Quân Hữu Vân

Chương 21: Khởi Hành



Tô Bạch Y cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời Nam Cung Tịch Nhi nói, cuối cùng cả người như bị sét đánh run lên, cả kinh nói: “Sư tỷ ý là muốn nói, giữa chúng ta, không phải có thù giết cha thì chính là có thù giết mẹ?”

Nam Cung Tịch Nhi đối với cách nói này cũng không tỏ ý kiến, bước về phía trước một bước, nói nhỏ bên tai Tô Bạch Y: “Đúng vậy. Không chừng một ngày nào đó ta sẽ một kiếm giết ngươi.”

Tô Bạch Y nghe trong giọng nói cũng không có sát ý, do dự một lát muốn tiếp tục hỏi, nhưng Nam Cung Tịch Nhi lại đã xoay người đi lên trên núi, đi được vài bước thấy Tô Bạch Y cũng không đi theo liền nói: “Mặc kệ là ngươi muốn cùng chúng ta đi tra án, hay là trở về Học Cung, đường ngươi đang đi đều không đúng, không đi theo sao?”

“Sư tỷ, ta và các ngươi đi tra án!” Tô Bạch Y không hề do dự, đi tới phía trước.

“Không nghe lời sư phụ ngươi nữa?” Nam Cung Tịch Nhi cười nói.

“Sư phụ ta gia hỏa này thích nhất là gạt người, miệng toàn nói nhảm, tin không được.” Tô Bạch Y xua tay.

“Cái gì ngươi cũng nói được.” Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói.

Mà trên núi, Tạ Vũ Linh cùng Phong Tả Quân đang ở đó đánh cược.

“Tô Bạch Y xuống núi đi vòng, cũng không phải không thể, ta cảm thấy tiểu tử kia thật sự, sẽ không trở về.” Phong Tả Quân nằm trên mặt đất suy nghĩ thật lâu, chốt hạ một câu.

“Sẽ trở về.” Tạ Vũ Linh ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, “Xuân Phong Đắc Ý, Tẩu Mã Quan Hoa, nếu hắn không trở lại, dù ta phải trở lại Học Cung, cũng phải đem hắn kéo về.”

“Các ngươi nói đến thiên tài của Tạ gia, chính là một trong Thượng Lâm Song Tuyệt năm đó, Vụ Vũ Lâu - lâu chủ Tạ Khán Hoa à. Hắn không phải đã chết trong trận chiến với Thiên Môn Thánh Tông sao?” Phong Tả Quân hỏi.

“Thượng Lâm Thiên Cung đích thực là đã nói với Tạ gia chúng ta như vậy, nhưng ta trước nay vẫn không tin, nếu thúc thúc dễ dàng chết như vậy, thì hắn sẽ không phải kỳ tài mà Tạ gia đợi trăm năm mới có một.” Tạ Vũ Linh thanh âm trịnh trọng.

“Nhưng theo ta được biết, hắn đã sớm bị trục xuất khỏi Tạ gia.” Phong Tả Quân sâu kín mà nói.

“Đây là lý do vì sao Tạ gia ta, năm đó từ đứng đầu trong tứ đại gia tộc lùi bước đến tình trạng hôm nay.” Tạ Vũ Linh nhàn nhạt mà nói, “Bởi vì gốc rễ đã mục nát, cho nên người như thúc thúc mới bị trục xuất khỏi gia tộc.”

“Sư tỷ đã trở lại.” Phong Tả Quân nghe được tiếng bước chân, lăn một cái, từ trên mặt đất bò lên, nhìn thấy thân ảnh Nam Cung Tịch Nhi hỏi, “Tô Bạch Y đâu? Đi rồi?”

“Ta suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không nỡ xa hai vị sư huynh.” Tô Bạch Y từ phía sau chạy tới, “Chuyến này gian khổ, Tô Bạch Y nguyện góp chút sức hèn.”

Phong Tả Quân đi lên trước, sờ sờ đầu Tô Bạch Y, vỗ vỗ vai Tô Bạch Y, ngữ khí hoang mang: “Làm sao lại? Thoạt nhìn cũng không phải bị đánh a?”

“Sư tỷ, chúng ta kế tiếp sẽ đi nơi nào?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Đại Trạch Phủ, Thiên Hiểu Vân Cảnh.” Nam Cung Tịch Nhi ngồi trở lại trên xe ngựa.

“Có chút quen tai.” Tô Bạch Y khẽ nhíu mày.

“Nhà ta.” Phong Tả Quân chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.

Tiền Đường thành Thập Lý Lang Đang, Học Cung.

“Bọn họ hẳn là sẽ đi Thiên Hiểu Vân Cảnh, căn cứ tình báo của Điệp Phong trước khi sư muội rời đi, Thiên Hiểu Vân Cảnh gần đây đang bế quan phong môn, nhất định là có đại sự phát sinh.” Tam quân tử Lý Ngôn Hề ngồi trước án thư, đem một tờ giấy trong tay cuộn lại đặt trên ngọn nến, “Các ngươi ai đi?”

Chu Chính quân tử ngồi xuống, giơ cánh tay cùng chân đang quấn vải bố trắng, chỉ nói bốn chữ: “Hữu tâm vô lực.”

“Ai bảo ngươi động thủ với Lý Quỷ, năm đó hắn chính là đệ tử chân truyền của chưởng môn Quân Tử Nhai suýt thì kế thừa chức trưởng môn, nếu không có mười năm cấm võ này, sợ là hắn đã vào trong hạng mười Thiên Võ Bảng.” Lý Oai quân tử ngồi bên cạnh chế nhạo nói, “Hiện tại ngươi và Lý Quỷ cả hai đều chân gãy tay đứt, bên cạnh sư muội không một ai có thể che chở cho nàng.”

“Ngươi không thể đi à?” Chu Chính hỏi ngược lại.

“Ta chỉ là người đọc sách nhu nhược.” Lý Oai than nhẹ một tiếng, “Ta đi thì có tác dụng gì?”

“Người đọc sách nhu nhược? Hoa khôi của Thiên Hoa Vạn Hoa Lâu dưới núi lại không nói như vậy!” Chu Chính cả giận nói.

“Đủ rồi.” Lý Ngôn Hề đột nhiên đập bàn, đứng lên nói, “Các ngươi diễn thế này là đang muốn đẩy ta đi?”

“Sư đệ không dám.” Chu Chính cùng Lý Oai cúi đầu nói.

“Vậy hai người các ngươi ai đi?” Lý Ngôn Hề lại hỏi.

Chu Chính giơ cánh tay, lại nói bốn chữ kia: “Hữu tâm vô lực.”

Lý Oai than nhẹ một tiếng, còn nói thêm: “Ta chỉ là người đọc sách nhu nhược a.”

“Ta hiểu, các ngươi căn bản là không muốn cản sư muội.” Lý Ngôn Hề cười lạnh nói, “Lúc trước ta nói muốn cùng các ngươi đi cản, Chu Chính ngươi nói một mình ngươi là đủ, nhưng ngươi gặp phải Lý Quỷ cũng không gọi chúng ta tới hỗ trợ, chính là muốn diễn khổ nhục kế thả sư muội chạy. Bây giờ lại cùng Lý Oai đưa đẩy lẫn nhau, thôi thôi!”

“Sư huynh.” Chu Chính bất đắc dĩ nói, “Sư muội đã trưởng thành, có một số việc ngăn không được.”

“Ngươi cho rằng ta không biết đạo lý này sao.” Lý Ngôn Hề ngồi trên ghế, dùng tay xoa huyệt Thái Dương, “Chỉ là đối thủ mà nàng phải đối mặt, có phải quá mạnh hay không, nếu nhị sư huynh còn ở đây, có lẽ chúng ta còn có thể điều tra. Nhưng hôm nay……”

“Nhị sư huynh a.” Lý Oai lẩm bẩm nói.

“Chúng ta trước tiên là truyền tin cho tiên sinh đi, để người quyết định.” Lý Ngôn Hề lấy ra một cây bút bắt đầu viết.

Duy Long Sơn. Thượng Lâm Thiên Cung.

“Lâu rồi không trở về, Thượng Lâm Thiên Cung của chúng ta vẫn là như vậy, khí thế phi phàm a, không hổ là thiên hạ đệ nhất đại phái. Nhìn lầu này bôi đầy phấn vàng đi, chậc chậc chậc thực sự có tiền, tùy tiện quét tay một cái liền đủ cho ta uống rượu cả một năm .” Tạ Khán Hoa tay mang khóa sắt, nhưng biểu tình lại vô cùng nhẹ nhàng, vừa nhìn khắp nơi, nhìn xung quanh vừa trêu ghẹo nói, “Ai ô ô, kia không phải Vụ Vũ Lâu của ta sao? Sao còn chưa phá đi? Bây giờ Vụ Vũ Lâu có lâu chủ khác rồi sao?”

“Không có.” Đi bên cạnh hắn chính là Hách Liên Tập Nguyệt, mang theo nụ cười nhàn nhạt, trả lời ngắn gọn trước sau như một.

“Ta không ở đây mấy năm nay, ngươi nhất định rất cô đơn.” Tạ Khán Hoa cảm khái nói.

“Còn tốt.” Hách Liên Tập Nguyệt nhún vai.

“Ba lầu bốn viện, không có Vụ Vũ Lâu của ta thú vị nhất, trừ bỏ Xuân Phong Lâu của ngươi, không phải chỉ còn lại có Phù Sinh Túy Mộng Lâu không thú vị nhất sao?” Tạ Khán Hoa thở dài, “Mấy năm nay làm khó ngươi a, khó trách lời nói càng ngày càng ít. Ngươi đây là mang ta đi đâu? Hách Liên. Ta là người trộm đi chí bảo của Thiên Cung, không phải là không nói hai lời trực tiếp ném vào u ngục sao?”

“Tới rồi.” Hách Liên Tập Nguyệt lắc lắc dây xích trong tay, sau đó lui một bước.

Tạ Khán Hoa nhìn bảng hiệu phía trước, đọc chữ viết trên bảng: “Phù Sinh Túy Mộng Lâu.”

Một nam tử mặc một thân áo bào trắng đứng phía trước bọn họ, nghe được thanh âm Tạ Khán Hoa mới quay người lại, nam tử thân hình thon gầy, sắc mặt tái nhợt, mang theo vài phần bệnh trạng, hắn nhìn Tạ Khán Hoa nhẹ nhàng ho ba cái: “Đã lâu không gặp, Tạ lâu chủ.”

“Bạch Cực Nhạc.” Tạ Khán Hoa đồng tử hơi nhíu lại.