Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 53



Lạc Tĩnh Dực nhớ lại lúc trước, Trần Cách nửa đêm đơn thuần chỉ gọi cho mẹ tâm tình rồi tắt máy đi ngủ, phỏng chừng là giai đoạn đó không có bạn trai bạn gái gì đi. Không nghĩ tới hôm nay hỏi ra mới biết, hóa ra còn chưa yêu đương cùng ai bao giờ.

Khó trách buổi đầu gặp gỡ cả một đoạn đường đều im thin thít, tán tỉnh ngọt ngọt mật mật cái gì cũng không biết nói, không khí nhanh chóng bị nàng làm cho khô khốc sượng đơ, quả nhiên là siêu năng lực của một người độc thân suốt 26 năm.

Nhưng mà...

Lạc Tĩnh Dực lại bắt đầu băn khoăn.

Trần Cách có khuôn mặt có dáng người, tuy đôi lúc tính tình có chút khờ khạo chất phác, nhưng nhận thức được một thời gian đều thấy rõ nàng có bao nhiêu ân cần chiếu cố, tư chất lại ưu tú, chỉ bao nhiêu đó thôi đã đủ hấp dẫn một rừng ong bướm vây quanh. Trước còn có thể nói là vì sự nghiệp chưa ổn định, đoạn thời gian này khá hơn nhiều vẫn chọn ở vậy một mình. Chẳng lẽ thật sự nhớ thương bạch nguyệt quang, một lần luyến ái cũng chưa muốn thử?

Lạc Tĩnh Dực trong lòng nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi.

Trần Cách giống như mèo con về nhà mới, thật cẩn thận mà nhìn ngó xung quanh, phát hiện trên sàn xe trải thảm lông trắng xóa, còn nghe thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, biết ngay là bút tích của Triệu Liễm. Lạc Tĩnh Dực không ngại gì, trực tiếp cởi giày đi thẳng vào.

"Ngồi đi." Lạc Tĩnh Dực cũng không chê Trần Cách cả ngày một thân gió bụi, chỉ về phía sô pha.

Trần Cách ngoan ngoãn làm theo, ngồi co quắp vào một góc, hỏi: "Kia...Làm sao để yêu đương?"

Lạc Tĩnh Dực mang theo ý cười nghiền ngẫm: "Theo ngươi nên làm như thế nào?"

Này...càng nói càng kỳ quái...

Trần Cách uể oải: "Chẳng phải ta không có chút kinh nghiệm nào, nên mới bị Đào đạo trào phúng một phen hay sao?"

"Bây giờ bắt đầu cảm thấy hối hận? Muốn thử qua vài đối tượng?"

Trần Cách ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu, nghiêm túc nhìn Lạc Tĩnh Dực, biểu đạt rõ ràng quan điểm của mình: "Có thể ta cổ hủ, nhưng ta quan niệm yêu đương là chuyện của hai người, không thể đói bụng ăn quàng, chỉ khi nào chân chính gặp được người ta thích, mà đối phương cũng thích ta, mới có thể hạ quyết tâm cùng nhau ở chung một chỗ. Ta không nghĩ cùng bất cứ ai tạm bợ"

Lạc Tĩnh Dực nheo mắt, là đang gửi ám chỉ cho ta sao?

Ám chỉ ta phải chủ động thổ lộ?

Đứa nhỏ này, học hư ai vậy?

Lạc Tĩnh Dực há lại có thể bị một nhãi ranh dẫn dắt, chủ động chuyển đề tài, hỏi: "Dù không có yêu đương bao giờ, nhưng hẳn phải có thích ai đó đi?"

Trần Cách trầm tư: "Thích sao...?"

Lạc Tĩnh Dực vẫn rất kiên nhẫn: "Nói cách khác... người mỗi ngày ngươi nghĩ đến nhiều nhất là ai?"

Trần Cách suy tư một lát, ánh mắt lặng lẽ chuyển hướng về phía Lạc Tĩnh Dực.

"Mỗi ngày nhớ thương ai nhất? Muốn cùng ai thân cận nhất?"

Trần Cách nhìn chằm chằm Lạc Tĩnh Dực, ánh mắt không có dời đi.

Lạc Tĩnh Dực buồn cười, dùng bàn tay chống trên sô pha giơ lên chắn ngang trước mặt Trần Cách, che đi đôi mắt nãy giờ quên cả chớp, cười hỏi:

"Ngươi vẫn luôn nhìn ta làm gì? Không phải đáp án về người trong lòng chính là ta đấy chứ?"

Trần Cách không phải là người hay giấu diếm, ít nhất trước mặt Lạc Tĩnh Dực sẽ không. Bị Lạc Tĩnh Dực hỏi trực tiếp như vậy, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.

"Quả thật... Người mà ta nghĩ đến nhiều nhất mỗi ngày chính là Lạc lão sư."

Lạc Tĩnh Dực nhìn sườn mặt ngượng ngịu của Trần Cách, ánh mắt dần trở nên mềm mại.

"Nhưng mà...cảm giác của ta đối với Lạc lão sư so với trong kịch bản không quá giống nhau"

Lạc Tĩnh Dực thầm nghĩ, đó là đương nhiên, trong kịch bản nam chính nữ chính là vợ chồng, còn ngươi là yêu đơn phương ta, sao có thể giống nhau.

Thật ra nếu muốn làm cho Trần Cách thông suốt, Lạc Tĩnh Dực có một phương pháp đơn giản.

"Ngươi có mang kịch bản theo không?" Lạc Tĩnh Dực đem điện thoại để sang một bên.

"Không mang"

"Vậy có nhớ lời thoại không?"

Trần Cách gật gật đầu. "Ân, nhớ kỹ"

"Vậy được." Lạc Tĩnh Dực ngồi thẳng dậy "Ngươi xem ta như bạn diễn của ngươi, là nam chính Lâm Tú, diễn lại một lần nữa đi."

"Ai? Này...... Có được không?"

Lạc Tĩnh Dực cũng không phải nói giỡn: "Hừ, cho rằng chỉ có đạo diễn mới có thể dạy dỗ? Số diễn viên được ta đây khai sáng đầu óc cho, tay cầm tay đều có thể nối kín một vòng Bắc Kinh."

"Ta không phải hoài nghi năng lực dẫn dắt diễn viên của Lạc lão sư, mà là..." Hai lỗ tai Trần Cách đỏ lựng, "Cảnh này có chút thân mật."

Lạc Tĩnh Dực: "Kịch bản ta viết ta biết. Này có gì là thân mật? Yêu đương thật sự so với cái này còn thân mật gấp một trăm lần."

"..."

"Làm sao vậy, lúc trước thử vai người chủ động ôm lấy ta xong lại cọ xát điên cuồng là ai a? Khi đó có bao nhiêu phóng khoáng, bây giờ lại tịt ngòi rồi?"

Lạc Tĩnh Dực nói quá trực tiếp, Trần Cách nhớ lại hành động táo tợn của bản thân, hận không thể chui xuống sô pha trốn: "Bởi vì khi đó ta không biết ngài là Lạc lão sư a! Ta chỉ nghĩ đơn giản đó là một vị tỷ tỷ chơi thân, là La Hân thôi..."

Nga, thì ra đối với La Hân có thể giải phóng giới hạn bản thân, còn hiện tại biết ta chính là Lạc Tĩnh Dực liền bị dọa khiếp đảm không dám động thủ đúng không?

"Vậy ngươi cứ xem ta là La Hân thì được rồi"

Trần Cách nhìn Lạc Tĩnh Dực một lát, cuối cùng vẫn là không dám: "Không đảm đương nổi, ta vượt không qua được khúc mắc quá lớn trong lòng."

Lạc Tĩnh Dực thực nghiêm túc mà giảng giải: "Trần Cách, lúc người còn ở trường giảng viên không làm công tác tư tưởng qua cho ngươi hay sao? Cốt lõi đầu tiên quan trọng nhất để trở thành diễn viên là gì? Đó là buông đi cảm giác thẹn, quên đi chính mình là ai. Nếu cứ dùng suy nghĩ của ngươi đối phó tình huống thì làm sao có thể tiến nhập vào nhân vật? Cửa ải này nếu không tự mình vượt qua, đừng nói là đóng tới xuất thần thuyết phục người xem, ngay cả tạm bợ rời rạc cũng đều không đảm đương được"

Trần Cách nghe từng lời Lạc Tĩnh Dực nói, phi thường hổ thẹn.

"Lời này ta nói ra không phải để chỉ trích, áp lực ngươi mang trong người lớn đến cỡ nào ta hiểu được. Những ngày qua ở phim trường ngươi đối với vai diễn nghiêm túc cỡ nào, từng chi tiết nhỏ đều cố gắng trau chuốt ra sao ta đều biết. Nhưng phàm là con người, không có khả năng thập toàn thập mỹ. Ảnh hậu ảnh đế bọn hắn lợi hại như vậy, đều là do trong quá trình làm việc chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, khắc phục sở đoản cá nhân mà trưởng thành. Trần Cách, ngươi biết vì sao lúc trước ta chọn ngươi vào vai Trần Diệu không?"

Trần Cách lắc lắc đầu.

"Bởi vì ta cảm thấy bên trong ngươi có một cỗ năng lượng lớn vẫn chưa thật sự bùng nổ. Cái ngươi cần là một người có thể khai quật, mang năng lượng đó phát tiết ra" Lạc Tĩnh Dực nói, "Một cảnh diễn tình cảm mà thôi, xem như là một thử thách nho nhỏ cho ngươi bước qua, tiến gần hơn với cực hạn diễn xuất. Sẽ không khó, tin ta. Hơn nữa hiện tại ngươi không có đơn độc một mình, còn có ta cơ mà."

Nghĩ đến Lạc Tĩnh Dực cấp bậc đại sư chịu dẫn dắt một tiểu nhân vật như mình, Trần Cách cảm thấy thật vi diệu, lại thêm nhiều kích động cùng khẩn trương.

"Đến đây đi, hôm nay quay tràng nào?"

Xem ra Lạc lão sư quyết tâm muốn người thật việc thật đảm đương vị trí bạn diễn...

Trần Cách nói: "Tràng thứ mười tám, Lâm Tú tổ chức sinh nhật cho Trần Diệu, hai người chính thức xác lập mối quan hệ"

Lạc Tĩnh Dực "Ân" một tiếng: "Cảnh nào ngươi vẫn luôn không qua được?"

"Chính là...... lúc ngồi vào lòng đối phương thân mật âu yếm hắn"

"Ánh mắt thế nào mà lại bị Đào đạo bảo là không khác gì nhìn miếng thịt trong nồi lẩu? Ngươi diễn qua cho ta xem một chút, biểu tình ăn lẩu là như thế nào?" Nói xong Lạc Tĩnh Dực đem hai chân đang vắt chéo về ngay ngắn, lưng ngả ra sau sô pha, chờ Trần Cách tiến đến.

Trần Cách nhìn thấy tư thế mời gọi của Lạc Tĩnh Dực, lập tức biến thành thỏ trắng nhút nhát.

Này...... Chẳng phải là nhào vào lòng thần tượng mình kính trọng nhất sao?

Trước mắt Trần Cách tối sầm.

Nhưng Lạc lão sư đã hy sinh đến mức này dẫn dắt mình, mình lại chỉ biết đứng một chỗ lo ngượng ngùng xoắn xít, thật sự quá không chuyên nghiệp, sợ sẽ chọc Lạc lão sư sinh khí.

Trần Cách điều chỉnh suy nghĩ một chút, cố ép bản thân chấp nhận rằng giờ phút này Lạc Tĩnh Dực chính là nam chính, tiến đến ngồi trong lòng Lạc Tĩnh Dực, hai tay đặt trên đầu vai người bên dưới, nhìn sâu vào mắt nàng nở một nụ cười âu yếm.

Lạc Tĩnh Dực im lặng hai giây: "Ân, quả thật giống như đang nhìn nồi lẩu sôi ùng ục, cảm giác trong chốc lát liền chảy nước miếng"

Trần – trên lưng một vạn đao gươm đâm vào - Cách: "......" Theo bản năng quẹt quẹt khóe miệng.

Lạc Tĩnh Dực tay trái buông thõng, tay phải gác lên tay vịn sô pha, lầu bà lầu bầu nói: "Tràng này quả thật không quá giống tràng thử vai ở Lệ thôn. Trước đó ngươi diễn là câu dẫn, còn hiện tại là đắm chìm trong yêu đương thật sự."

Giống như Trần Cách nói ban nãy, "câu dẫn" kỳ thật tương đối đơn giản, cảm tình đơn bạc hời hợt vẫn có thể diễn đạt yêu cầu.

Nhưng để có thể thuyết phục khán giả, đặc biệt là những người đã trải qua tình yêu, khiến cho họ tin rằng đây chính là ánh mắt nồng nàn say đắm của một đôi tình nhân, mới là một chuyện khó.

Lạc Tĩnh Dực bên này đang đăm chiêu suy nghĩ, mà Trần Cách còn ngồi trên người Lạc Tĩnh Dực lại phi thường bị dày vò, lúng túng không biết nên đứng lên hay tiếp tục ngồi mới phải.

Đột nhiên, Lạc Tĩnh Dực vươn tay lên, tìm đến lỗ tai nho nhỏ đầy mẫn cảm của Trần Cách. Trần Cách thấy vậy hốt hoảng, theo bản năng lập tức muốn tránh né.

"Đừng động" Lạc Tĩnh Dực một tay vòng qua eo người bên trên ghì lại, khiến cho nàng không chạy được. Trần Cách dưới động tác của Lạc Tĩnh Dực càng hô hấp nhanh hơn.

"Hiện tại ngươi không phải Trần Cách, cũng không phải Trần Diệu. Ta không phải La Hân cũng không phải Lạc Tĩnh Dực. Chúng ta không mang bất luận thân phận gì" Đầu ngón tay Lạc Tĩnh Dực đặt trên vành tai khẽ lướt qua, khiến cho toàn bộ sống lưng Trần Cách đều tê dại, "Chỉ đơn giản là hai kẻ yêu nhau."

Hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền xuống vành tai mềm mại, nhẹ nhàng ve vuốt. Trần Cách gắt gao cắn môi, gian nan khống chế bản thân không sa vào cảm giác trầm luân, lại càng nỗ lực để không phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng ánh mắt dần dần trở nên mê loạn.

"Thả lỏng." Lạc Tĩnh Dực nói, "Học cách hưởng thụ cảm giác này, đem tư vị ghi tạc vào lòng."

Trần Cách ngoan ngoãn nghe theo lời Lạc Tĩnh Dực, chậm rãi thả lỏng cơ thể, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng hơn.

Hưởng thụ, thẹn thùng cùng ẩn nhẫn trong ánh mắt Trần Cách, tất cả đều được di động Lạc Tĩnh Dực đặt ở một bên quay lại.

"Dựa vào đây." Lạc Tĩnh Dực dẫn dắt nàng, "Vòng sang ôm cổ ta."

Lỗ tai Trần Cách còn ở trong tay Lạc Tĩnh Dực chịu đựng bị khi dễ, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo nàng lời nói.

"Hôn ta." Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực khóa chặt trên khuôn mặt đỏ bừng của người dễ dàng bị bản thân mình khống chế, thanh âm cũng trở nên có chút khàn khàn.

Trần Cách tay còn đặt trên cổ Lạc Tĩnh Dực, khẽ khuynh người xuống hôn nhẹ lên trán người bên dưới đúng theo kịch bản.

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Bởi vì "Ước nguyện vị thành niên" xác định theo thể loại tâm lý giật gân, thế nên việc khắc họa tình cảm nam nữ chỉ để làm nền cho chuỗi sự việc phát sinh sau này. Khi đó Lạc Tĩnh Dực cân nhắc, nếu dựng một màn ôm hôn quá mãnh liệt, khả năng sẽ phân tán lực chú ý của người xem, khiến họ bỏ qua những chi tiết nhỏ cài cắm dẫn dắt đến cú twist lớn nhất xảy ra ở cuối, vì thế đổi thành hôn trán. Trần Cách nhất nhất làm đúng theo kịch bản, đá bay cảnh tượng thân mật ướŧ áŧ Lạc Tĩnh Dực nghĩ trong đầu ban nãy ra chuồng gà.

Trần Cách đem cánh môi dán ở trên trán Lạc Tĩnh Dực tách ra, vẫn chưa bình ổn được cảm xúc xốn xang trong lòng.  Ánh mắt còn dày đặc mê man vô thức chuyển đến môi Lạc Tĩnh Dực.

Giờ phút này nàng chỉ nghĩ được một chuyện, muốn từ chỗ Lạc Tĩnh Dực đòi lấy một cái hôn......

Lạc Tĩnh Dực phát hiện Trần Cách vẫn còn đắm chìm trong cảm giác phiêu phiêu, cũng thấy được ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn nơi nào.

Trần Cách dần dần tiến lại gần, Lạc Tĩnh Dực cũng không né tránh.

Liền trong nháy mắt sắp sửa chạm môi, Trần Cách bỗng nhiên bừng tỉnh!

Ta đang làm cái quái gì vậy?

Trần Cách ngã lộn nhào từ trên người Lạc Tĩnh Dực xuống đất, cũng không dám đối mặt trực tiếp, quay lưng về phía Lạc Tĩnh Dực lắp bắp: "Kia...Lạc lão sư...... Ta cảm thấy ta có thể được! Ta hiểu!"

Lạc Tĩnh Dực ngồi yên tại chỗ trầm mặc trong chốc lát, lúc sau im lặng cầm điện thoại lên kiểm tra một chút. Được rồi, chất lượng quay khá tốt.

"Nãy giờ toàn bộ ta đều quay phim lại."

Trần Cách kinh ngạc xoay người, Lạc Tĩnh Dực nhanh mắt thấy được cả nàng đỏ lựng giống như con cua mới lôi từ nồi hấp ra.

"Vừa rồi biểu hiện khá tốt, ta gửi qua cho ngươi nghiên cứu lại, nếu giữ được cảm xúc như ban nãy, khẳng định Đào đạo thông qua"

"Ân... Cảm ơn... cảm ơn Lạc lão sư!"

"Còn nữa..." Lúc này mỗi lời Lạc Tĩnh Dực lơ đãng buông ra đều có thể dọa Trần Cách run run, "Ngươi có thể thể hiện thêm nhiều du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, không cần phải quá rụt rè. Trần Diệu là người có cá tính chiếm hữu rất mạnh."

"Cảm ơn Lạc lão sư chỉ bảo! Ta sẽ!"

"Gửi rồi đó"

"Ân ân ân ân! Kia... nếu không có chuyện khác, ta đi trước!"

"Đi đi." Lạc Tĩnh Dực nhìn nàng, cười nói, "Đóng cho tốt"

Trần Cách bị nụ cười quá mức xinh đẹp của Lạc Tĩnh Dực làm cho kinh diễm, thiếu chút nữa khom lưng cúi chào 90 độ, lộc tộc chạy khỏi xe. Lạc Tĩnh Dực ngồi trên sô pha, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy bóng lưng Trần Cách cuống quýt chạy, khóe miệng vô thức lộ ra ý cười, hồi tưởng lại dư vị Trần Cách ban nãy mềm mại ngồi trong lòng mình.

Có một chút hối hận, vì cái gì lúc trước không viết một trận hôn môi dồn dập.

Nghĩ tới đó, Lạc Tĩnh Dực thu hồi nụ cười trên miệng trở về.

May mà không viết! Nếu như vậy chẳng phải là đem bán Trần Cách cho nam chính rồi sao?! Trong trường hợp phải quay đi quay lại 15 lần như hồi nãy thì như thế nào??

Phát tiết một hồi, Lạc Tĩnh Dực lại rầu rĩ xoa trán, đối với bản thân mình thất vọng—— Lạc Tĩnh Dực, mày thật sự quá không chuyên nghiệp.

Được Lạc Tĩnh Dực dẫn dắt, Trần Cách trở về phim trường nhập vai phi thường thuận lợi, cực kỳ có sức hút, khiến cho Đào đạo vạn phần tò mò, Lạc lão sư làm như thế nào để dẫn dắt tiểu Trần? Lạc lão sư có bí kíp độc nhất vô nhị gì sao?

Không ai biết rằng toàn bộ quá trình, Trần Cách đều đem nam chính tưởng tượng thành Lạc Tĩnh Dực.

Hồi tưởng lại cảm thụ lúc Lạc Tĩnh Dực động chạm vào vành tai mình như thế nào, cùng mùi xạ hương trắng trên người Lạc Tĩnh Dực.

"Lạc lão sư......"

Nam chính sửng sốt: "Trần Cách, hình như ngươi sai lời thoại rồi."

Trần Cách: "...?"

Ta có phải điên rồi hay không?? Trần Cách tức giận khiển trách chính mình, sao lại có thể xuất hiện ý nghĩ mạo phạm vấy bẩn đến Lạc lão sư?!

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Hiểu được sao?

Trần Cách: Đại khái là hiểu được đi...

Lạc Tĩnh Dực: Nếu vẫn chưa được chúng ta lại thử một lần?

Trần Cách: -(ノ゚Д゚)八(゚Д゚ )ノ