Quân Hữu Vân

Chương 1: Tiết Tử Lăng Vân Chi Khí



“Tạ tam công tử lên núi!”

“Tạ tam công tử lên núi!”

“Tạ tam công tử lên núi!”

Giờ phút này vẫn là sáng sớm, một tiếng hô lớn lại một tiếng hô lớn vang lên giữa núi rừng, kinh động đến chim, thú trong núi, cũng làm cao thủ các phái ẩn nấp dưới chân núi hoảng loạn, từng người từ trong doanh trướng đi ra.

“Tạ tam dám lên núi!”

“Sao hắn dám lên núi!”

“Nhưng chung quy hắn đã lên núi, lên trước ngươi và ta.”

Một nam tử trẻ tuổi người mặc áo đỏ, khuôn mặt thanh lãnh nghe những tiếng hô lớn kia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước một đạp lên thềm đá, từ từ lên núi, không nhanh không chậm, nho nhã lễ độ, nhưng ở phía những người bên dưới đứng xem, mỗi một bước đều là nặng nề mà đạp lên trên lưng toàn giang hồ.

Ở nơi xa, một ngọn núi khác trên núi mây mù lượn lờ, một đạo đồng nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Làm sao vậy?” Một đạo nhân cao lớn đứng ở bên cạnh xoa đầu hắn.

“Bóng lưng tam công tử, thật cô độc.” Đạo đồng giọng nói ảm đạm.

“Đúng vậy, tất cả bằng hữu của hắn đều đã chết, làm sao có thể không cô độc được. Cho nên ta cũng rất tò mò, Tạ tam lần này lên núi, là báo thù, hay là tìm chết.” Đạo nhân cao lớn nhìn nam tử trẻ tuổi đang đi trên sơn đạo, chậm rãi nói.

Mà tạ Tam công tử vẫn cứ như vậy, trầm mặc mà đi, có khi sẽ ngừng lại uống một ngụm nước, có khi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn không trung phát ngốc trong chốc lát, thật sự như là một lữ nhân lên núi. Cho đến một canh giờ sau, hắn dừng bước chân.

“Tạ gia tam công tử đã đến…… đỉnh núi!” Người truyền tin còn chưa đuổi tới chân núi, đã lớn tiếng hô ra câu này.

Lấy tốc độ của người truyền tin, lên núi và xuống núi chỉ cần thời gian một nén nhang, mà Tạ gia tam công tử khinh công trác tuyệt, lại cố ý đi đoạn đường vừa rồi hết một canh giờ, đơn giản là muốn nói cho toàn bộ thiên hạ, phi Tạ tam ta phải cướp công, phải đi ở trước mặt mọi người, mà cả thiên hạ hiện giờ chỉ có một mình Tạ tam ta là——

Dám can đảm lên núi!

Nam tử trẻ tuổi đứng trên ngọn núi, ngẩng đầu, nhìn tòa sơn trang thật lớn trước mặt.

Cửa lớn đóng chặt, không người đón chào.

“Đáng tiếc a.” Dưới chân núi, một lão già thân mặc áo bào tro đem rượu trong bầu rượu đổ trên mặt đất, “Tạ tam đích thực rất dũng cảm, ai trong chúng ta cũng không dũng cảm bằng hắn, nhưng cũng chỉ đến được nơi này. Cái dũng của thất phu, cuối cùng là hóa thành bụi đất.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha, Tạ tam! Ngươi nghe thấy không! Ngươi chỉ là cái dũng của kẻ thất phu!” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên như sấm. Chân núi, đệ tử các môn phái có hơn phân nửa chỉ mới nghe thấy tiếng cười kia đã phải bịt kín lỗ tai, quỳ rạp xuống đất, còn lại hảo thủ các phái đều nhăn mày.

Ngay cả Tạ tam đứng trên ngọn núi kia cũng cả người run lên.

“Là ai!” Lão già áo xám phẫn nộ quát, “Dám ở đây giả thần giả quỷ!”

“Giả thần giả quỷ? Không, ta chính là quỷ a. Ác quỷ từ dưới đất bò lên!” Một thanh trường đao vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống cắm ở giữa doanh địa, một luồng đao khí cường đại trong nháy mắt đem doanh địa trước mặt san thành đất bằng, sau đó một nam tử cường tráng rơi xuống, đứng trên chuôi đao, đôi tay khoanh trước ngực, từ trên cao kiêu ngạo nhìn xuống mọi người phía dưới.

“Là ngươi? Ngươi còn sống!” Lão già áo xám lui ba bước.

“Là ta. Ta còn sống!” Nam tử cường tráng khóe miệng hơi hơi giương lên, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, “Ta sẽ không chết, bởi vì ta còn phải lên núi.”

Đứng ở trên núi Tạ tam công tử quay đầu, nhìn dưới chân núi.

Nam tử cường tráng ngẩng đầu lên, nhìn lên trên núi

Hai người cách xa nhau rất xa , nhưng bọn họ đều biết, bọn họ đang nhìn đối phương.

Tạ tam công tử bỗng nhiên khóc, hắn gục đầu xuống, duỗi tay lau nước mắt, bả vai hơi hơi run rẩy.

“Cả đời này, cũng không nghĩ có thể thấy ngươi khóc một lần, không uổng công chết qua một chuyến này.” Nam tử cường tráng từ trên chuôi đao nhảy xuống, đồng thời duỗi tay nắm lấy chuôi đao, đem chuôi đại đao này rút ra, “Các ngươi, tránh ra!”

Không có ai dám mở miệng, ngay cả lão già áo xám cũng cắn chặt răng tránh đường. Bọn họ đã thấy qua đao pháp của người này, so với những người trên núi đó, người này tuy là đệ tử chính phái, nhưng tác phong hành sự lại bá đạo, không nói đạo lý!

Nam tử cường tráng vung lên cự đao, xoay tròn tại chỗ ba vòng, đem cự đao trực tiếp ném về phía đỉnh núi, sau đó lao nhanh về phía trước, bước ra ba bước, nhảy lên, nắm chuôi đao, cả người theo cự đao bay thẳng

về phía đỉnh núi.

Nơi đao phong đi qua, không còn một ngọn cỏ!

“Vẫn cứ xằng bậy như vậy.” Nơi xa trên núi cao mây mù lượn lờ, đạo nhân cao lớn cười nói.

Tiểu đạo đồng vui vẻ nhảy dựng lên: “Đại ca thật sự không chết! Ta đã sớm biết hắn sẽ không chết như vậy!”

“Đúng vậy, có vài người ngươi sẽ cảm thấy, hắn không thể chết đơn giản như vậy được. Nếu hắn thật sự đã chết, sẽ chỉ chết ở một nơi không tầm thường.” Đạo nhân cao lớn dừng một chút, “Tỉ như tòa Doanh Châu này.”

Chỉ qua thời gian mấy cái hít thở, nam tử cường tráng đã đứng ở bên cạnh Tạ tam công tử, hắn đem đại đao vác trên vai, một tay xoa đầu Tạ tam công tử: “Đừng khóc.”

Tạ tam công tử ngẩng đầu, nhìn hắn một cái: “Ngươi làm sao sống được!?”

“Ta còn nhớ ước định của chúng ta, trước khi hoàn thành, ta sẽ không chết.” Nam tử cường tráng nhìn cửa lớn đang đóng chặt trước mặt, “Dưới chân núi những người đó nói ngươi một mình lên núi, là cái dũng của thất phu. Hôm nay, ta phải nói cho bọn họ biết.”

“Đây là.”

“Quân tử chi khí!”

Giọng nói vang vọng núi rừng, dưới chân núi mọi người đều bị rung động.

“Sơn môn của Doanh Châu thực sự dễ phá như vậy ư, một người, hay hai người thì có gì khác biệt!” Lão già áo xám hung tợn nói.

“Trần chưởng môn.” Một kiếm khách trung niên nhẹ giọng thở dài, “Sơn môn của Doanh Châu có lẽ hôm nay thật sự không có cách nào phá được, nhưng từ nay tới vài chục năm về sau, giang hồ, vĩnh viễn nhớ rõ hai người trẻ tuổi này, mà không nhớ rõ chúng ta. Đúng như lời bọn họ nói, đây là quân tử chi khí, đáng để mỗi người trong giang hồ kính trọng!”

“Nếu cửa lớn không mở, vậy tự chúng ta bổ ra đi.” Nam tử cường tráng giơ lên trường đao, chỉ vào cửa lớn đang đóng chặt.

“Hình như lần nào cũng như thế này.” Tạ tam công tử rút ra trường kiếm bên hông.

“Ta cảm thấy giờ phút này, chúng ta đều đang nghĩ tới một chuyện.” Nam tử cường tráng nhìn thoáng qua Tạ tam công tử.

Hai người đồng thời nói một câu: “Nếu hắn cũng ở đây thì tốt.”

Vừa dứt lời, trong sơn trang bỗng nhiên dâng lên một đạo kiếm khí mãnh liệt, bá đạo, cửa lớn trong nháy mắt bị đạo kiếm khí kia chém dập nát, ầm ầm rơi xuống đất. Trong sơn trang ánh lửa tận trời, có một người đứng ở cửa, trên người áo bào trắng đã rách nát không chịu nổi, tóc bay tán loạn, trên mặt dính đầy mồ hôi, thoạt nhìn mười phần chật vật, nhưng người này lại nhếch miệng cười vô cùng kiêu ngạo, hắn đem kiếm vác ở trên vai, nhìn hai người ở ngoài sơn trang, cười nói: “Các ngươi nói người kia.”

“Chính là ta?”

Ngày hôm ấy, có người nói ở trên Doanh Châu, nhìn thấy có trường long rít gào, phi dương vân gian.

Vọng khí chi thuật của núi Thanh Thành được xưng thiên hạ đệ nhất, tiểu đạo quân từ hiểu biết của hắn viết lại đạo trong sách.

Còn đây là quân tử chi khí, lăng vân chi khí, phá vân vi long, quan tuyệt thiên hạ.