Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 8: Sơn Động Phong Ba (1)



Mặt trời hạ xuống chân núi, chạng vạng đêm đen dần bao trùm cả ngọn núi mịt mờ.

Đâu đó trong khe núi hoặc vách đá, vang lên từng tiếng tru tréo rợn người của các loài yêu thú.

Giờ này, chính là lúc chúng nó xuất động đi săn mồi.

Mạc Nhất tìm được một chỗ sơn động nằm dưới triền núi, bên hông còn có một con sông đen yên ả chảy dọc vào khe núi, bên ngoài hình thành một cái hồ nhỏ được bao bọc bởi hình tròn có nhiều góc cạnh.

Hí!

Mạc Nhất thắt chặt dây cương, nói vọng ra sau cho Đông Phương Hạo Hiên nghe:

"Đông Phương thiếu chủ, trời tối rồi chúng ta nên ở tạm nơi đây một đêm đi, hành tẩu trong đêm không an toàn đâu."

"Được!" Đông Phương Khanh Trần đáp, hắn cùng Tùng bá đồng thời siết dây cương cho ngựa đi chậm lại.

Mạc Nhất điều khiển xe ngựa đậu lại trước mặt sông, cột dây vào một cục đá to bên cạnh, lấy từ nhẫn không gian ra một đống cỏ rơm cho ngựa ăn rồi nói vào xe ngựa:

"Chủ tử, người vào trong động trước đi, Mạc Nhất đi tìm vài con gà rừng và củi lửa sẽ trở về ngay."

Tùng bá sợ Đông Phương Hạo Hiên cảm lạnh nên đỡ người vào cửa động trước, lúc sắp bước vào thì nghe được một giọng nói thanh lãnh làm hai người không khỏi dừng bước:

"Ngươi đi nhanh về nhanh. Cẩn thận một chút!"

Ánh mắt của Đông Phương Hạo Hiên lóe lên một sự kinh ngạc. Thanh âm này nghe có vẻ trẻ tuổi quá!

Mạc Nhất lóe người cái vèo đã biến mất. Đông Phương Hạo Hiên thì cố tình đứng ở cửa để chờ người trên xe xuống.

Sột soạt! Sột soạt!

"Mẫu thân! Đi chậm thôi!" Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng mỗi người phân biệt đứng một bên, cùng dắt tay Mạc Túc bước xuống xe ngựa.

Đông Phương Hạo Hiên nâng mắt nhìn, sau đó sửng sốt.

Phía sau là ánh trăng treo cầu cành, núi non chập chùng mờ ảo. Dưới ánh trăng ấy, nàng khoác trên mình chiếc váy dài màu xanh đậm tôn quý, cổ áo, viền tay áo và thân váy điểm xuyến những hạt lưu sa màu bạc làm nổi bật lên đường cong của cơ thể. Búi tóc được cố định bởi một cây trâm ngọc hình cánh phượng, còn lại ba thước tóc dài xõa sau lưng cùng gió quấn quýt bay lượn. Gương mặt trái xoan nõn nà, sống mũi cao kết hợp với đôi mắt sâu như mặt nước hồ càng tô lên khí chất tôn quý và không kém phần lạnh lùng. Phảng phất là cửu thiên huyền nữ giáng xuống trần gian.

Nếu nàng là cửu thiên huyền nữ, thì hai đứa nhỏ - một trai một gái bên cạnh phải xem là kim đồng ngọc nữ. Nam hài mặc đồ bộ xanh lam, tóc ngắn cột dây cùng màu với quần áo, trước trán đính một sợi chuỗi hạt kéo dài đến sau đầu. Còn nữ hài thì mặc váy hồng, tóc thắt bím hai bên, trán đeo vòng hoa. Điều đặc biệt là, nhan sắc của hai đứa đều thuộc hàng cực phẩm, đôi mắt to tròn ngây thơ phối hợp với gương mặt bầu bĩnh thì quả thực song sát người nhìn.

Không hiểu sao, Đông Phương Hạo Hiên cảm thấy cổ họng mình có chút nghẹn ngào. Nàng, vậy mà đã là mẹ của hai đứa con.

"Người tốt thúc thúc, chúng ta lại gặp mặt!" Mạc Du Hồng thấy Đông Phương Hạo Hiên thì híp mắt cười vẫy tay, ngọt ngào kêu.

"Ừ!" Đông Phương Hạo Hiên gật đầu, ánh mắt vẫn ở trên người Mạc Túc một hồi lâu.

"Đông Phương công tử không định vào trong à?" Mạc Túc cúi mặt sờ đầu Mạc Vân Long, sau đó ngước lên, hỏi.

"Khụ! Vào chứ! Mời cô nương đi trước đi!" Đông Phương Hạo Hiên ho khan một tiếng, bối rối nói. Hắn thật sự kêu không ra hai từ "phu nhân" kia. Bởi vì nàng thật sự quá trẻ.

Mạc Túc không định nói nhiều, chỉ gật đầu nói: "Đa tạ!" Rồi dắt tay hai đứa nhỏ vào trong.

"Mẫu thân, nơi này tối và lạnh lẽo quá. Không sáng sủa và ấm áp như nhà của chúng ta!" Mạc Du Hồng dùng cặp mắt tò mò ngó xung quanh, làm nũng nói.

Mạc Túc vuốt đầu đứa nhỏ một cái, rồi cười nói:

"Đương nhiên rồi, chỉ có một nhà ba người chúng ta là nơi ấm áp nhất thôi. Tiểu Hồng không cần sợ hãi, bởi vì ca ca của con có mang theo đom đóm huỳnh quang nha!"

Mạc Du Hồng nhanh chóng đem ánh mắt nhìn qua Mạc Vân Long, vui mừng reo lên:

"Ca ca! Còn không mau đốt lên đi!"

Mạc Vân Long liếc bằng một ánh mắt xéo xắt, móc trong ngực ra một quả cầu đỏ, kéo cọng dây ở cái đuôi của nó rồi nói:

"Từ từ! Gấp cái gì, còn chưa vào trong mà."

Mạc Túc cốc đầu hắn, nghiêm khắc: "Ăn nói với em kiểu gì đấy? Cộc cằn thế. Muốn ăn đòn phải không?"

Mạc Vân Long bĩu môi phản bác:

"Mẫu thân rõ ràng là thiên vị, ai bảo Tiểu Hồng hối thúc con. Đom đóm huỳnh quang đâu phải dễ mở như vậy, cái gì cũng cần có quá trình chứ?"

Mạc Túc nghiêm túc dạy dỗ:

"À, vậy thì là do con không chịu siêng năng học tập rồi. Việc nhỏ như vậy mà con còn lề mà lề mề thì chắc mẫu thân tăng thêm thời gian luyện tập cho con quá."

"Đừng, đừng mà mẫu thân, tiểu Long mở liền, mở liền đây!" Mạc Vân Long gấp đến muốn khóc, lật đật kéo sợi dây của quả cầu trong tay.

Đùa cái gì vậy, thời gian học tập của hắn bây giờ đã là mười bốn tiếng rồi đấy, thêm giờ nữa thì hắn còn có thời gian nữa đâu mà chơi đùa.

Hắn còn là một đứa trẻ bé bỏng mà!

Phụt!

Loay hoay chừng năm giây, quả cầu căng phồng rồi bay lên nóc động, sáng trưng cả một vùng trời.

Mạc Vân Long vỗ ngực thở phì phò, len lén nhìn qua mẫu thân mình.

"Hiệu quả hơi chậm ba giây, nhưng cũng không tồi rồi. Cần luyện tập thêm. Như vậy đi, sau này thời gian học thêm của con tăng thêm một giờ." Mạc Túc nhíu mày, đưa ra lời phán quyết.

Mạc Vân Long: "..." khóc lụt thành dòng sông. Mẫu thân ngài có thể đừng ác như vậy chứ!

Mà Mạc Du Hồng còn một bên chuẩn bị cười nhạo thì kết quả là.

"Để cho công bằng thì Tiểu Hồng sau này cũng thêm một giờ đọc sách."

Mạc Du Hồng: "..." Nàng ghét đọc sách, đọc sách có gì thú vị đâu chứ.

Thật chán ghét cái tính công bằng này của mẫu thân quá.

Mạc Vân Long vênh mặt nhìn qua bộ dáng ỉu xìu của muội muội, trong lòng rốt cuộc cân bằng một chút.

Đông Phương Hạo Hiên đi đằng sau thấy toàn bộ tình cảnh cũng như chứng kiến cuộc trò chuyện thường ngày của ba mẹ con thì không khỏi buồn cười.

Nhưng khi nghe đến "một nhà ba người" thì trong lòng hắn chấn động và nghi hoặc.

Có ý gì?

Không phải là bốn người sao? Phu quân của nàng đâu?

Mặc dù trong lòng tò mò nhưng hắn không hỏi ra tiếng. Hai người dù sao cũng là người xa lạ, nói chuyện chưa được mấy câu. Hỏi chuyện nhà người ta thì có vẻ không tốt lắm.

Sau đó, hắn cảm thấy hứng thú nhìn lên quả cầu trên nóc động, hỏi lão giả đi bên cạnh:

"Tùng bá, cái kia là đồ chơi gì vậy?"

Tùng bá vuốt râu rồi chậm rãi trả lời:

"Thiếu chủ, ngài có lẽ không biết thứ này bây giờ đang thịnh hành như thế nào đâu? Nó gọi là đom đóm huỳnh quang, được sản xuất từ Viêm Tinh Thành, có tác dụng chiếu sáng. Đặc biệt là ánh sáng của nó dai dẳng và đặc biệt hơn Dạ minh châu, không gây hại mắt, người lớn và hài tử đều có thể sử dụng được."

"Viêm Tinh Thành?" Trên gương mặt của Đông Phương Hạo Hiên hiện lên nghi hoặc.

Đây là nơi nào, vì sao chưa từng nghe nói qua.

"Là một ngôi thành trì được xây dựng cách mấy năm về trước, chuyên sản xuất vũ khí và đồ vật hiếm lạ cổ quái chưa từng xuất hiện trên đại lục. Tuy rằng xuất thế chưa lâu nhưng đã được nhiều người truy phủng."

Tùng bá giải thích.

"Sản xuất vũ khí? Là chi nhánh nhỏ của Đoan Mộc gia à?" Đông Phương Hạo Hiên lại hỏi.

"Hình như không phải, là thế lực của một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó. Rất nhiều người đều tra nhưng tra không ra. Người đó hành tung quá bí ẩn."

"À!" Đôi mắt của Đông Phương Hạo Hiên lóe lên sự hứng thú.