Quân Hữu Vân

Chương 15: Hạ Sơn



“Mười lăm ngày trước, trưởng lão Tuyết Mặc Bạch của Đại Trạch phủ - Thiên Thư Đường bị giết tại phủ riêng, hắn được xưng là khoái kiếm vô song, nghe nói lúc hắn chết, trường kiếm mới chỉ rút ra được một nửa, đầu đã bay ra ngoài cửa sổ.”

“Mười hai ngày trước, Quỷ tiên sinh của Tức Mặc kiếm thành đi Danh Kiếm sơn trang cầu kiếm, nhưng khi xe ngựa đến Danh Kiếm sơn trang, bên trong xe ngựa chỉ có một khối thi thể lạnh băng, nhưng xa phu nói dọc theo đường đi căn bản không có người nào vào trong xe ngựa.”

“10 ngày trước, Tạ gia trưởng công tử Thanh Y Lang trong Luận Đỉnh đại hội bị nghi ngờ luyện tà công của Ma giáo, sau đó bị áp giải đến Vương gia tạm giữ, trên đường đi bị người ta bắt cóc đến giờ không rõ tung tích.”

“Bảy ngày trước, đệ nhất cao thủ của Thiên Thủy sơn trang Cố Hành Thi bế quan ba tháng đến ngày xuất quan, nhưng cửa mật thất mở ra lại phát hiện trong mật thất không có một bóng người, chỉ để lại vũ khí thành danh của Cố Hành Thi - Thu Thủy đao, nhưng mà đao đã gãy.”

“Hai ngày trước, trong tứ đại gia tộc, đệ nhất luyện kim sư của Đông Phương gia – Đông Phương Nhạn Hành được phát hiện chết trong lò kiếm của hắn, hai tay hai chân đều bị người ta chặt đứt.”

“Tin cuối cùng ta nhận được là hôm qua, Thiên Hiểu Vân Cảnh đóng cửa phong môn, ai cũng không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.” Một trung niên nam tử tay cầm quyển sách, bộ mặt nghiêm túc ngồi trên án thư, sau án thư treo một bộ sách thật lớn, trên có viết bốn chữ “Học Hải Vô Nhai (biển học vô bờ)”, hắn nhìn hai vị sư đệ trước mặt, đột nhiên đem quyển sách trong tay nặng nề mà đập trên bàn, “Trên giang hồ xuất hiện bao nhiêu việc lớn như vậy, các ngươi lại vì lo lắng bị sư muội mắng mà chạy tới nơi này ý đồ gạt ta?”

Chu Chính cùng Lý Oai đều cúi đầu, đúng là bộ dạng đang bị giáo huấn, đứng trước mặt bọn họ tự nhiên là người được xưng “Lý Bất Ngôn” Học Cung tam quân tử Lý Ngôn Hề, đối mặt với vị sư huynh này, Chu Chính cùng Lý oai cũng giống như đệ tử Học Cung bình thường cũng không dám mở miệng nói chuyện cùng Lý Ngôn Hề, bằng không sợ là lời nói còn chưa nói xong, trời cũng đã sáng.

Chu Chính nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Lý Oai, trong thần sắc tràn đầy kinh ngạc: “Những việc này, vì sao chúng ta cũng không biết?”

“Tin tức Điệp Phong vừa mới đưa tới, ta cũng mới biết được. Chúng ta ngày ngày đều đợi trên núi, tự nhiên là không biết, nhưng trên giang hồ đã truyền khắp nơi rồi, sư muội mới từ dưới núi trở về, mấy tin tức này nàng tất nhiên đã biết.” Trung niên nam tử buông xuống quyển sách trong tay, “Hơn nữa trên giang hồ còn đồn đãi, việc này là do Thiên Môn Thánh Tông làm.”

“Ma giáo?” Chu Chính bĩu môi, “Ma giáo thật là cái lý do vô cùng tốt để đổ tội, phàm là chuyện xấu gì, cũng đều có thể đổ lên đầu bọn họ.”

“Đại Trạch phủ tam đại phái Thiên Hiểu Vân Cảnh, Thiên Thư Đường, Thiên Thủy sơn trang, Giang Nam tứ đại gia Vương gia, Tạ gia, Lục gia còn có Đông Phương gia, cùng với Tức Mặc kiếm thành, bọn họ năm đó đều tham gia vào Duy Long Chi Minh của Thượng Lâm Thiên Cung. Năm đó sau khi Duy Long Chi Minh kết thành sau đã một kích đánh tan Thiên Môn Thánh Tông, chỉ còn lại có số ít môn chúng may mắn còn sống chạy trốn, giang hồ đồn đại bọn họ vẫn luôn ở trong bóng tối trù tính báo thù. Mà hiện giờ các cao thủ của các đại phái năm đó tham dự Duy Long Chi Minh liên tiếp bị giết, khó tránh khỏi bọn họ nghĩ là việc Thiên Môn Thánh Tông làm.” Lý Oai gật đầu đáp, “Việc này thật gay go.”

“Đầu tiên là Vụ Vũ Lâu lâu chủ Tạ Khán Hoa lại lần nữa hiện thế, sau lại có Thiên Môn Thánh Tông trở lại giang hồ nhấc lên sóng gió, tiểu sư muội nơi đó……” Chu Chính than nhẹ một tiếng, “Sợ là không ngăn được.”

“Việc năm đó rắc rối phức tạp, chân tướng đến nay còn chưa được điều tra rõ, tiểu sư muội có nằm mơ cũng muốn đem chân tướng việc này đưa ra ánh sáng, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất. Các ngươi cảm thấy tiểu sư muội sẽ dễ dàng buông tha sao?” Lý Ngôn Hề sờ sờ chòm râu giả tưởng của mình trên cằm, “Lập tức đi tìm tiểu sư muội, đồng thời bảo người của Điệp Phong lập tức thông báo cho tiên sinh mau chóng trở về núi.”

“Vậy…… Ai đi tìm tiểu sư muội?” Chu Chính cùng Lý Oai đồng thời hỏi.

“Người nhiều thì thêm can đảm! Tự nhiên là cùng nhau đi!” Lý Ngôn Hề bất đắc dĩ mà thở dài.

Một nơi biệt viện an tĩnh trong Học Cung, Phong Tả Quân khiêng Tô Bạch Y đứng ở nơi đó, nhìn sư tỷ trước mặt đi qua đi lại.

“Sư tỷ, hay là ta đánh hắn một trận, gọi hắn nhanh tỉnh lại được không? Chờ đợi như vậy không phải biện pháp a.” Phong Tả Quân ngáp một cái, “Ta còn muốn về ngủ đây.”

“Tiểu Phong, nếu ta muốn ngươi theo ta xuống núi, ngươi có bằng lòng hay không?” Sư tỷ đột nhiên hỏi nói.

Phong Tả Quân ánh mắt sáng lên: “Lại có thể xuống núi? Lần này lại là nhiệm vụ thú vị gì đây? Bằng lòng bằng lòng, tự nhiên là bằng lòng!”

Sư tỷ lắc đầu: “Lần này không giống lần trước, lần này nếu ngươi cùng ta xuống núi, thì là chưa được cho phép đã tự ý hạ sơn, rất có thể sẽ bị Học Cung đuổi về nhà.”

Phong Tả Quân đôi mắt càng sáng: “Còn có loại chuyện tốt như vậy?”

Sư tỷ đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỡ trán: “Thiên Hiểu Vân Cảnh cũng là một trong những tông môn có uy thế nhất Vân Mộng Đại Trạch phủ, về sau thật sự do ngươi kế thừa sao?”

“Ngươi nếu gặp qua phụ thân ta, nhất định sẽ không hỏi câu hỏi này, ta so với phụ thân ta, thì Phong Tả Quân ta thật đúng là lương tài trăm năm Thiên Hiểu Vân Cảnh phải khổ cầu mới có được.” Phong Tả Quân xốc Tô Bạch Y lên trên lưng, “Sư tỷ, khi nào chúng ta xuống núi?”

Sư tỷ đi đến bên người Tô Bạch Y, do dự nói: “Bây giờ.”

“Được.” Phong Tả Quân hoàn toàn không có hỏi thêm, trực tiếp gật gật đầu.

“Sảng khoái như vậy?” Sư tỷ cười một chút.

“Đúng vậy.” Phong Tả Quân ngạo nghễ nói, “Phong gia chúng ta từ trẻ đến già, từ trước đến nay đều như vậy.”

“Thu ngươi làm tiểu đệ thật không sai.” Sư tỷ vươn hai ngón tay, hô lên, “Đi!”

“Cẩn tuân sư tỷ chi lệnh!” Phong Tả Quân hai chân xốc lên, cõng Tô Bạch Y nhảy tới trên tường viện, sư tỷ cũng lập tức theo lên. Học Cung ban đêm vô cùng an tĩnh, tựa hồ tất cả mọi người đều đã mơ đẹp, nhưng thân ảnh hai người vẫn bị người khác nhìn thấy.

Hai người bước ra cửa Học Cung, một chiếc xe ngựa đã ở nơi đó chờ bọn họ, Lý Quỳ tay nắm roi ngựa, bất đắc dĩ mà nói: “Cô nương, chúng ta không phải nói là bàn bạc kỹ hơn sao?”

Sư tỷ điểm nhẹ mũi chân, dừng ở trên xe ngựa: “Ta không phải cũng nói là phải tùy cơ ứng biến à.”

“Đi thì đi, sao lại còn mang theo hai người? Đây không phải tiểu tử họ Tô kia sao? Làm sao lại ngất đi rồi?” Lý Quỳ hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần quan tâm, “Phong công tử, là ngươi làm à?”

“Đừng đổ oan cho người tốt a, người mà đêm nay thiếu chút nữa bị đánh chết là ta mới đúng.” Phong Tả Quân đem Tô Bạch Y ném lên xe ngựa, “Nhanh đi thôi, bằng không bị các vị quân tử đuổi theo có thể sẽ rất phiền toái.”

“Được.” Lý Quỳ quay đầu xe ngựa lại, giơ lên roi ngựa trong tay, đang muốn giơ lên, lại thấy một thân ảnh màu trắng từ bên cạnh chợt lóe qua, ngăn phía trước xe ngựa, hắn sửng sốt, nghi hoặc nói, “Tạ tam công tử?”

Tạ Vũ Linh nắm quạt xếp trong tay, bên hông treo một thanh trường kiếm, còn đeo một bọc hành lý, cứ như vậy đứng chặn phía trước xe ngựa.

Phong Tả Quân nhéo nắm tay: “Ngươi muốn cản chúng ta?”

“Mang ta cùng xuống núi.” Tạ Vũ Linh xốc lên bọc hành lý trên lưng.