Quân Hữu Vân

Chương 19: Tẩu Mã



Từ từ!” Tô Bạch Y chém ra một chưởng cắt đứt lời Phong Tả Quân nói, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu nhíu mày hồi tưởng: Buổi tối hôm đó hắn về phòng bắt đầu nghỉ ngơi, lúc đang nằm trên giường bỗng nhiên bị người ta tập kích, hắn tiếp được ám khí của người nọ, nhưng trên ám khí lại bị hạ độc, người kia nói độc này tên Miên Cốt Hương, trúng độc này sẽ ngủ như chết……

Ngủ như chết! Tô Bạch Y đột nhiên mở to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin nổi mà vươn một lóng tay chỉ vào mình, hỏi Phong Tả Quân cùng Tạ Vũ Linh: “Ta…… đã ngủ?”

Phong Tả Quân có chút bất đắc dĩ: “Bằng không ngươi cho rằng đôi mắt ngươi trợn một cái, liền đến nơi này?”

“Khó trách cảm giác cả người có cảm giác thoải mái nói không nên lời.” Tô Bạch Y duỗi người, cảm thấy thật là sung sướng, chỉ là bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt có chút cứng lại, “Ta sau khi ngủ, có làm chuyện gì quá đáng hay không?”

Phong Tả Quân tay trái chỉ chỉ xương sườn của mình: “Xương nơi này khả năng đã gãy mấy cái.”

Tạ Vũ Linh nâng chân mình: “Chân ta bây giờ vẫn còn sưng đỏ, tuy rằng đã đắp thuốc nhưng khi đi đường vẫn rất đau.”

“Chuyện này……” Tô Bạch Y gãi gãi đầu, “Đều do gia hỏa kia hạ độc ta a, ta cũng không phải cố ý.”

“Ý của ngươi là, chỉ cần ngươi ngủ, ngươi sẽ biến thành dáng vẻ kia?” Tạ Vũ Linh hỏi, “Vậy chẳng phải là mỗi ngày đều sẽ biến thành dáng vẻ kia à?”

Tô Bạch Y thở dài: “Cho nên ta đã rất lâu không ngủ.”

“Ngươi không ngủ, chẳng lẽ không chết sao?” Phong Tả Quân sửng sốt.

“Sư phụ ta dạy ta một môn võ công, mỗi đêm ta vận lên môn công phu kia, sẽ tiến vào một loại trạng thái chợp mắt tạm thời, miễn cưỡng có thể bảo đảm tinh thần ta được nghỉ ngơi.” Tô Bạch Y buông tay, “Sư phụ nói ta đây là bị một loại quái bệnh, về sau sẽ giúp ta tìm danh y tới trị, hắn trước kia vẫn luôn nói Học Cung - Nho Thánh tiên sinh y thuật rất tốt, ta lần này tới kỳ thật cũng muốn Nho Thánh tiên sinh giúp ta xem bệnh. Đúng rồi, hai vị sư huynh, chúng ta bây giờ đang ở nơi nào a?”

“Nơi này là Nhạn Hồi sơn.” Tạ Vũ Linh trả lời.

“Là nơi nào?” Tô Bạch Y càng không hiểu ra sao.

“Chính là nơi nằm ngoài Học Cung một trăm dặm.” Phong Tả Quân cười nói.

“Cái gì?” Tô Bạch Y há to miệng, “Vì sao ta lại tới nơi này?”

“Chúng ta muốn đi tra án.” Phong Tả Quân thu hồi trúc kiếm, đôi tay ôm quyền nói, “Trong khoảng thời gian này, các đại phái trên giang hồ có mấy tên cao thủ bị giết, tử trạng thê thảm, nguyên nhân chết ly kỳ, toàn bộ giang hồ đều đồn đãi sôi nổi……”

“Bạch Y nông cạn, chưa từng nghe nói Học Cung lại là Lục Phiến Môn trên giang hồ.” Tô Bạch Y vẻ mặt mờ mịt.

“Học Cung ở Thập Lý Lang Đang, xưa nay không quản việc giang hồ. Nhưng nếu sư tỷ có chính nghĩa chi tâm như vậy, ngươi và ta cũng nên đi theo.” Phong Tả Quân cất cao giọng nói.

Tô Bạch Y buông tay: “Nhưng sư phụ ta để cho ta tới Học Cung, là tới gặp riêng Nho Thánh, ta còn muốn gặp Nho Thánh sau đó nghĩ cách cứu sư phụ ta? Các ngươi muốn tra án thì đi tra án, Bạch Y trong thâm tâm kính nể các sư huynh sư tỷ, nhưng ta phải về Học Cung.”

“Ngươi nói rất có lý, ngươi đích thật không có lý do gì cần đi theo chúng ta.” Tạ Vũ Linh gật gật đầu.

Phong Tả Quân cũng không có phản bác, cũng gật gật đầu: “Nhưng mà ngươi không có khả năng trở về.”

“Vì sao?” Tô Bạch Y có chút suy sụp.

“Bởi vì ta.” Nam Cung Tịch Nhi không biết từ khi nào đã đứng phía sau bọn họ.

“Sư tỷ, ta còn chờ Nho Thánh tiên sinh về để thương lượng việc cứu sư phụ ta.” Tô Bạch Y muốn lấy lý phục người.

“Không, ngươi chỉ là sợ chết.” Nam Cung Tịch Nhi không lưu tình mà nói.

“Sư tỷ ngươi nói như vậy thật đúng là oan uổng cho ta.” Tô Bạch Y vẻ mặt xấu hổ mà nói, “Sư phụ bảo ta đi gặp Nho Thánh tiên sinh, sau đó lại nghĩ cách cứu hắn. Sư phụ ta từ trước đến nay tính toán không hề sót một điểm, cho nên ta cần phải đi theo việc hắn an bài, bằng không rất có khả năng sẽ hại hắn.”

“Nếu hắn an bài chính là vì hy sinh bản thân thì sao?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

Tô Bạch Y không nhịn được mà bật cười: “Thì ra sư tỷ ngươi cùng sư phụ ta căn bản không quen biết a, người như hắn làm sao có thể làm loại chuyện này chứ.”

“Ồ?” Nam Cung Tịch Nhi nheo nheo mắt, “Vậy sư phụ ngươi là dạng người gì?”

“Ta chơi cờ với hắn, lúc hắn đi ra một nước, đã nghĩ tới chín nước kế tiếp. Vận mệnh của hắn trước nay đều nằm trong tính toán của hắn, chưa bao giờ có biến số.”

Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên cười: “Nhưng ta lại biết có một người, đã trở thành biến số trong vận mệnh của hắn. Mà hôm nay, sự tồn tại của ta cũng sẽ trở thành biến số, bởi vì vô luận như thế nào ta cũng sẽ không thả ngươi đi.”

“Sư tỷ ngươi cười lên rất đẹp, nhưng ta sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.” Tô Bạch Y cũng cười, “Ngươi võ công rất cao, ta khẳng định là đánh không lại ngươi, nhưng mà…… khinh công ta rất tốt.”

“Ngươi muốn chạy trốn?” Nam Cung Tịch Nhi sâu kín mà nói.

“Trốn? Vậy khẳng định sẽ không trốn. Đều là việc sư tỷ đệ nhà mình, làm sao có thể gọi là trốn.” Tô Bạch Y bỗng nhiên thu lại nụ cười, hơi nghiêng người, cất bước liền hướng phía chân núi mà chạy, thân hình cực nhanh Phong Tả Quân cùng Tạ Vũ Linh đều cả kinh.

“Đây là khinh công gì? So với Ngâm Phong Bộ của Phong gia chúng ta còn nhanh hơn mấy phần?” Phong Tả Quân hỏi.

“Là Tẩu Mã.” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói, “Độc môn khinh công của Tạ gia chúng ta.”

“Đừng khoác lác.” Phong Tả Quân bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, “Ta cũng không phải chưa thấy ngươi dùng qua Tẩu Mã bao giờ, nào có nhanh như vậy? Trừ khi tu vi tiểu tử này dù không nhập mộng, cũng ở trên ngươi rất nhiều.”

“Đích thực là Tẩu Mã, chỉ là nhiều năm trước Tạ gia có một thiếu niên thiên tài đã cải tiến bộ khinh công này, hơn nữa còn bỏ thêm hai chữ vào phía sau, trở thành thiên hạ đệ nhất khinh công. Chẳng qua sau khi hắn cải tiến môn khinh công này xong liền rời khỏi Tạ gia, cho nên người của Tạ gia cũng không biết khinh công này.” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên nói.

“Ồ? Hai chữ gì.” Phong Tả Quân hỏi.

“Tẩu Mã……” Nam Cung Tịch Nhi hơi hơi cúi người, “Quan Hoa.” (cưỡi ngựa xem hoa)

Một trận gió mạnh thổi qua, Phong Tả Quân duỗi tay tiếp được một chiếc lá rụng, nhìn Tạ Vũ Linh liếc mắt một cái, cười cười: “Thân pháp của sư tỷ cùng tiểu tử Tô Bạch Y kia giống nhau như đúc a. Nơi này có ba người, chỉ có ngươi chân chính là người của Tạ gia lại không biết thân pháp Tẩu Mã Quan Hoa này a. Ngươi chẳng lẽ không tò mò? Không muốn hỏi?”

“Đúng thật rất tò mò, rất muốn hỏi.” Tạ Vũ Linh nhảy lên xe ngựa, cầm lấy túi nước uống một ngụm nước, “Chờ lát nữa bọn họ trở về rồi hỏi cũng không muộn.”

“Ngươi xác định là bọn họ có thể trở về? Tô Bạch Y chạy rất nhanh, nếu sư tỷ không đuổi kịp thì sao.” Phong Tả Quân trào phúng nói.

“Không, bọn họ nhất định sẽ trở về.” Tạ Vũ Linh ngửa đầu nhìn không trung.

“Ta thật vẫn rất tò mò, Tạ Vũ Linh tự tin của ngươi là từ đâu mà có, ngươi dựa vào cái gì lại cho rằng, bọn họ nhất định sẽ trở về?” trong giọng nói của Phong Tả Quân mang theo vài phần khiêu khích.

Tạ Vũ Linh chỉ về phía sau, lại chỉ phía trước: “Bởi vì Học Cung ở hướng nam, nhưng Tô Bạch Y lại chạy hướng bắc.”