Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 27: Vô cùng nhục nhã (5)



Tiêu Viễn Trình ngược lại trong lòng vui mừng khôn xiết, liếc mắt nhìn Tuyết di nương một cái, thuận miệng nói:

” Nếu như Vận nhi thích ta đương nhiên sẽ không phản đối. ”

Tiêu Vận ngượng ngùng quay mặt, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của mẫu thânmình. Tuyết di nương cười cười, nói: ” Tùy theo ý của lão gia đi. ”

” Không bằng như vậy, Vận nhi cùng Thế tử Triệt cùng nhau học tập tạiLinh Ương học viện đi, thuận tiện trao đổi luận bàn với nhau, chờ bọnhắn quen thuộc thì liền đem hôn sự định xuống. ”

Tiêu Viễn Trình nhìn về phía An quốc công: ” Quốc công gia ý như thế nào? ”

” Hảo! Đương nhiên được! Triệt nhi có thể lấy được Tiêu Vận, chính làphúc khí của hắn a! ” An quốc công cười ha hả, cái bụng mập mạp rungđộng liên hồi.

“Đa tạ Tiêu thúc thúc, đa tạ phụ thân! ” Tiết Triệt vui mừng khôn xiết, vội vàng hướng hai vị trưởng bối cùng Tuyếtdi nương cung kính khom người, sau đó nhìn về phía Tiêu Vận: “Đa tạ Vậnnhi muội muội! ”

Tiêu Vận hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cũng có chút vui mừng rạo rực.

Giải trừ một cái hôn ước nhưng lại định xuống một cái hôn ước khác, nhà họTiêu từ trên xuống dưới trừ bỏ Cầm di nương, mỗi người đều mặt mày rạngrỡ.

An quốc công vẫy vẫy tay, một người thủ vệ đứng ở phía ngoài vội nâng một cái hộp gấm đi vào, mở ra đặt lên bàn.

Trong hộp gấm có một khỏa ngọc bội, còn có một tờ hưu thư!

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy tờ hưu thư trắng mực đen, ánh mắt trong phút chốc trở nên băng lãnh.

Nàng không để ý đến việc cùng Tiết Triệt giải trừ hôn ước, nhưng như vậycũng không đại biểu nàng dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy!

” Chiếc khóa ngọc này là tín vật đính hôn của Tiết Triệt do Trưởng côngchúa đích thân trao cho. Lão An quốc công cũng có cho Bắc Nguyệt quậnchúa một miếng ngọc bội gia truyền, bây giờ hôn ước đã giải trừ, bảncông trả lại khóa ngọc, Bắc Nguyệt quận chúa có phải hay không cũng nêntrả lại mảnh ngọc bội cho ta. ”

An quốc công nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nhãn thần tràn ngập khinh thường, cao cao tại thượng nói.

Một tên phế vật mười hai tuổi mà thôi, dù nàng là quận chúa thì như thế nào? Hiện tại còn ai dám đứng ra che chở cho nàng sao?

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua. Một thân bạch y thuần khiết, thân hình gầyyếu, khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Đám nhahoàn xung quanh, ánh mắt nhìn nàng lộ ra vô vàn sắc thái, châm chọc có,lạnh nhạt có, thương hại cũng có.

Nàng dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm lấy tờ hưu thư, giơ lên trước mặt An quốc công: ” Hưu thư? ”

” Bắc Nguyệt quận chúa chẳng lẽ không biết chữ? Nếu vậy thì để Triệt nhi đọc cho ngươi nghe cũng được. ”

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, khóe môi chậm rãi nhếch lên: ” Tiết Triệt ngươi cótư cách gì mà dám hưu bản quận chúa? An quốc công, ngươi đừng quên taBắc Nguyệt quận chúa do Hoàng Thượng tự tay sắc phong, không giống nhưngươi chỉ là quan nhị phẩm, mà con trai ngươi Tiết Triệt cũng chỉ là ngũ phẩm Đô Úy mà thôi. Hắn thấy ta lại không quỳ xuống hành lễ đã phạmtrọng tội rồi, vẫn còn can đảm để hưu ta? ”

Lời vừa nói ra, toàn bộ tiền sảnh trở thành một mảnh tĩnh lặng, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mới vừa rồi còn đang cười nhạo Hoàng Bắc Nguyệt người, giờ khắc này đều trợn to mắt nhìn nàng.

Tam tiểu thư hôm nay không lẽ là bị kích thích quá mức nên đầu óc hồ đồ rồi hay không? Nàng lại dám cùng An quốc công tranh cãi?

Thânphận quận chúa của nàng bây giờ đã là hữu danh vô thực, vậy mà nàng còndám lấy ra hò hét sao? Nếu như An quốc công nổi giận thì nàng không chịu nổi đâu!

” Bắc nguyệt! Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, khôngđược vô lễ với An quốc công, còn không mau cút xuống!” (Ta thật muốntán vỡ mồm cha nội Tiêu Viễn Trình này)

Tiêu Viễn Trình vỗ bàn đứng bật dậy, lửa giận đã xông hết lên đầu rồi.

Hắn đối nữ nhi này hoàn toàn không có cảm tình gì. Mẫu thân nàng là Huệ Văn Trưởng công chúa trước kia để hắn phải ở rể, nhận hết bao nhiêu khuấtnhục. Vì vậy, hắn đối mẹ con các nàng đều hận thấu xương!

” Ta nói bậy? Ta nói tất cả đều là sự thực a? ”

Thanh âm của thiếu nữ tràn ngập khí phách khiến cho mọi người đều á khẩu không trả lời lại được.
— QUẢNG CÁO —