còn sức để đối mặt với sự thật về biến cố năm năm trước. Tư Đồ Nam ở thời điểm đó, vỡ nát tàn tạ, là chính anh đã vá cô lại từng chút một, là chính anh đã cùng cô đi đến ngày hôm nay. Anh ta, Thịnh Viễn Thời, chưa làm gì cả, vậy mà lại có được tình yêu chân thành tha thiết nhất của Tư Đồ Nam.

Dựa vào cái gì?! Như vậy không công bằng! Vô cùng không công bằng! Nhưng trên đời này, chuyện công bằng có được là bao?

Tang Chất từng nhắc nhở chính mình: Mày đã đồng ý với Tư Đồ Nam, mày đã đồng ý với Tư Đồ Thắng Kỷ, nên vì cha con họ mà chôn giấu bí mật đó, chỉ có mày và dì của Tư Đồ Nam biết, một bí mật chỉ bốn người biết mà thôi. Thậm chí, Tang Chất còn dùng công việc để nói với mình rằng, đó là chuyện riêng tư của bệnh nhân, trừ khi cô ấy phạm tội, bị công an tra hỏi tới, bằng không, mày tuyệt đối không được nói ra.

Tang Chất cố gắng trấn tĩnh, đến khi anh xoay người lại, thì chợt thấy Thịnh Viễn Thời khẽ hôn lên lòng bàn tay Nam Đình, sau đó đứng dậy, đi ra, khoảnh khắc lướt qua anh, Thịnh Viễn Thời nói bằng giọng trầm thấp, khàn khàn: “Cảm ơn.”

Tang Chất biết, câu cảm ơn này không phải vì chuyện ngăn y tá đến cấm anh hút thuốc, mà là vì Nam Đình. Tang Chất nói với vẻ không mấy khách sáo: “Vẫn chưa đủ.”

Đúng vậy, đủ sao được? Nhưng bảo anh chắp tay dâng Nam Đình, anh không làm được. Vì thế, Thịnh Viễn Thời nói: “Anh muốn lấy đi thứ gì từ tôi cũng được, chỉ cô ấy là không thể.”. Trong lúc nói, anh ngước mắt nhìn Tang Chất chăm chú, từng lời rành mạch, “Năm năm qua, trách tôi. Nhưng sai lầm tương tự, tôi sẽ không phạm phải lần hai. Bác sĩ Tang, anh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi.”

Tang Chất nghe thấy thế, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc nhọn.

Vẻ sắc nhọn đó đại diện cho sự không cam lòng. Thịnh Viễn Thời đối diện với Tang Chất trong thế căng thẳng, “Gặp mạnh ắt sẽ càng mạnh hơn, tôi không ngại có đối thủ.”

Tự tin đến mức kiêu ngạo, đó mới là phong thái thật sự của anh.

***

Lúc Nam Đình tỉnh dậy từ giấc ngủ Tang Chất mang đến, cô bất giác nhìn quanh phòng bệnh, chạm đến ánh mắt anh, cô mỉm cười, “Không nằm mơ.”

Gương mặt Tang Chất đầy vẻ vui mừng, anh nói: “Biết rồi.”

Nam Đình duỗi lưng rồi ngồi dậy, “Anh cả đêm không ngủ à?”

Tang Chất nói như rất bâng quơ, “Cũng phải để bản thân thử trải nghiệm cảm giác không ngủ chứ.”

Nam Đình sửa lời cho anh, “Như em là không ngủ được, chứ không phải là không ngủ.”

Tang Chất hơi sẵng giọng nói như một người anh lớn, “Từ nhỏ đến lớn, chỉ giỏi bắt bẻ anh.”

Nam Đình cũng không tranh luận nhiều với anh, cô xuống giường đi lại, “Hình như cảm giác sảng khoái hơn hẳn.”

“Hiệu quả rõ ràng thế sao?”, Tang Chất nghiêng đầu nhìn cô, “Nhưng sắc mặt thì không nói dối được.”, sau đó gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”

Nam Đình đắc ý nhướng mày.

Tang Chất đưa khăn mặt cho cô, “Rửa mặt trước đi, xong rồi ăn sáng.”

Kết quả là tiểu thư Nam Đình lại kín đáo phê bình bữa sáng, “Sao không gọi mấy món mặn?”

Cô đúng là kiểu người không có thịt không vui, tuy nhiên, “Những lúc như thế này, em phải không có khẩu vị ăn uống gì mới là bình thường.”

Nam Đình cứ thích xoi mói, nghe thấy vậy liền bảo: “Ở cạnh bác sĩ, muốn làm bừa một lần cũng không được.”

Tang Chất cường điệu: “Anh không phải bác sĩ bình thường.”

Nam Đình còn đang nhai thức ăn, lầm bầm nói không rõ: “Anh là nhà tâm lý học, em không quên.”

Về chứng không ngủ của cô, Tang Chất nói: “Anh phải nghĩ xem nên bắt đầu thế nào đã, em cũng phải nghĩ xem, có muốn tiếp tục hay không.”

Nam Đình ăn nốt thìa cháo cuối cùng, rồi trả lời một cách chắc chắn: “Em nghĩ xong rồi, chữa.”

Cô thay đổi rất nhiều, chỉ riêng cái tính một khi đã quyết định rồi là sẽ dũng cảm bước tiếp thì vẫn còn nguyên.

Nhưng Tang Chất cảm thấy có một chuyện cần phải nhắc nhở cô, “Quá trình sẽ không thoải mái giống như hôm qua đâu.”

Dường như Nam Đình đã có sự chuẩn bị, cô nói: “Em biết.”

Tang Chất tiếp tục: “Có thể sẽ rất đau khổ.”

Nam Đình rất lạc quan với chuyện này, “Trị liệu trong giấc ngủ, chắc chắn sẽ không đau bằng dùng dao kéo.”

Tang Chất trầm mặc vài giây, lại không thể không nói: “Trên phương diện tinh thần mà nói, có lẽ sẽ còn đau hơn dùng dao.”

Nam Đình không nói gì nữa.

Tang Chất nhìn cô chăm chú, “Đúng là anh cảm thấy cực kỳ hứng thú với trường hợp không ngủ này, đây là vấn đề tầm cỡ thế giới, trước mắt vẫn chưa có ngành khoa học nào giải thích được. Nhưng anh không muốn thấy, em vì giúp anh mà chịu khổ.”

Nam Đình lại nói, “Không phải giúp anh, mà là giúp em.”

Cô thẳng thắn như vậy, Tang Chất không khỏi lo lắng hơn một chút, “Định giấu cậu ta à?”

Không giống với bệnh trầm cảm, lần này cô gặp phải một nan đề trên toàn thế giới, thân là bác sĩ tâm lý, Tang Chất thậm chí vẫn chưa xác định được quá trình trị liệu sẽ kéo dài bao lâu, về phần có chữa khỏi được hay không, lại hoàn toàn không thể biết chắc chắn. Thế nên, anh cho rằng cần thiết phải khơi thông cho Nam Đình về vấn đề liên quan tới Thịnh Viễn Thời, “Một khi bắt đầu trị liệu, em phải đến chỗ anh đúng giờ.”

Nam Đình ngước mắt, “Bọn em đi chưa được bao xa, chắc là anh ấy sẽ không để ý đâu.”

Chưa được bao xa? Bằng tính cách quyết liệt của Thịnh Viễn Thời, e là sẽ sắp thôi. Tang Chất nhắc nhở cô: “Không cần cân nhắc chuyện giải quyết hậu quả à?”

Nam Đình nở nụ cười tự giễu, “Không gì là giấu nổi anh.”

“Chưa chắc.”, Tang Chất cũng cười, cũng giống như đang tự giễu, “Về cậu ta, em giấu rất khá đấy chứ.”

Quả thật là giấu giếm chuyện qua lại với Thịnh Viễn Thời, nhưng Nam Đình cũng không nghĩ là phải giải thích với Tang Chất, cô ngẩng đầu nói: “Không cần thiết phải nói mà thôi.”

Đúng vậy, với anh, cô mãi mãi chẳng cần phải giải thích.

Tang Chất khẽ nhíu mày, “Một khi cậu ta biết, em định giải thích thế nào?”

Nam Đình thoáng lo lắng, “Phải xem anh ấy biết bao nhiêu đã.”

Tang Chất chú ý đến từng thay đổi nhỏ trên gương mặt cô theo thói quen, “Trong chuyện của cậu ta, hình như em vẫn ôm tâm lý may mắn.”

Khả năng nhìn thấu tâm lý của anh quá kinh khủng, Nam Đình bị nói trúng tim đen, nhất thời không nói được gì.

Tang Chất không cần nhiều lời nữa, thấy cô ăn có vẻ đã xong, anh nhìn đồng hồ, “Thay thuốc cho em trước đã, xong rồi đưa em đi làm, sau đấy lên lớp là vừa.”

Nam Đình biết anh mỗi tuần đều có mấy tiết dạy môn tâm lý học, mà cô cũng không muốn đi làm muộn, thế nên không từ chối.

Tang Chất lái xe thẳng một mạch đến sân bay.

Lúc Nam Đình xuống xe, cuối cùng anh cũng nói: “Hôm qua cậu ta ở lại cả đêm, sáng sớm mới đi.”

Cô biết ngay, ánh mắt tìm kiếm của mình lúc tỉnh dậy, đã bị Tang Chất nhìn thấy.

Nam Đình giữ nguyên tư thế đẩy cửa, không nhúc nhích, “Em cứ nghĩ anh sẽ hỏi.”

“Hỏi cái gì? Cậu ta ư?”, Tang Chất cười, đưa tầm mắt về phía bãi sân bay ở đằng xa, “Nhà tâm lý học là người tò mò nhất trên thế giới này, đồng thời, cũng có khả năng quan sát cực mạnh.”. Ý là, còn cần phải hỏi sao?

Nam Đình tự biết mình chẳng thể thỏa mãn được sự tò mò của anh, cô xuống xe, trước khi đóng cửa lại bèn nói: “Lái xe chậm một chút.”

Tang Chất nhìn cô đi vào đài quan sát, rồi quay đầu xe rời đi.

***

Ứng Tử Minh nhìn thấy Nam Đình liền nói với vẻ không mấy hài lòng, “Hạ sốt chưa? Đã bảo cho con mấy ngày nghỉ để tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn đi, sao mới một ngày đã lại để thầy trông thấy con rồi?”

Nam Đình cười một cách thoải mái, “Mới được làm độc lập đã xin nghỉ, thế thì con quá thả lỏng mình rồi. Với lại chỉ là cảm lạnh rồi sốt chút thôi mà, đâu có nghiêm trọng đến nỗi phải nghỉ mấy ngày ạ.”

Ứng Tử Minh lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, “Con bé này.”

Trước mặt thầy, Nam Đình quả thật vẫn là một đứa trẻ, mà trong một năm nay, Ứng Tử Minh hơn cô gần hai mươi tuổi cũng quan tâm cô như một người cha, Nam Đình lại càng tôn trọng người thầy này nhiều hơn. Nghe ông nói thế, cô cười càng tươi hơn, rồi lại tinh nghịch bảo: “Cục cưng đi làm đây.”, nói xong liền kéo Ứng Tử Minh cùng đi về phòng kiểm soát.

Trong phòng, mùi hoa phảng phất thơm nức.

Thấy Ứng Tử Minh cười với mình, Nam Đình không hiểu ra làm sao.

Đại Lâm vừa vào theo sau nói luôn: “Anh đã nói rồi mà, gọi đám phi công đến phối hợp huấn luyện xong nhìn thấy mặt Như Hoa, bão vừa qua một cái là đã bắt đầu hành động ngay rồi, nguyên ngày hôm qua nhận ba bó hoa, đều tặng cho em hết đấy.”

“Cho em?”, Nam Đình tiến lại gần nhìn, trên mỗi bó hoa đều có thiệp, tất cả đều viết tên cô. Cô quay sang nhìn Ứng Tử Minh, “Thầy, công của thầy đấy, gương mặt này của con cũng dễ đi lừa người ghê.”

Bị lây tâm trạng tốt của cô, Ứng Tử Minh cười tươi rói.

Đại Lâm cũng không nhịn cười được, anh ta lại gần giải thích: “Trung Nam Nam Trình mỗi bên một bó, Hải Hàng một bó.”, nói xong lại dùng cánh tay huých cô, “Bó nào là của Thịnh tổng thế?”

Nam Đình tự biết hành động của Thịnh Viễn Thời ngày hôm đó khiến vị đàn anh này nghĩ nhiều, cô thẳng thắn đáp: “Anh ấy sẽ không tặng hoa cho em đâu.”

Đại Lâm nháy mắt với Ứng Tử Minh, “Nghe cái giọng điệu này đi, tò mò ghê cơ.”

Ứng Tử Mình giơ tay chỉ anh ta, “Cậu lại lắm lời.”, cuối cùng còn cổ vũ Nam Đình, “Mình không vội, cứ từ từ mà chọn một bó.”

Nam Đình chỉ cười chứ không nói gì.

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi buổi sáng, Nam Đình lên đài quan sát nhận ca. Vẫn là phòng chỉ huy ở tầng cao nhất, bên cạnh vẫn là thầy và các anh, mỗi một nơi, mỗi một người, đều vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này ngồi lên ghế, tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy trên vai mình đè nặng trách nhiệm, mà lúc cô ngẩng đầu, nhìn về phía các loại máy bay ở bãi đỗ, cùng đường băng thẳng tắp tới tận cuối chân trời, cô thầm nghĩ, phải bảo vệ những đôi cánh kia đưa con người bay lượn trên không trung, chỉ dẫn cho chúng được bình an lên xuống.

Bất kể là giấc mơ khó hiểu kia, hay là Thịnh Viễn Thời đã thúc đẩy cô lựa chọn nghề kiểm soát không lưu, ngay lúc này, Nam Đình cảm thấy, trong số những việc mình đã làm, đây là lựa chọn chính xác nhất cả cuộc đời.

Mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây, chỉ nguyện giống như giờ phút này, ngày qua ngày, canh gác mỗi chuyến lên xuống trong an bình.

Nam Đình mang theo tâm trạng đầy hy vọng đó mà cắm microphone và thiết bị ra-đa thuộc về riêng mình, giây tiếp theo, như đang tìm kiếm, cô vô thức nhìn về phía sau.

Ứng Tử Minh cũng đúng lúc nhìn qua, ông hỏi: “Sao thế, còn muốn thầy đứng đằng sau à?”

Nam Đình ngượng ngùng cười, “Quen có thầy đứng đằng sau, tự nhiên thầy mặc kệ, con hơi sợ.”

Đại Lâm nghe thấy thế liền trêu: “Một Như Hoa được duyệt làm độc lập trong thời gian ngắn nhất mà cũng sợ, gay rồi.”

Các anh khác nghe vậy cũng cười, đồng loạt nói: “Như Hoa cố lên!”

Ứng Tử Minh cũng gật đầu tỏ ý cổ vũ.

Nam Đình hít sâu hai lần liên tục, rồi bắt đầu tập trung cho ngày làm việc độc lập đầu tiên…

“CSN6412, có thể lập tức cất cánh không?”

“UAL7610, đồng ý đẩy lùi ra ngoài.”

“JAL020, gió lặng, đường băng 18, có thể cất cánh.”

Gặp phải hãng nước ngoài, cô chuyển sang tiếng Anh: “THY021, hold position, cancel take-off, I say again, cancel take-off, vehicle crossing the runway.” (THY021, giữ nguyên vị trí, hủy lệnh cất cánh, nhắc lại, hủy lệnh cất cánh, có xe đang đi xuyên qua đường băng.)

Nghe đối phương nhắc lại xong, cô đáp: “THY021, read-back correct.” (Nhắc lại chính xác.)

Ứng Tử Minh ngồi cách đó không xa, nghe cô dùng tiếng Anh lưu loát ra huấn lệnh, trên mặt dần hiện lên nụ cười. Đại Lâm cùng với một người khác nghe hết lời chỉ huy của Nam Đình xong, cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Cả buổi sáng, mọi việc đều thuận lợi, không phát sinh chuyện gì đặc biệt, điều này đối với kiểm soát viên không lưu mà nói là điều sung sướng nhất. Thế nên, lúc Nam Đình nhận được thông báo, buổi chiều đến gặp thầy của thầy, tâm trạng cũng vô cùng tốt.

Lúc này quả thật không phải là một cuộc phỏng vấn như Nam Đình vẫn nghĩ, mà chỉ là một buổi nói chuyện ôn hòa với tiền bối mà thôi.

Mọi người đều biết, làm một trong ba việc đảm bảo an toàn bay, công việc của kiểm soát không lưu là áp lực nhất, tiền lương lại chẳng thể so sánh được với phi công, trong môi trường chênh lệch thu nhập lớn như vậy, còn có người dấn thân vào nghề kiểm soát, tuy không thể leo lẻo nói là vì tinh thần hy sinh cao cả, nhưng quả thật phải có lòng nhiệt huyết và đôi chút tình cảm. Hơn nữa, lực lượng kiểm soát viên không lưu hiện nay thiếu hụt trầm trọng, trong giọng nói của vị chủ nhiệm lão làng bất giác đượm đầy ý chân thành và động viên, “Bây giờ con gái chịu làm kiểm soát không lưu ngày càng ít, tiền lương không cao, thức đêm như cơm bữa, không chỉ nhanh già, mà còn chẳng có thời gian hẹn hò yêu đương.”

Đối mặt với người thầy của thầy mình, Nam Đình nói: “Tại mọi người không có cơ hội lên đài quan sát, đứng từ chỗ cao mà nhìn bao quát cả sân bay, nên không được trải nghiệm cảm giác sung sướng khi chỉ huy máy bay thôi ạ, nếu không hẳn là họ cũng như con, lấy làm tự hào vì chọn nghề này.”

Vị chủ nhiệm phòng kiểm soát nhìn cô, “Ngoài sung sướng ra không còn có gì khác à?”

Nam Đình nghe thấy thế thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn, “Còn có áp lực nữa ạ.”

“Bông hoa của đài kiểm soát không lưu nhà mình mà cũng áp lực ư?”

“Đương nhiên là có chứ ạ, sáng nay thầy không đứng đằng sau con, lòng bàn tay con đổ đầy mồ hôi, chỉ sợ ra sai huấn lệnh.”

Cô thẳng thắn như vậy, vị chủ nhiệm già không nhịn được liền hỏi: “Cũng sợ sao?”

“Sợ chứ ạ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ sự cố.”

“Thế phải làm thế nào bây giờ?”

Nam Đình nghĩ ngợi, “Học hỏi và hợp tác ạ…”

Vị chủ nhiệm già nghiêm túc lắng nghe cô nói, mà ánh mắt lúc nhìn về phía học trò của mình đã thể hiện rằng ông rất tán thưởng cô học trò của học trò mình. Cuối cùng, vị chủ nhiệm già đứng dậy, đi đến cạnh Nam Đình, vỗ vai cô, “Con à, làm việc tốt nhé.”, sau đó quay đầu dặn dò Ứng Tử Minh, “Cẩn thận, đừng để công ty hàng không nào cướp đi mất.”

Ứng Tử Minh cười, “Chút tự tin này thì phòng kiểm soát của đài quan sát mình vẫn phải có.”

“Đừng tự tin quá.”, vị chủ nhiệm già chân thành nói với Nam Đình: “Làm điều phối cho công ty hàng không thoải mái hơn làm kiểm soát viên nhiều, tiền lương cũng cao hơn làm kiểm soát, có cơ hội thích hợp thì cứ cân nhắc xem.”

Nam Đình thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thầy đừng thử con ạ, con người con ý chí không được kiên định cho lắm đâu.”

Vị chủ nhiệm già cười ha hả, “Cô bé này thú vị ghê.”, cuối cùng lại dặn dò Ứng Tử Minh, “Tiết mục của đài phát thanh, cậu để con bé tham gia đi.”

Nam Đình không biết là chuyện gì, bèn nhìn về phía Ứng Tử Minh.

Ứng Tử Minh đáp, “Được ạ.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, trở lại phòng kiểm soát, Nam Đình mới nhận được tài liệu về chương trình phát thanh kia, lại chợt nghe thấy Ứng Tử Minh nói: “Đây là chương trình đặc biệt của đài phát thanh, tên là “Chạy ngay đi, Hoàng Kim Chu”, ngoài phòng kiểm soát mình ra, còn mời cả Trưởng đào tạo bay Thịnh Viễn Thời nữa.”

Nam Đình vừa nghe thấy vậy, bàn tay đang giở tài liệu bỗng khựng lại.

Ứng Tử Minh bắt gặp phản ứng của cô, “Có vấn đề gì à?”

Nam Đình ngẩng đầu lên, “Không ạ.”. Lúc rời khỏi phòng kiểm soát, cô quay đầu lại nói với Ứng Tử Minh: “Cảm ơn thầy.”

Ứng Tử Minh cười, xua xua tay.

Lúc tan tầm, Nam Đình lấy di động từ trong tủ đồ của mình ra, nhìn thấy ngay một cuộc gọi nhỡ. Dường như không tin, cô cố ý xem lại danh bạ, xác nhận chắc chắn đó là số của Thịnh Viễn Thời, mới dám tin cuộc gọi nhỡ với tên “anh Bảy” này là do Thịnh Viễn Thời gọi tới. Chưa kịp ổn định lại tâm trạng, thì đã nhìn thấy yêu cầu kết bạn Wechat. Đối phương không để lại thông tin chứng thực, nhưng chỉ riêng cái tên “Thịnh Viễn Thời” này, đã đủ khiến hốc mắt cô nóng bừng, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là hai dòng lệ tuôn rơi.

Nam Đình cẩn thận bấm nút “Đồng ý”, chỉ sợ một sơ suất nhỏ thôi sẽ đánh mất cơ hội kết bạn Wechat với Thịnh Viễn Thời.

Trên xe chuyên chở của nhân viên, cô nhìn chằm chằm vào khung hội thoại của hai người, vẫn cứ phân vân mãi là nên gọi lại, hay là gửi một tin nhắn trước.

Cuối cùng, trong lúc cô đang do dự, một tin nhắn nhảy ra, Thịnh Viễn Thời hỏi cô: “Tan ca rồi à?”. Hiển nhiên, anh đã gửi lời mời kết bạn từ lâu rồi, mà sự phản hồi chậm trễ của cô khiến anh đoán được rằng cô còn đang trong giờ làm việc, không cầm điện thoại theo.

Nam Đình trấn tĩnh lại, rồi bắt đầu gõ chữ: “Vâng, đang trên đường về nhà.”

Anh hỏi luôn: “Hôm nay có bị khó chịu không? Người có nóng nữa không?”

Nam Đình trả lời: “Ổn cả rồi, thân nhiệt bình thường, không có vấn đề gì.”

Hẳn là Thịnh Viễn Thời đang bận, không hồi âm ngay, nhưng cũng chỉ mất chưa đầy hai phút, “Bay đến thành phố S, hôm nay ngủ ở ngoài một đêm, mai về.”, sau đó, không đợi cô trả lời, anh lại nói: “Lúc đi còn tưởng sẽ gặp được em trên sóng truyền.”. Kết quả là gặp phải kiểm soát viên nam, vì thế, cả quá trình bay đều không mấy vui vẻ.

Đây là đang báo hành tung với cô sao? Hai mắt Nam Đình thoáng ẩm ướt, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để đàn anh bên cạnh nhìn thấy. Một lúc sau, cô mới soạn một tin nhắn trả lời: “Dị ứng đỡ chưa? Có mang thuốc theo không vậy?”

Thịnh Viễn Thời hồi âm rất đơn giản, anh bảo: “Đỡ nhiều rồi, không sao.”

Nam Đình nghĩ ngợi một lát, rồi quyết định nói với anh: “Đài phát thanh có một tiết mục, thầy sẽ đưa em đi cùng.”, ý là muốn chào hỏi trước với anh, đỡ cho hôm thu thanh gặp nhau rồi lại như hồi huấn luyện mô phỏng, trở tay không kịp.

Sau đó, một tin nhắn nhảy ra, lần này không phải là văn bản, mà là giọng nói. Nam Đình chần chừ một lát rồi mới mở ra, giọng nói trầm thấp giàu từ tính của Thịnh Viễn Thời vang lên: “Anh bảo đài quan sát sắp xếp cho em đi đấy.”

***