Quá Trình Nuôi Dưỡng Ma Vương Hắc Hoá

Chương 17



Ninh Ninh mặc một thân áo choàng dài màu xám tro, hơi cúi đầu đi lang thang trên đường phố.

Cô đội chiếc mũ lớn trên đầu để che đi mái tóc dài vàng óng. Tóc vàng ở thế giới này chỉ người hoàng thất và các vị thần mới có. Bây giờ xuất hiện ở trên đường phố, rất có thể sẽ bị người qua đường vây xem, sau đó bị "mời" đi uống trà, nếu xác nhận không phải người trong hoàng thất, kết cục có lẽ sẽ rất thảm.

Thần sao? Đã hơn 3.000 năm kể từ khi có một vị thần trong thế giới này, cho dù cô vì bản thân mình thanh minh, cũng sẽ không có ai tin cô. Họ có thể sẽ coi cô như một kẻ bạo loạn cố tình nhuộm tóc vàng để thu hút sự chú ý, vậy thì thật phiền phức.

Nhưng sự thật thì cô đúng là một vị thần, nhưng lại thiếu một đôi cánh màu trắng.

Trong nhiệm vụ này, cô là một thiên thần sa ngã - Catherine Christian.

Bởi vì thế giới này xuất hiện đại Ma Vương, 500 năm qua không ai có thể tiêu diệt được nó. Vì thế thủ lĩnh thiên thần đã cử cô đến thế giới này, tìm kiếm chiến binh chính nghĩa và huấn luyện anh ta để đánh bại Ma Vương.

Nếu đem so sánh với một trò chơi thì cô chính là tinh linh dẫn đường NPC trong trò chơi. Tuy rằng có địa vị là thần nhưng cũng vô dụng. Cô chỉ ở thời điểm cần thiết dẫn đường người chơi dũng sĩ, ngoài ra không có việc gì.

Khi người được gọi là thủ lĩnh thiên thần gửi cô đến thế giới này đã bẻ gãy đôi cánh của cô - thứ chứa đựng phần lớn sức mạnh.

Mỹ kỳ danh viết, chỉ có dũng sĩ mới có thể biết thần tướng, mà cánh là biểu tượng của thần cho nên cần phải bẻ gãy.

(*Mỹ kỳ danh viết: xuất xứ từ tác phẩm "Đằng Dã tiên sinh" của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.)

Ninh Ninh bị một trận đau nhói làm tỉnh, thấy mình đang đứng trong một nhà thờ ở trung tâm thị trấn nhỏ. Cô mở mắt ra một chút, liền nhìn thấy các tín đồ tôn thờ cô.

Để không làm những tín đồ này sợ chết khiếp, cô phải chịu đựng cơn đau dữ dội ở lưng và đứng trên bàn thờ cả ngày trong tư thế khó chịu. Cô không rời khỏi bàn thờ cho đến khi trời tối hẳn và không còn người nào trong nhà thờ nữa.

Thể chất của thần với người bình thường như Ninh Ngưng kia quả nhiên không giống nhau, đứng cả ngày ở một tư thế không thoải mái cũng không thấy khó chịu gì, nhưng lưng thì đau dữ dội. Cô tìm một nơi không có người, cởi quần áo sau lưng ra, lại dùng chút pháp thuật, thấy rõ sau lưng chính mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lưng cô vốn trơn bóng trắng nõn giờ có thêm hai vết sẹo giống như con rết xéo trên lưng, hoàn toàn đối xứng từ trái sang phải.

Đây có lẽ là bị bẻ gãy cánh trong truyền thuyết.

Chỉ khi cô hoàn thành nhiệm vụ này, thủ lĩnh thiên thần mới có thể đem cánh trả cho cô.

Ninh Ninh đau nhịn không được muốn để cái người gọi là thủ lĩnh thiên thần kia nếm thử loại mùi vị này.Một bên an ủi chính mình, thật ra vận khí của cô còn tính không tồi, ít nhất không có bị bẻ gãy cánh từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ, tư vị đó chắc chua lắm.

Nhiệm vụ hệ thống giao cho cô chỉ vỏn vẹn một câu: Tìm kiếm chiến binh chính nghĩa nhất trên đường lớn, dẫn dắt và chứng kiến ​​anh ta đánh bại Ma Vương.

Về phần chi tiết còn lại, Ninh Ninh có thể biết được từ giới thiệu vắn tắt nhiệm vụ.

Cái gì mà không thể để người phàm biết thần tồn tại, quả thực lố bịch!

Theo Ninh Ninh, để người phàm biết thần có tồn tại, sau đó toàn thế giới chọn ra chiến binh mới là đúng đắn.

Từ phần giới thiệu ngắn gọn, Ninh Ninh rút ra một điều kiện bổ sung để hoàn thành nhiệm vụ - không bại lộ thân phận mình là một vị thần.

Mà hiện giờ manh mối duy nhất cô biết để tìm ra chiến binh chỉ là một câu trong phần giới thiệu: chiến binh chân chính nhất có sức mạnh thuần khiết nhất.

Chỗ dựa duy nhất là "Quả cầu pha lê được thủ lĩnh thiên thần ban cho", và nó chỉ có một mục đích duy nhất - kiểm tra độ tinh khiết linh lực của một người.

Không thể bại lộ thân phận không thể nghi ngờ là trở ngại rất lớn để cô hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ cô phải cầm quả cầu thủy tinh kia đi khắp phố kiểm tra từng người một sao?

Điều này là không thể!

Ninh Ninh thừa dịp đêm tối tuỳ tiện tìm một cửa hàng, để lại một chút tiền sau đó đúng lý hợp tình tự tin lấy một chiếc áo bào màu xám của pháp sư.

Thiên thần vẫn còn một chút lương tâm, mặc dù anh ta đã lấy đi phần lớn thần lực của cô nhưng ít nhất không khiến cô nghèo đến mức phải lo lắng về việc kiếm sống.

Sáng sớm hôm sau, trong thị trấn nhỏ đã có tin báo mất tích tượng nữ thần, thị trấn bình yên này lập tức được canh gác nghiêm ngặt.

Trong truyền thuyết có mười hai vị thần, mỗi thành trấn chỉ tín ngưỡng một vị thần, vị thần trấn nhỏ này thờ phụng vừa đúng lại là Catherine Christian.

Tin tức tượng thần bị mất ở cái trấn nhỏ này là một tin tức giựt gân. Người trong trấn nhỏ đều là tín đồ trung thành của Catherine. Bởi vậy sau khi nghe tin tượng nữ thần mất tích, toàn bộ trấn nhỏ liền có chút hoảng sợ, thị trưởng vội vã đến thành phố mời các thợ thủ công bắt đầu tạo lại tượng cho Catherine.

Mà bọn họ có lẽ đánh chết đều không thể tưởng được, nữ thần bọn họ cung phụng giờ phút này trang điểm thành bộ dáng vu nữ bình thường, lang thang đi dạo ở trấn nhỏ.

Ninh Ninh lần thứ N thở dài, trong thị trấn này mỗi một người qua đường nhìn qua đều không có vẻ gì giống "Chiến binh chính nghĩa"?

Chẳng lẽ không phải như cô nghĩ, thủ lĩnh thiên thần đã không đặt vị trí "đến" của cô gần với chiến binh?

Hay là còn muốn cô cầm quả cầu pha lê này đi chân trời góc biển tìm kiếm dũng sĩ??

Ninh Ninh dưới đáy lòng rơi lệ đầy mặt, người ta chơi trò chơi đều là người chơi đi tìm NPC, đến cô lại ngược lại, đổi thành NPC tìm người chơi.

NPC đáng thương này ngày tháng năm nào mới có thể từ mênh mang biển người tìm ra cái gọi là dũng sĩ hảaa!!

Cô đột nhiên nhớ tới chiếc la bàn săn bảo vật mà mình đã mua trước khi đến thế giới này.

Nếu thứ này có thể truy tìm kho báu, có lẽ nó cũng có thể tìm thấy nhân vật chính?

Nghĩ như vậy, Ninh Ninh tìm một chỗ vắng vẻ, lấy la bàn săn bảo vật ra.

Thứ này tên nghe có vẻ cao siêu, nhưng kỳ thực nó nhìn giống một cái khay, trên đó có một cái thìa lớn, trông rất không đáng tin cậy.

Cô nhập năm* từ "Chiến binh chính nghĩa" trên màn hình kỹ thuật số lơ lửng phía trên chiếc thìa, chiếc thìa trên la bàn từ từ quay, cuối cùng chỉ về một hướng rồi bất động.

*正义的勇士

Ninh Ninh kỳ thật đối thứ này không ôm hy vọng lớn, nếu la bàn này không có công năng tìm người thì cô liền lãng phí rất nhiều điểm. Nhưng không còn cách nào khác, nếu không cô cũng sẽ không ra hạ sách này.

Cũng may thứ này không làm cô thất vọng, cuối cùng Ninh Ninh cầm la bàn rẽ trái rẽ phải trong các ngõ hẻm của thị trấn, đi tới một góc tối tăm ẩm thấp.

La bàn ở trên tay cô run rẩy một chút, liền biến mất không thấy.

Phía trước chỗ ngoặt truyền đến một tràng tiếng cười nói, tựa hồ là một đám trẻ con đang chơi đùa.

Ninh Ninh nhíu mày, cô đi vòng qua cái chỗ ngoặt kia, liền thấy một đám thoạt nhìn chỉ có tám chín tuổi, tất cả đều vây quanh góc phố. Nhóm trẻ con do một cậu bé tóc vàng dẫn đầu, những đứa trẻ khác đi theo sau nó, cùng nhau cười nhạo cậu bé bị bao vây trong góc.

Cậu bé đang đứng ở một góc trong bóng tối, toàn thân bẩn thỉu, nhìn qua cực kỳ chật vật, trên người mặc một bộ quần áo rách nát, thân hình gầy gò nhìn rất lẻ loi.

"Hừ! Cái tên quái vật này tên cũng không có, nếu lần sau lại thấy mày đến nhà tao ăn trộm pho mát, sẽ không phải chỉ đánh mày đơn giản như vậy!"

Cậu bé cầm đầu phẫn nộ nói, còn hướng đứa bé bị vây khốn ở trong góc phun nước miếng.

Đứa bé trai đáng thương đối mặt với tình huống này không hề tỏ ra rụt rè, nó ngẩng đầu lên, bướng bỉnh nhìn cậu bé tóc vàng.

"Tôi không lấy trộm đồ nhà anh!"

"Phi! Đồ quái vật, mày còn không thừa nhận chính mình làm chuyện xấu, quả nhiên mẹ tao nói đúng, ngay từ đầu nhà tao không nên bố thí đồ ăn cho mày!"

Cậu bé tóc vàng càng nói càng tức giận, mấy thằng bé phía sau đã xắn tay áo lên sẵn sàng muốn cho cậu bé kia một trận.

Bây giờ tình hình đã rất rõ ràng. La bàn chỉ vào đây vậy thì "chiến binh chính nghĩa" nhất định phải nằm trong số những đứa bé này.

Ninh Ninh đầu tiên phủ quyết những thằng nhóc đi theo cậu bé tóc vàng với khuôn mặt nịnh nọt, chiếc la bàn chắc hẳn đang ám chỉ cậu bé tóc vàng hoặc cậu bé bẩn thỉu.

Tuy nhiên, là một thanh niên tốt của thế kỷ 21, khi thấy trẻ em tụ tập đánh nhau, điều đầu tiên cần làm hẳn là phải ngăn cản chúng.

Ninh Ninh hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"

Rồi sải bước tiến đến, đứng giữa hai cậu bé.

Xem ra hai bên đều cho rằng mình không sai, vẻ mặt tức giận của cậu bé tóc vàng không phải là giả vờ. Huống chi lúc này hắn đang ở thế áp đảo hơn, nếu chỉ đơn giản muốn đánh nhau thì không cần giả bộ gì cả, chỉ cần trực tiếp chào hỏi là được.

Mà sự quật cường cùng bướng bỉnh trong mắt cậu bé bẩn thỉu kia dường như cũng không phải là giả. Không biết vì sao khi Ninh Ninh nhìn vào đôi mắt kiên cường của cậu bé luôn có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể đã từng nhìn thấy cậu ở đâu rồi.

Cô mất nửa giây suy nghĩ, xác định từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua đứa trẻ nào có ánh mắt ương ngạnh như vậy, nên cũng không để ý nhiều đến cảm giác quen thuộc này.

"Cho dù là lỗi của cậu ấy, em cũng không nên tìm nhiều người như vậy bắt nạt..."

Ninh Ninh nói với cậu bé tóc vàng, nhưng cô chưa nói xong đã bị một cậu bé khác ngắt lời.

"Tôi không sai! Tôi không ăn trộm pho mát của nhà anh ta!"

Thằng bé bẩn thỉu kia phẫn nộ phản bác lời Ninh Ninh, trong đôi mắt quật cường kia chợt lóe lên một thứ gì đó, nhanh đến mức cô không kịp thấy rõ.

Ninh Ninh quay đầu, đối diện với cặp mắt đen láy kia, lại sửng sốt.

Hầu hết mọi người trên thế giới này đều có tóc và mắt màu, rất ít người có tóc đen hoặc mắt đen. Bởi vì màu đen được coi là màu tội lỗi, một khi những đứa trẻ như vậy được sinh ra, hầu hết chúng sẽ bị cha mẹ bỏ rơi.

Nhìn từ xa cô nghĩ rằng màu tóc của cậu bé là bởi vì quá bẩn. Nhưng khi nhìn gần hơn, cô nhận ra mắt và tóc của cậu đều là màu đen, ở thế giới này đây được xem là nguồn gốc của tội ác!

Chắc hẳn cuộc sống của cậu bé cũng không dễ dàng gì.

Ninh Ninh nhìn hai bên đang tranh chấp, cuối cùng nghiêm túc lại bắt đầu một đợt giảng đạo mới.

Cuối cùng dưới sự hòa giải của cô, cậu bé tóc vàng vẫn không thể lên tiếng đáp trả lại Ninh Ninh, tức giận bỏ đi cùng "thuộc hạ" của mình.

Thật ra bản thân Ninh Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao trong quá trình hoà giải cô luôn ưu ái cậu nhóc tóc đen này, có lẽ là do mái tóc đen cùng đôi mắt đen của cậu ta khiến cô có ấn tượng tốt.

Bây giờ có thể nói cô đã hoàn toàn đặt cược vào cậu bé này, hành vi vừa rồi của cô rõ ràng đã khiến cậu bé tóc vàng bất mãn, nếu như không phải là cậu bé này...

Nhiệm vụ tiếp theo khả năng sẽ có chút phiền phức.