Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 34: Thầy hướng dẫn



Tóm lại là tự đào hố chôn mình.

Bữa trưa Lâm Triều Tịch không ăn mấy, vừa vận động kịch liệt xong, thực sự chẳng còn chút bụng dạ nào.

Trái ngược với cô, ba cậu nhóc lại ăn siêu nhanh, dường như cuộc chạy đua điên cuồng vừa rồi chỉ là màn khởi động nhẹ nhàng trước bữa ăn.

Cùng là con người mà khác xa nhau quá.

Đám con trai ăn như rồng cuốn.

Đợi bọn họ ăn xong, Lâm Triều Tịch đứng dậy định cầm đồ ăn thừa đi đổ.

Nhưng lúc cô thu dọn bát đũa, Bùi Chi, Hoa Quyển, Lục Chí Hạo đều đồng loạt ngẩng lên, nhìn cô chằm chằm.

Lục Chí Hạo nói: “Trên tường dán nhắc nhở không được bỏ thừa đồ ăn.”

Hoa Quyển: “Cậu kén ăn phết nhỉ, thế là không đủ dinh dưỡng đâu.”

“Cho nên không chạy nổi.” Bùi Chi chốt một câu tổng kết.

Lâm Triều Tịch sững sờ, cô, một sinh viên đại học 22 tuổi lại bị ba đứa con trai phê bình kén ăn. Có lẽ đám trẻ này không hề biết sau này đặc quyền của nữ sinh đại học chính là dùng giảm cân làm cái cớ hùng hồn để bỏ bữa.

Nhưng sau này là sau này, bây giờ là bây giờ.

Lâm Triều Tịch cúi đầu nhìn khay inox.

Ngón tay vừa ngắn vừa nhỏ kéo khay cơm, khay inox lờ mờ phản chiếu khuôn mặt cô, dùng bốn chữ “tròn như cục đất” để hình dung cũng chẳng quá đáng.

Cô không còn là sinh viên đại học, chỉ là một con nhóc.

Hiện thực quá tàn khốc, cô chỉ đành yên lặng cúi đầu, gắp một cà rốt chậm rãi bỏ vào mồm, tự thôi miên mình.

Không thèm chấp trẻ con, cà rốt cũng ngon phết…

Mày sẽ có cơ hội “báo thù” thôi.

***

Ai ngờ đâu cơ hội lại đến quá nhanh, thậm chí còn khiến người ta không kịp trở tay.

Lúc đó, ăn xong bữa trưa, Bùi Chi dẫn đầu 4 người, tự tin quay về tòa nhà kí túc.

Hoa Quyển xông lên trước, mở cửa chính căn nhà gỗ số 3, sẵn sàng nhào đến phá bàn lego không còn một ai.

Nhưng cũng chính giây phút cánh cửa ấy mở ra, tiếng hò hét ầm ĩ bên trong lập tức dội tới.

“Ai bảo cậu lắp như thế!”

“Cậu bị đần à!”

“Đây là cái đế của tớ, tớ lắp cơ mà!”

Phòng khách trước mắt họ là cảnh tượng hỗn loạn nhốn nháo.

Đám trẻ vây kín quanh bàn lego, còn đông hơn cả lúc bọn họ đi ăn.

Đám con trai kẻ tranh người giành, chơi chán chê lại quay sang cãi nhau, người chưa được chơi thì cố chen lên trước, những mảnh lego màu sắc bay qua bay lại, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Hoa Quyển đứng hình, đồng chí Tiểu Lục cũng nghệt mặt ra.

Còn Bùi Chi…

Gương mặt trước nay luôn bình tĩnh của bạn nhỏ Bùi Chi cũng lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Hẳn cuộc đời cậu rất hiếm khi gặp phải những chuyện ngoài dự liệu không cách nào khống chế thế này.

Sao nào, khác với dự tính phải không?

Bạn nhỏ Hoa Quyển dùng ngôn ngữ phổ thông nhất để diễn tả tình hình: “Vãi chưởng sao vẫn đông thế này, không đứa nào đi ăn cơm à!”

Cuối cùng Lâm Triều Tịch phì cười, nhìn những biểu cảm đặc sắc của ba bạn nhỏ, cô sung sướng báo được đại thù.

Cuối cùng cô cũng biết vấn đề lấn cấn ban nãy là gì… Đám người tranh giành lego với họ đều là trẻ con!

Trẻ con mà, một khi đã chơi là có màng ăn uống gì đâu.

Chỉ có bạn nhỏ thuộc kiểu quy củ thành quen như Bùi Chi mới nghĩ phải ăn cơm trước rồi hẵng chơi, nhanh nhau đi ăn hòng tranh chỗ.

Cậu hoàn toàn không ngờ bọn trẻ sẽ chơi quên cả ăn.

Chắc là vẻ mặt đắc chí của cô quá rõ ràng, ba nam sinh quay lại buồn bực nhìn cô, tỏ thái độ “Lại còn cười trên nỗi đau của người ta, chẳng nghĩ khí gì cả”.

Lâm Triều Tịch vội vàng nghiêm mặt, hắng giọng chỉ tay vào bàn lego nhung nhúc: “Bọn mình làm gì được bây giờ!”

Ba nam sinh nhíu mày trầm tư, họ nghiêm túc suy nghĩ.

Lục Chí Hạo nói: “Hay đợi thêm lúc nữa?”

Hoa Quyển nói: “Tối nay bọn mình lén đến chơi?”

Bùi Chi không nói gì.

Hoa Quyển: “Anh Bùi, anh nói xem?”

Anh Bùi vẫn không lên tiếng, chỉ cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì.

Lâm Triều Tịch vừa định đề xuất ý kiến của mình, chính lúc ấy, Bùi Chi hành động.

Anh Bùi ngẩng đầu, sải bước đi qua người, thắng tiến tới bàn lego.

Giây tiếp theo, hình ảnh khiến Lâm Triều Tịch phụt cười xuất hiện. Bạn nhỏ Bùi Chi tìm một khe hở, thò tay vào khoảng cách giữa cậu nhóc khác, nỗ lực tách bọn họ ra rồi chui nửa người vào, cuối cùng cố gắng chen vào trong.

Chen vào trong…

***

Suốt buổi chiều, Bùi Chi cầm đầu nhóm ba người đi tranh giành địa bàn của đám trẻ khác.

Lâm Triều Tịch không có hứng thú với lego, cũng không thể chơi búp bê được, cô đành lấy đại một quyển Sudoku trên giá sách phòng khách, chán chường ngồi chơi.

Xung quanh là tiếng đám con trai chơi đùa ồn ào, gió hè ấm nóng thổi tới khiến người ta uể oải, cô ngủ quên luôn từ lúc nào không hay.

***

Lễ khai mạc trại hè bắt đầu từ 4 giờ  30 chiều, địa điểm là hội trường nhỏ trong khu vực rừng cây của Trụ sở Ốc Đảo.

Lâm Triều Tịch hiếm khi nào thấy tinh thần sảng khoái đến vậy, bọn họ xuất phát theo đoàn, chưa đi đến cổng cũng đã đủ biết quy mô trại hè lần này lớn đến nhường nào.

Học sinh tiểu học, cấp hai, cấp ba đều tụ hội về đây, phải đến khoảng hai trăm ba trăm người đang đứng trước cửa.

Tất cả học sinh xếp từ thấp đến cao lần lượt bước vào, trông rất giống một đại hội tuyên thệ.

Có lẽ đèn trong hội trường tù mù quá, chẳng bao lâu Lục Chí Hạo và Hoa Quyển đã vai tựa vai ngủ chảy cả nước miếng.

Đến Bùi Chi cũng cúi đầu, chốc chốc lại gật gù như gà mổ thóc.

Đột nhiên, một hồi tạp âm kịch liệt vang lên, phân nửa học sinh ngồi trong hội trưởng giật mình tỉnh dậy, Lâm Triều Tịch cũng bất giác ngồi thẳng người.

Trên sân khấu xuất hiện hai học sinh cấp ba, một nam một nữ, bọn họ cầm mic, hẳn là dẫn chương trình của nghi lễ khai mạc trại hè lần này.

Trong hội trường mờ mịt, đèn ở bốn góc phòng bỗng đồng loạt bật lên, rọi sáng hai người dẫn chương trình.

“Quý thầy cô, các bạn học thân mến, chúc quý vị một buổi chiều vui vẻ! Chúng tôi là người dẫn chương trình cho lễ khai mạc Trại hè Olympic Toán cúp Tấn Giang thành phố An Ninh năm nay, sau đây, xin kính mời các vị lãnh đạo, các quý thầy cô bước vào hội trường…”

Khúc quân hành nổi lên, cửa chính hội trường mở ra, Hiệu phó Trương đi vào sau cùng.

Thầy cô lãnh đạo ngồi vào vị trí, Lâm Triều Tịch chú ý quan sát một hồi, chỗ ngồi bên cạnh Hiệu phó Trương lại đang bỏ trống.

Theo lẽ thường, nếu vị trí ngồi được sắp xếp theo chức vị từ cao đến thấp thì người ngồi bên trái Hiệu phó Trương nhất định có chức vị cao hơn ông ấy.

Cũng tức là, vị sếp to nhất cái trại hè này lại vắng mặt trong nghi thức khai mạc?

Cá tính thật đấy.

Lâm Triều Tịch cảm khái.

Đây là một chi tiết rất nhỏ, ngoài nó ra thì những khâu còn lại của buổi lễ đều diễn ra rất bình thường.

MC kính mời lãnh đạo A phát biểu, học sinh vỗ tay.

MC kính mời lãnh đạo B phát biểu, học sinh vỗ tay.

Giáo sư đại diện phát biểu, học sinh vỗ tay.

Học sinh đại diện các cấp phát biểu…

Sau khi MC nói xong câu “Sau đây, xin mời nhóm học sinh tiểu học ưu tú phát biểu”, phía bọn họ mới có chút nhốn nháo.

Mọi người mù mờ vỗ tay, nhìn trái liếc phải, xem xem rốt cuộc ai sẽ đại diện lên phát biểu.

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đại diện có lẽ là Chương Lượng.

Nhưng điều khiến Lâm Triều Tịch vô cùng kinh ngạc chính là trước khi người đại diện đứng dậy, đại đa số ánh mắt của học sinh đều đổ dồn về phía bọn cô, có người nhìn cô, nhưng đa phần là nhìn Bùi Chi.

Bản thân bạn học Bùi Chi đang cúi đầu mổ thóc, chẳng hay biết mình bỗng trở thành người đứng đầu trong con mắt các học sinh khác.

Nhưng nghĩ lại thì cũng hết sức bình thường, dù ngày thường thái độ của cậu có lạnh nhạt đến đâu, thời khắc quan trọng nhất lại dám đứng ra chống lại giáo viên, một đứa trẻ dưới áp lực của thầy Hiệu phó mà vẫn dám nói “Không biết làm”, tất nhiên sẽ trở thành anh hùng trong mắt lũ nhóc.

Lâm Triều Tịch mỉm cười nhìn Bùi Chi, lại ngẩng đầu nhìn, Chương Lượng đang đứng dậy trong tràng pháo tay của hội trường.

Ánh mắt đám trẻ hiện lên sự nghi hoặc rất rõ ràng, hẳn Chương Lượng cũng học được cách giả vờ thờ ơ mà bước lên sân khấu, cầm mic, cúi chào, phát biểu.

“Kính chào quý thầy cô và các bạn học thân mến…”

Nghe bạn Chương Lượng phát biểu, cô cười thầm.

Nói sao nhỉ, cô vốn luôn cảm thấy Chương Lượng chín chắn hơn những đứa trẻ khác, nhưng Chương Lượng vừa mở miệng liền dập tắt ý nghĩ ấy của cô.

Giọng điệu phát biểu của cậu ta hoàn toàn là chất giọng của học sinh tiểu học, âm điệu kéo dài, lên xuống trầm bổng, mỗi câu kết đoạn đều thoáng nâng tông giọng lên, kiêu ngạo như một con công nhỏ, nội dung cũng hoàn toàn là mô típ văn mẫu phát biểu dành cho học sinh không biết kiếm được ở đâu.

Ác cảm của cô với Chương Lượng giảm đi đôi chút, thực ra bọn họ đều chỉ là trẻ con.

Cứ như vậy, thêm mấy học sinh khác hoàn thành bài phát biểu, lễ khai mạc trại hè cũng gần tới hồi kết, Hiệu phó Trương chậm rãi bước lên sân khấu.

Những gì cần nói thì đã được mọi người phát biểu hết rồi, vậy nên Hiệu phó Trương cũng không phí lời, đại khái là thông báo kế hoạch sắp xếp lịch trình trại hè…

Từ ngày mồng 3 tháng Bảy đến mồng 3 tháng Tám, một tháng tròn huấn luyện khép kín, cuối tuần được nghỉ ngơi.

Vậy nên thời gian cuối tuần phụ huynh có thể đến thăm con cái, cũng có thể đưa con ra ngoài nếu có chữ kí xác nhận của giáo viên, nhưng bắt buộc phải đưa con trở về kí túc trước 8 giờ tối Chủ nhật.

Những nội dung này đã ghi trong sổ tay giới thiệu trại hè được phát, nhưng được  Hiệu phó Trương đọc lên với giọng điệu nghiêm nghị thì bỗng trở nên nghiêm trọng khác thường.

Hiệu phó Trương còn đang đứng trên sân khấu nhấn mạnh những luật cấm, đại loại như nghiêm cấm hoạt động sau giờ tắt đèn, phải nghe theo quản lí, không được mang máy chơi game…

Cũng may ở thời đại này điện thoại di động vẫn rất khan hiếm, mọi người thường dùng thẻ IC để gọi điện cho nhau, cũng không có cái gọi là smartphone, không thì lệnh cấm còn dài nữa.

“Sau khi buổi lễ kết thúc, giáo viên chủ nhiệm các lớp sẽ thông báo cụ thể thời khóa biểu, bố trí nhiệm vụ học tập, yêu cầu các em không tự ý rời khỏi chỗ ngồi, nghe theo chỉ dẫn của giáo viên, những nội dung tôi cần nhấn mạnh cũng chỉ có vậy…”

Hiệu phó Trương vừa nói vừa lùi dần về phía sau bục phát biểu, học sinh biết buổi lễ sắp hết, bắt đầu trò chuyện xôn xao.

Nhưng Hiệu phó Trương không hề tuyên bố kết thúc buổi lễ.

Ông vẫn nghiêm nghị cầm mic, nhìn lượt hội trường một lượt, một màn chiếu trắng chầm chậm thả xuống trên sân khấu hội trường.

“Điều cuối cùng trong buổi khai mạc hôm nay, xin trân trọng kính mời hiệu trưởng của trại hè lần này, cũng chính là vị giáo sư dành cả cuộc đời cống hiến cho trường Đại học Tam Vị, nhà toán học trứ danh, nhà giáo ưu tú, thầy Tăng Khánh Nhiên, gửi vài lời cuối cùng cho lễ khai mạc trại hè.”

Máy chiếu phát ra những chùm tia sáng, màn chiếu sáng dần lên.

“Giáo sư Tăng phải tham giagia một hội nghị quốc tế không thể góp mặt cùng chúng ta hôm nay. Nhưng thầy ấy đã đặc biệt gửi tới các em học sinh một đoạn video, hi vọng mọi người sẽ nghiêm túc lắng nghe và lĩnh hội.”

Hiệu phó Trương thấp giọng chú giải.

Học sinh ngồi trong hội trường khẽ xôn xao, nhưng sự xôn xao đó không phải vì đám trẻ biết Tăng Khánh Nhiên là ai, mà chúng cảm thấy xuất hiện như thế này rất ngầu.

Đối với lũ trẻ, thế giới học thuật của người lớn vẫn còn rất xa vời.

Nhưng Lâm Triều Tịch lại khác, cô bị một loại cảm giác khó tả vây quanh.

Tăng Khánh Nhiên, cái tên này rất quen, nhất định là cô đã gặp ở đâu rồi…

Nghĩ đến đây, cô lập tức giở soàn soạt quyển sổ tay giới thiệu, dừng lại ở cột thông tin ban tổ chức. Ngón tay di chuyển trên trang giấy, ở tên Hiệu trưởng, cô nhìn thấy ba chứ “Tăng Khánh Nhiên”, cũng hoàn toàn khẳng định một số chuyện.

Cô ngẩng đầu nhìn lên màn chiếu, tia sáng chồng lên nhau, bóng người trên màn chiếu dần hiện rõ hơn, rất giống với một người nhiều năm sau cô có duyên gặp mặt.

Nếu cô nhớ không nhầm, 10 năm sau, vị thầy giáo đang xuất hiện trên màn chiếu kia chính là thầy giáo hướng dẫn của Bùi Chi.

Vậy mà bây giờ…

Cô chuyển tầm mắt sang người ngồi bên cạnh, Bùi Chi được bao phủ dưới ánh sáng trắng của màn chiếu trên sân khấu, khẽ mở đôi mắt mông lung.

Vậy mà bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên hai người họ đơn phương gặp mặt nhau.