Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 47



Từ khi nói kết hôn bắt đầu, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đáp lời chuyện hôn lễ.
"Ừ, tôi cũng thấy tiệc rượu kiểu Trung đi! Tôi cũng không muốn bên trong mặc lễ phục, bên ngoài mặc áo lông vũ."
"Vậy buổi sáng trở về, nói với Đường Ngạo một tiếng, để cho nhà hàng bắt đầu chuẩn bị."
"Ừ."
"Ngày mai, mẹ các bà ấy muốn đi mua đồ đạc trong tân phòng, bảo chúng ta cùng đi thuận tiện trước xem đồ dùng trên giường, cùng đi không?"
"Được, tôi không thích màu đỏ."
"Anh cũng không thích, màu đen thế nào?"
"Không tệ a! Nhưng mà các bà sẽ để cho chúng ta mua màu đen sao?" 
Kết hôn dùng sàng dụng màu đen? Hai người mẹ kia có thể đồng ý? Hai chữ −−− rất, khó! Tìm đánh cũng không sai biệt lắm, kết hôn dùng màu đen! Trưởng bối trong nhà không đập bọn hắn mới là lạ!
"Vậy chúng ta len lén mua?"
"Anh muốn đỉnh phong tác án (làm việc trái luật)? Lúc các nàng bố trí tân phòng chẳng lẽ cũng nhìn không thấy?" Người này thế nào ngốc hề hề như thế? Tân phòng là những bá mẫu thẩm thẩm đó xử lý, bọn hắn muốn dùng sàng dụng màu đen? Dứt khoát là góa phụ tử nhi −−− không có hy vọng!
"Vậy chờ ngày đó qua rồi đổi lại đi! Trước mua trở về đặt vào, kết hôn xong sẽ dùng."
"Ừ, đây hẳn là có thể."
"Ngủ đi! Hôm nay có thể bận rộn."
"Ân."
Đường Mộ nhắm mắt lại vùi ở trong ngực Thẩm Lãng, cảm thấy cái này kỳ thực không có hỏng bét như hắn nghĩ đến! Kết hôn, không phải là thống khổ như hắn tưởng tượng, cũng không phải là đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn. Cho dù hắn hiện tại chưa chân chính yêu nam nhân này, nhưng mà kết hôn với y không có khó chấp nhận như hắn tưởng tượng.
Thẩm Lãng ôm người này, lòng tràn đầy vui mừng, một chầu rượu, y đem đại sự này giải quyết xong! Đáng giá!
Đường Mộ và Thẩm Lãng trở về Đường gia thử qua lễ phục, còn chưa ngồi xuống uống ngụm nước, hai người mẹ kia đã hùng hùng hổ hổ kéo bọn hắn xuất môn.
"Mẹ có thể không vội vã như vậy không? Chúng ta từ từ đi cũng vẫn kịp." 
Thẩm Lãng im lặng nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình, y thật không rõ, hai người này vội cái gì! Đồ đạc trong cửa hàng có thể bán hết sao? Thời gian này cách cửa hàng đóng cửa còn rất sớm, hai người này rốt cuộc là đang vội cái gì!
"Con cái người chậm chạp này lúc nào vội, hoàng hoa thái cũng nguội rồi! Chuyện chúng ta còn nhiều, cũng nhiều như vậy nhàn hạ thoái mái từ từ sẽ tới!" Mẹ Thẩm Lãng là cái loại phần tử trí thức điển hình, lời nói ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, nhưng mà bà lúc này luận điệu sau khi gặp chuyện binh hoang mã loạn, cũng không tồn tại nữa!
"Tiểu tử ngốc, chúng ta hôm nay là chọn sàng dụng cho các con, nào là chăn gối, thời gian một buổi chiều con còn phải xem có đủ hay không. Sau khi chọn xong, còn có đồ vật nhỏ phải sắm thêm. Cả ngày hôm nay căn bản là không giải quyết được, không nhanh một chút làm sao làm cho hết? Ngày mai còn phải đi xem giường, gia cụ là nhị bá mẫu của con nhận làm, nhưng mà giường cần phải chúng ta tới mua."
"Vậy vì cái gì chúng ta không xem giường trước, rồi trở lại xem sàng dụng?" Thế nào làm ngược lại a? Không xem giường trước, lại xem chăn gối gì gì đó trước, hai bà mẹ này là vội đến hồ đồ sao?
"Đợi con a!" Lâm Mạt Tuyết liếc con trai nhà mình một cái: "Chúng ta sớm đã xem kỹ, đã đặt hàng, hàng ngày mai cho dù không vừa ý, chúng ta là xem có gì khác biệt không, nếu không có đợi ngày kia tân phòng làm xong thì mang qua."
"Được rồi! Con câm miệng!" Đường Mộ nhún nhún vai, đối với những chuyện thế này thế kia, hắn là thật không có để ý, ít nhất vào trước ngày hôm nay. Nếu không có quan tâm, vậy câm miệng là sáng suốt nhất.
"Còn có các con có sắm thêm mấy bộ quần áo không? Khi kết hôn, đều phải sắm thêm đồ mới. Thẩm Lãng, ta hình như không có thấy con mặc thường phục gì cả, nhân tiện mua một lần đi!" Thẩm Lãng trong ấn tượng của Lâm Mạt Tuyết thời gian thấy nhiều nhất chính là quân trang, thường phục thật đúng là rất ít thấy.
"Không sao, mẹ, thời gian con mặc thường phục ít, mua rồi cũng để đó. Xem Mộ có cái gì muốn mua không!" Y là thật sự rất ít mặc tới thường phục, cho nên không cần.
"Nó? Con ít vì quần áo của nó tiết tháo một chút! Quần áo của nó đã nhiều khiến cho người ta căm phẫn, không cần phải mua."
Đường Mộ không nói gì nhìn người mẹ thiên vị không phải là một chút này, ngoại trừ không nói gì vẫn là không nói gì! Thật là có con dâu quên con trai! Tác phong mẹ chồng điển hình của Đường gia! Bốn chị em dâu này của Đường gia thật đúng là thống nhất làm cho người khác phẫn hận, đều là một đức hạnh!
"Vậy thì mua cho bọn con hai bộ đồ tình lữ đi!" Thẩm Lãng bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
"Cái này không sai, Mạt Tuyết, cứ mua cho chúng nó hai bộ đồ tình lữ đi!" Tiêu Vũ cảm thấy đề nghị của con trai không tệ, vừa thực dụng lại có ý nghĩa kỷ niệm!
"Ừ, được! Cái này không tệ!" Lâm Mạt Tuyết vừa nghe cũng liên tiếp gật đầu.
Đường Mộ hừ lạnh: "Mẹ không phải nói quần áo của con nhiều khiến người ta phẫn hận sao? Vậy thì không mua chứ!"
"Tiểu tử, con là thiếu đập đúng không?" Lâm Mạt Tuyết ưu nhã cười, thế nhưng lời kia đích thực không ưu nhã như thế!
Đường Mộ nhìn mẹ thân ái của hắn một cái, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Vũ nhìn thân gia và con dâu tương lai này ở chung tuyệt không giống hai mẹ con, thật sự là thấy mở mang tầm mắt! Bà vẫn cho là giống như kiểu thịnh vượng và giàu có trước đây, nhất định là quy củ, mọi thứ đều là xa lánh và lạnh nhạt của xã hội thượng lưu. Nhưng người nhà này thật sự làm cho bà mở rộng tầm mắt! Không có xa lánh, không có lạnh nhạt, có chẳng qua là ấm áp và tùy ý, không có cái loại nhà giàu mắt cao hơn đầu, có chỉ là bình dị gần gũi! Con trai có thể cùng mẹ quý phụ ưu nhã xinh đẹp điên đến không có hình không có dáng, mẹ lại cười hỏi con trai có phải thiếu đập hay không, con trai đáp lại là trực tiếp mặc kệ, mẹ lại đắc ý cười, đó là đại biểu mẹ thắng!
Gia đình giàu có và thịnh vương thế này có thể hào phóng cười tiếp nhận con trai tìm một nam đối tượng, có thể thật cao hứng tổ chức hôn lễ kinh thế hãi tục cho con trai, không có nửa điểm miễn cưỡng, không có một chút kỳ thị cảm tình không phải là xu hướng chính như vậy, có chẳng qua là chúc phúc và cao hứng! Cái này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bà, đây hoàn toàn không phải là hào môn đại hộ trong tưởng tượng của bà.
Kỳ thực Tiêu Vũ không biết, ở trong lòng Lâm Mạt Tuyết cũng thế tồn tại khó hiểu và nghi hoặc như vậy, Thẩm gia là quân nhân thế gia, từ lão gia tử Thẩm gia đến Thẩm Lãng, bọn họ thật sự có thể tổ chức một tập đoàn tướng quân! Chính là gia đình như vậy, người ta lại rộng lượng tiếp nhận con cái tìm một người nam nhân làm đối tượng kết hôn, không có nửa điểm khó chịu, theo bọn họ cùng nhau vì hai đứa trẻ này lo liệu hôn sự, không có một chút ngạo khí của nhà quyền quý, cũng không có nửa điểm thành kiến! Các bà nghi hoặc lẫn nhau, nhưng tâm lại tựa vào cùng một chỗ, chuẩn bị công việc kết hôn cho con trai của họ.
Xe chạy tới khu thương mại dừng lại, bốn người cùng nhau đến cửa hàng tổng hợp sàn dụng trước. Hai thông gia tay nắm tay, nói nói cười cười đi ở phía trước, hai con trai tay nắm tay đi ở phía sau, thỉnh thoảng thì thầm nói nhỏ vào tai, đối với ánh mắt của người qua đường trong cửa hàng, hai người thoải mái tiếp nhận, vẫn duy trì như trước bọn hắn đi tiếp, đương nhiên còn có thân mật thì thầm nói nhỏ.
"Tổ tông, em nói chúng ta để cho các bà thoải mái, chúng ta nếu muốn màu đen, các bà sẽ có phản ứng gì?"
"Đấm chết ném ra ngoài." Đường Mộ khiêu khiêu mi, cho ra nhận xét của mình.
"Vậy ngoài màu đó thì sao? Chỉ cần không phải màu đỏ, ngoài màu đó cũng không việc gì đi?" Hai đứa con trai bọn hắn ngủ quần áo gối đầu màu đỏ thẩm, ngẫm lại liền phát sợ!
"Không biết, nếu như mẹ tôi kiên trì, khẳng định không đùa."
"Anh cũng cảm thấy vậy." Lâm Mạt Tuyết biết Đường Mộ ghét màu đỏ đi! Nhưng nếu như bà quyết tâm muốn mua màu đỏ, phỏng chừng hai người bọn hắn ngồi trên mặt đất khóc om sòm cũng không đùa! Đường Mộ mới vừa ác chỉnh bà như thế, bà có khả năng muốn trả thù tương đối cao a!
"Xem xem rồi hãy nói! Thật sự không có biện pháp, vậy chờ các bà ấy đi rồi thì đổi trở lại." Đêm tân hôn, hắn cũng không tin các bà còn canh chừng bọn hắn qua cả đêm!
"Nhưng mà tổ tông, anh nghe nói, chăn gối của tân phòng một khi trải xong, ba ngày không thể đổi, đổi không may mắn." Kết hôn là chuyện cả đời, y mặc dù là nam nhân, nhưng mà cũng muốn cầu may mắn, huống chi là kết hôn với tổ tông này! Y càng muốn cát cát lợi lợi suốt đời!
Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng hoàn toàn hết chỗ nói rồi, vậy bọn hắn còn nói cái gì nữa? Nói cũng như không nói!
"Hai người các con dây dưa cái gì? Nhanh một chút a!" Hai bà mẹ đi phía trước đi a đi liền phát hiện không thấy người đi theo ở phía sau, quay đầu nhìn lại thật xa vẫy.
"Tới." Thẩm Lãng kéo Đường Mộ bước nhanh đuổi theo hai mẫu thân đại nhân vô cùng nóng lòng kia.
Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của Thẩm Lãng và Đường khá nhạy. Đến tầng lầu chuyên kinh doanh sàng dụng, hai người mẹ liền trực tiếp lao đến bộ giường cưới màu lửa đỏ mà đi.
"Cái này đẹp! Tiêu Vũ, chị xem cái này coi được, màu cũng tốt, vật liệu cũng thoải mái, hơn nữa kiểu dáng cũng đơn giản, rất thích hợp với chúng nó!" Vừa đến cái chỗ đỏ rực kia, Lâm Mạt Tuyết liếc mắt một cái liền vừa ý bộ đồ mười hai món của khu trưng bày.
Thẩm Lãng thấy được quáng mắt, Đường Mộ lại là mặt mang căm ghét, hắn không thích màu đỏ! Từ nhỏ tới lớn đều không thích!
"Ừ, sờ rất dễ chịu, hơn nữa kiểu dáng rất phù hợp với chúng nó." Tiêu Vũ cũng là vừa liếc mắt một cái liền vừa ý bộ giường cưới màu đỏ rực này. Kiểu dáng đơn giản, vật liệu dễ chịu, hai người đàn ông dùng cũng sẽ không quá nữ tính hóa. Thích hợp!
"Ánh mắt của hai vị thái thái thật là độc đáo! Đây là kiểu dáng mới của chúng tôi vừa mới ra. Là kiểu dáng đặc biệt đề cử chủ yếu của quý, vật liệu của nó là sợi bông vải tơ bóng, là sợi bông tốt nhất trong vật liệu. Sàng dụng bông vải là thoải mái nhất, nó không chỉ thoáng khí mà còn hút mồ hôi không dính vào người. Mùa hè dùng cũng không thành vấn đề, chủ yếu nhất chính là sợi bông vải là sợi tự nhiên, rất dễ chịu, đối với cơ thể người không có hại." Cô bán hàng kia tiến lên vẻ mặt tươi cười hướng về các bà giới thiệu.
"Xin hỏi hai vị thái thái là tới chọn làm chuẩn bị cho kết hôn của cô dâu chú rể trong nhà sao? Bọn họ đối với sàng dụng có yêu cầu đặc biệt gì không?" Trông thấy hai quý phụ và hai nam nhân anh tuấn không được tự nhiên kia ở phía sau, cô bán hàng mỉm cười hỏi một câu.