Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 202: Phiên ngoại 6



Sau khi kết hôn, việc duy nhất mà Thẩm Lãng bám riết không tha chính là việc dưỡng lại chiếc dạ dày nhỏ và rèn luyện thân thể cho tiểu tổ tông nhà mình. Sự thật chứng minh, Thẩm trung tướng không gì không làm được cũng phải cúi đầu trước dâm uy của Đường tiểu tổ tông.

Trừ việc rèn luyện thân thể cho Đường Mộ thì trên sinh hoạt của hai người họ không có gì biến đổi cả. Thẩm Lãng vẫn tiếp tục sự nghiệp làm chồng hoàn mỹ của mình, còn có thể thuận tiện lấy tròn điểm nữa kìa. Tuy nhiên, tính lười biếng của tổ tông kia vẫn làm cho y thở dài không thôi.

Đường Mộ lười biếng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mới xảy ra, đó là chuyện mà ai cũng biết cả. Hai mươi năm trước bị Đường gia chiều như vậy, hai mươi năm sau kết hôn với Thẩm Lãng lại được chiều chuộng, thói lười biếng của tổ tông kia chỉ có tăng chứ không có giảm...

Thẩm trung tướng suốt ngày than bà xã mình thể lực không được, một bên huấn luyện cho binh lính một bên rèn bé tổ tông nhà mình. Nhưng mà, nếu thể năng của Đường Mộ thật sự tốt lên thì mới thật sự là mẹ nó kỳ quái!!!

Mấy năm trước, Thẩm trung tướng và Thẩm Tiêu còn lập kế hoạch nâng cao thể năng cho Đường tiểu tổ tông, nhưng mà cuối cùng lại không giải quyết được vấn đề gì cả. Nguyên nhân chính là Thẩm trung tướng đau lòng tiểu tổ tông, hoàn toàn không thể hạ thủ được, cũng không thể nhẫn tâm để cho người khác xuống tay với tiểu tổ tông nhà mình được. Mẹ nó! Đây là tiểu tổ tông mình thờ lên mà cúng đó! Đau sủng hắn còn không kịp, bảo mình ném cho người ta lăn qua lộn lại? Não úng nước hay gì?!! Cho nên Thẩm trung tướng chỉ than thở thế thôi, chứ có dám làm cái gì đâu...

*********"Đậu má! Ông đây.........."

Chống gậy leo núi, Đường Mộ cong eo thở phì phò, nói không thành câu.

"Nghỉ ngơi một chút không? Đừng gấp, chúng ta đi chậm lại nhé!"

Trên người nam nhân còn đeo thêm một cái balo leo núi bự tổ chảng, bước chân thì đi như bay, cũng đang chậm rãi thả chậm tốc độ lại để phối hợp với thân kiều thịt quý của tổ tông nhà mình.

"Anh..."

Đường Mộ nhìn nam nhân đi bên người mình, hận không thể nhào tới cắn "trết" người này tại đây! Hừ hừ!!!

"Đi tìm chết!!!"

"Không đi, anh chết em lại phải thủ tiết cả đời."

Thẩm Lãng vừa lắc đầu vừa nói, y không thể thực hiện yêu cầu này của tiểu tổ tông được! Cái gì cũng đều có thể, duy chỉ điều này đúng thật là y liều chết cũng không làm. Cuộc sống đang tốt đẹp như thế, tiểu tổ tông lại còn trẻ như thế, y đi tìm chết làm cái quỷ gì?!?

"Anh không đi thì để ông đi..."

Đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện xấu xa gì nam nhân cũng đã từng làm, nhưng chưa bao giờ Đường Mộ lại có xúc động muốn giết người diệt khẩu như bây giờ.

Nam nhân kia nghĩ với thân thể này của hắn còn có thể leo lên được cao nguyên Tây Tạng ư? Mẹ nó, rốt cuộc là cái vũ trụ nào đưa cái thông điệp này cho nam nhân kia vậy??? Này chắc là phương thức mưu sát thân phu mới có phải hay không?

"Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Có chết thì cũng phải chết cùng nhau."

Thẩm Lãng một tay duỗi tới ôm lấy eo Đường Mộ, một tay nhẹ nhàng nhấc cái ba lô mà Đường Mộ đang đeo ra, để hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một tí.

"Ông đây tuyệt đối sẽ không chết với anh đâu!!!"

Đường Mộ vứt gậy leo núi trên tay xuống, vừa đặt mông xuống lập tức nằm thẳng xuống đất.

"Đừng nằm, tổ tông, trên mặt đất lạnh lắm!"

Thẩm Lãng cởi ba lô của mình xuống, chuẩn bị lấy nước cho tiểu tổ tông nhà mình uống thì thấy một màn như vậy, trực tiếp vứt ba lô qua một bên, đi lại kéo cục cưng bảo bối nhà mình dậy...

Chuyện này cũng chỉ xảy ra trên người Đường tiểu tổ tông mà thôi, nếu hiện tại người đang nằm trên đất là đám binh lính kia của Thẩm đại quân trưởng, cho dù là hố xi măng y cũng mặc kệ, nói không chừng còn tri kỉ giúp bọn họ đạp thêm một cái cho nhanh nữa kìa. Nhưng mà, đây lại là nóc nhà của Thẩm trung tướng, đương nhiên cho mười cái gan Thẩm Lãng cũng không dám mặc kệ.

"Fuck... Mấy lời này sao lại quen như thế..."

Đường Mộ bây giờ chỉ cảm thấy mấy lời nam nhân vừa nói nghe quen quen.

Thẩm Lãng chớp mắt, đột nhiên nhớ tới một năm nào đó, khi bà nội y mới qua đời, đám con cháu bọn họ cùng đi Thạch viện giải sầu với hai vị lão gia tử. Lúc đó Thẩm Lãng sống chết cũng phải kéo Đường Mộ theo leo núi ngắm cảnh, tiểu tổ tông leo một mạch lên tới đỉnh núi rồi lại ngồi phịch xuống đất. Hình như cũng không khác gì so với hiện tại.

"Anh nhớ ra rồi. Năm ấy đúng thật là có một lần đi leo núi..."

Thẩm trung tướng nhớ lại, Đường Mộ cũng nhớ ra rồi, hai người bọn họ ra cửa không quá hai lần, chuyện này muốn quên cũng không thể quên được.

"Là tám năm trước?"

Vừa nhớ tới chuyện này, Đường Mộ lại càng nổi điên, hắn hỏi xong cũng ngậm miệng lại không thèm nói chuyện với tên này nữa.

"Em còn giận à?"

Nhìn tiểu tổ tông hất mặt sang một bên, không thèm nói chuyện với mình nữa, Thẩm Lãng lại bắt đầu sử dụng ngón nghề cũ - mặt dày dán qua. Mỗi lần chọc tính đại thiếu gia của tiểu tổ tông lên là phải dùng chiêu này để dỗ người.

"Ngoan nào, tiểu tổ tông, đừng tức giận nữa có được không. Không khí trên cao nguyên vốn đã rất loãng rồi, nếu giận quá lâu sẽ không tốt cho em."

Đường Mộ vẫn còn đang giận nên hoàn toàn không muốn quay mặt qua nói chuyện với đồng chí trung tướng nào đó.

"Hơn nữa, tiểu tổ tông, anh cũng là vì muốn tốt cho em mà! Em nhìn xem, mấy năm nay thân thể của em còn không bằng mấy năm trước nữa, em nói qua vài năm nữa thân thể của em sẽ trở nên như thế nào?"

Thẩm Lãng buồn bực, tiểu tổ tông nhà mình năm nay lại lười hơn năm ngoái một bậc, làm y muốn nổ hết cả đầu!!!

"Tới người bận rộn như Thẩm Tiêu cũng đã bị giáo phụ lôi đi võ quán luyện tập rồi, chúng ta leo núi như thế này vẫn khá là nhẹ rồi đó tiểu tổ tông ơi..."

Em nhìn nhà người ta mà coi, giáo phụ yêu vợ như mạng cũng đã cứng rắn ép Thẩm Tiêu đi huấn luyện, anh chỉ mới cho em leo núi thôi mà em còn giận.

"Thế nào? Anh lại muốn học theo giáo phụ?"

Đường Mộ vừa nghe Thẩm Lãng biện hộ xong, đột nhiên quay phắt người lại, sắc mặt cũng đã thay đổi.

Thẩm Lãng cười cười lấy lòng nhìn Đường Mộ, đùa à, hậu quả của việc chọc giận tiểu tổ tông y không có gánh được đâu!

"Anh nào dám!"

"Hắn là xã hội đen nha, anh sao lại có thể học hắn được chứ! Anh mà dám học thì chắc chắn sẽ bị mấy vị đại phật ở nhà đập chết á!"

"Nhưng mà em thấy mấy năm nay anh học cũng không ít nha." Đường Mộ cười cười.

Đường lão gia tử luôn ghét bỏ nụ cười giả tạo của mấy đứa chắt nhỏ nhà mình, nếu bây giờ ông mà được nhìn thấy nụ cười này của Đường Mộ, nói không chừng lại cảm thấy mấy đứa nhỏ kia cười cực kỳ chân thành...

"Không, không, không. Tiểu tổ tông, hắn là giáo phụ! Anh là quân nhân ưu tú của đất nước! Hai bọn anh là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau được, sao có thể cùng nhau học hỏi cái gì đó được cơ chứ!"

"Hửm, anh lại khiêm tốn cái gì?"

Thẩm Lãng đầu lắc như trống bỏi:

"Không khiêm tốn không khiêm tốn không khiêm tốn!"

"Tiểu tổ tông, bọn anh không có liên quan gì tới nhau hết á! Thật đó!"

Đồng chí Thẩm Lãng - người chồng tốt hai mươi bốn chữ hiếu - nửa ngồi nửa xổm trước mặt Đường tiểu tổ tông nhà mình, cực kỳ nghiêm túc phủ nhận, chỉ còn thiếu nước cắn ngón tay thề độc nữa thôi.

"Không liên quan? Ồ? Vậy hôm qua là ai gọi tới Ý vậy nhỉ?"

Không có liên quan? Không có liên quan cái cục cớt! Một ngày gọi hai chục cuộc mà không có liên quan?

"Đó là anh gọi cho Thẩm Tiêu."

"Anh cứ bịa tiếp đi..."

"Anh thật sự là gọi cho Thẩm Tiêu mà! Anh tìm em trai đáng yêu của anh, không có tìm giáo phụ thông đồng làm chuyện xấu!"

"Được rồi, biết anh không tìm giáo phụ thông đồng với nhau làm chuyện xấu rồi. Anh có muốn mở một tuyến điện thoại vệ tinh để phát sóng trực tiếp cho giáo phụ không?"

"........"

Thẩm Lãng cảm thấy tác dụng của việc để tiểu tổ tông nhà mình lăn lộn trên thương trường hay năm nay đã khiến cuộc sống nửa đời sau của y không chừng lại càng thêm dầu sôi lửa bỏng hơn rồi...

Đường Mộ ngồi xuống nghỉ ngơi không muốn đứng lên, ước chừng đã nghỉ được hai tiếng đồng hồ, mặc cho Thẩm Lãng năn nỉ muốn khô cổ, Đường tiểu tổ tông tới lông mày cũng không thèm động. Nói ba chữ không đứng dậy thì chính là không đứng dậy, anh làm gì ông?!! Hắn đúng thật là bị điên rồi mới đi leo núi cùng với người này!

Thẩm Lãng biết quá rõ đức hạnh của Đường tiểu tổ tông nhà mình nên y mới thần không biết quỷ không hay hốt người tới Tây Tạng. Thẩm Lãng vốn cũng không trông mong gì vào việc tiểu tổ tông có thể vững bước lên núi như mình, nhưng xét thấy tình hình tiểu tổ tông chịu ấm ức đi theo mình mà vẫn không động chân đá mình xuống chân núi, đúng thật là một sự bất ngờ lớn so với tưởng tượng của Thẩm trung tướng.

"......"

"Họ Thẩm kia, lần sau ai mà lại đi với anh thì đúng là não cmn tàn!!!"

"....."

"Ông tình nguyên đi Châu Phi còn hơn là ở nơi khỉ ho cò gáy này..."

Đường Mộ càng nghĩ càng thấy tức, con bà nó! Cmn nó cái chuyện gì thế này!?!

"Được, em muốn khi nào thì đi? Bây giờ luôn hay sao?"

Chủ ý này cũng không tồi mà, nhỉ...

"Vừa lúc hai vợ chồng Lý Tư Đặc bây giờ cũng đang ở Châu Phi, em muốn rủ bọn họ tới không? Còn hai người Thẩm Tiêu và giáo phụ nữa chứ, dù sao chúng mình cũng không tụ tập lại được cũng phải 2 năm rồi..."

_______________________