Quân Hữu Vân

Chương 12: Thanh Phong



Đi sau Tạ Vũ Linh, Lam Ngọc Trạch suất lĩnh mấy tên đệ tử Huyết Anh phái cũng đi vào trong Tây viện. Lam Ngọc Trạch mở ra quạt xếp, che miệng cười nói: “Ban đêm biệt viện của Phong Tả Quân thật đúng là náo nhiệt a.”

Phong Tả Quân khoanh chân ngồi xuống, cũng không để ý tới lời châm chọc của Lam Ngọc Trạch, vừa bắt đầu điều hòa chân khí mới rồi bị Tô Bạch Y đảo loạn, vừa hướng về phía Tạ Vũ Linh nói: “Hắn tốc độ rất nhanh, sức mạnh rất lớn, không giống bình thường. Ta thấy ngươi vừa rồi đã cứu ta, chân thành khuyên ngươi một câu, trên người Tô Bạch Y có điểm rất kỳ lạ, vẫn nên gọi các sư phạm tới xử lý đi.”

“Ta nghe nói tên Tô Bạch Y này, ngươi đã từng gặp qua ở Dạ Lan thành, hắn là người lúc trước đã cứu đi Thanh Y Lang?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Thì ra ngươi tới là vì việc này.” Phong Tả Quân bừng tỉnh đại ngộ, “Không sai. Hắn đã cứu đại ca ngươi. Cho nên ta mới khó chịu với hắn như vậy. Chỉ là ngươi bây giờ cũng không hỏi được gì đâu, giờ phút này hắn thần trí đã mất, từ đầu đến bây giờ một câu cũng không nói. Ta nghi là hắn tẩu hỏa nhập ma, hoặc là trúng kỳ độc gì.”

“Vậy trước tiên phải đem thần trí hắn đánh trở về.” Tạ Vũ Linh lạnh lùng mà nói.

“Không dễ, hiện tại Tô Bạch Y đang…… Ngắm trăng.” Phong Tả Quân nhìn Tô Bạch Y đứng ở cách đó không xa , Tô Bạch Y từ sau khi một quyền đánh bay Phong Tả Quân xong vẫn luôn đứng tại chỗ không nhúc nhích, giờ phút này chính là đang ngẩng đầu ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm trăng tròn trên trời.

“Ngắm trăng sao, vì sao ta cảm thấy khí tức trên người hắn càng ngày càng đáng sợ.” Tạ Vũ Linh hơi hơi cong thân, tùy thời chuẩn bị động thủ.

Như là nghe được lời Tạ Vũ Linh nói, Tô Bạch Y bỗng nhiên cúi đầu, một đôi con mắt đỏ bừng bỗng nhiên biến sắc, biến thành màu nhàn nhạt u lam.

“Gặp quỷ a, đôi mắt có thể đổi màu.” Phong Tả Quân thấp giọng mắng.

Lời còn chưa dứt, Tạ Vũ Linh đã điểm chân một cái, từ bên người hắn tiến lên, đi tới bên người Tô Bach Y. Tô Bạch Y lập tức chém ra một quyền, cách mười trượng, Phong Tả Quân vẫn có thể cảm nhận được trên quyền kia mang theo chân khí uy mãnh.

Phong Tả Quân vỗ vỗ vị trí bên người: “Tới bầu bạn đi, Tạ Vũ Linh.”

Nhưng là Tạ Vũ Linh khom người một cái, xảo diệu mà né, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, điểm nhẹ lên vai Tô Bạch Y.

“Đừng đùa a……” Phong Tả Quân ưu sầu nói, “Tô Bạch Y ngươi mới vừa rồi tốc độ không phải rất nhanh sao?”

Tô Bạch Y trên vai bị cây quạt điểm nhẹ, trong ánh mắt để lộ ra vài phần hung ác, lại một chưởng hướng về phía đỉnh đầu Tạ Vũ Linh chụp xuống, kết quả Tạ Vũ Linh xoay người một cái đi tới phía sau Tô Bạch Y, quạt xếp trong tay lại nhẹ nhàng điểm vào bên hông Tô Bạch Y.

“Ngươi nói đây có phải hay không là Tạ Vũ Linh mua chuộc Tô Bạch Y, cố ý diễn một vở trước mặt ta?” Phong Tả Quân quay đầu hỏi.

Hứa Triết nhặt mộc kiếm đem lại cho Phong Tả Quân, đặt bên cạnh hắn, gật đầu đáp: “Khẳng định là như thế!”

“Ngu ngốc.” Lam Ngọc Trạch lúc này cũng đi tới bên người Phong Tả Quân, “Tô Bạch Y tốc độ rất nhanh, sức mạnh rất lớn, nhưng chỉ là thân pháp nhanh mà không phải là chiêu thức nhanh, còn sức mạnh…… lúc này Tô Bạch Y căn bản không có chiêu thức, động tác cũng rất cứng nhắc, cho nên Tạ huynh chọn cách đứng ngoài ba bước so chiêu với Tô Bạch Y, như vậy Tô Bạch Y dù có sức mạnh lớn hơn cũng không làm gì được.”

“Thì ra là…… như vậy sao?” Phong Tả Quân tay nhẹ nhàng cầm trúc kiếm.

Mà bên kia Tạ Vũ Linh lúc này bỗng nhiên đem quạt xếp nhẹ nhàng ném rời tay mà ra, sau đó chỉ thấy quạt xếp quay xung quanh Tô Bạch Y không ngừng múa, mà Tạ Vũ Linh thân hình nhanh nhẹn, vừa né tránh quyền của Tô Bạch Y, vừa đợi Tô Bạch Y lộ ra sơ hở để phản kích.

“Đây là phiến pháp Minh Nguyệt Thanh Phong của Tạ gia.” Lam Ngọc Trạch sâu kín nói, “Ta cũng mới chỉ nghe Tạ huynh nói qua, hôm nay cuối cùng cũng chính mắt thấy được.”

“Cảm giác Tô Bạch Y toàn thân đều là sơ hở, nhưng vì sao Tạ Vũ Linh dùng phiến pháp điểm đông, chỉ tây, cũng chỉ như gãi ngứa, giống như vô dụng a.” Hứa Triết nghi hoặc nói.

“Hắn điểm huyệt.” Phong Tả Quân trầm giọng nói, “Thanh Phong Minh Nguyệt, thần tiên điểm huyệt. Sắp thành.”

“Đúng vậy. Thành!” Tạ Vũ Linh hơi mỉm cười, dùng chân nhẹ nhàng đá trên vai Tô Bạch Y, sau đó xoay người một cái vững vàng mà dừng ngoài năm bước sau lưng Tô Bạch Y, sau đó giơ tay lên, cây quạt xếp một lần nữa trở về trên tay hắn.

Một loạt động tác, liền mạch lưu loát.

“Rải hoa!” Lam Ngọc Trạch khẽ quát một tiếng, lập tức có hai gã đệ tử Huyết Anh phái nhảy ra.

Tạ Vũ Linh mở ra quạt xếp, tắm trong mưa hoa Anh Đào, xoay người nhìn Tô Bạch Y: “Ta đã điểm 36 huyệt đạo trên người ngươi, cho dù ngươi có Thu Thủy cảnh thể phách cũng không có khả năng nhúc nhích.”

“Ta nghĩ, trận chiến giữa Cực Ác bang cùng Huyết Anh phái, hôm nay có kết quả rồi?” Lam Ngọc Trạch cười tủm tỉm mà nhìn về phía Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân lại như là hoàn toàn không có nghe thấy câu nói, vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn Tô Bạch Y.

Tạ Vũ Linh cũng vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn Tô Bạch Y.

Chỉ thấy Tô Bạch Y vẻ mặt mờ mịt cùng hoang mang, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đi tới phía trước một bước.

Lam Ngọc Trạch đang tươi cười liền đọng lại.

Phong Tả Quân không biết giờ phút này nên cười hay là nên khóc, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng…… hoàn toàn không có hiệu quả?”

Khi đang nói chuyện, Tô Bạch Y lại đi tới phía trước một bước, sau đó ngừng lại, gãi gãi bả vai mới vừa rồi bị Tạ Vũ Linh đá trúng, cuối cùng chậm rãi phun ra một chữ: “Ngứa.”

Đây là chữ đầu tiên Tô Bạch Y nói sau khi thân thể phát sinh dị tượng.

Lại mang theo vài phần ngây thơ, thiên chân, ngữ khí giống như đứa bé.

Mọi người ở đây đều nhịn không được mà rùng mình.

“Cẩn thận!” Phong Tả Quân bỗng nhiên hét to nói.

Tô Bạch Y lthân hình chợt lóe, trực tiếp đánh tới trước mặt Tạ Vũ Linh.

“Chạy a.” Phong Tả Quân hô lớn.

Nhưng hai chân Tạ Vũ Linh tựa hồ bị một lực lượng đáng sợ trói vào trên mặt đất, một bước cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nắm đấm của Tô Bạch Y đánh tới trước ngực mình.

“Phá!” Phong Tả Quân bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét lớn, kia một chữ “Phá” mang theo một uy lực thần kỳ, làm thân mình Tô Bạch Y hơi cứng lại, không thể động đậy, Tạ Vũ Linh cũng có một khắc thở dốc, hắn lập tức giơ lên quạt xếp, che trước ngực.

Lam Ngọc Trạch thu hồi quạt xếp, nheo nheo mắt: “Phong gia Tam Tự Chân Ngôn.”

Nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt thôi, sau một khắc kia quyền của Tô Bạch Y vẫn giáng xuống, đánh vào trên cây quạt xếp. Tạ Vũ Linh lúc này không giống Phong Tả Quân vừa rồi bị đánh bay lên trời như diều đứt dây, mà là đôi chân dính trên mặt đất mà lùi về sau, chỉ là khi đến bên người Phong Tả Quân, đôi chân Tạ Vũ Linh đã lún sâu xuống đất ba thước, tạo ra hai cái rãnh nhỏ.

“Nói cái gì bây giờ?” Phong Tả Quân hỏi.

Tạ Vũ Linh nuốt xuống cổ họng một miệng máu tươi: “Mau gọi sư phạm.”