Quân Hữu Vân

Chương 22: Cực Nhạc



“Bạch Cực Nhạc, mới mười sáu tuổi đã lên làm lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu của Thượng Lâm Thiên Cung, là lâu chủ trẻ tuổi nhất từ trước tới nay trong 3 vị lâu chủ. Trong trận chiến với Thiên Môn Thánh Tông, hắn một mình liền giết được chín tên Thiên Môn trưởng lão, là người có chiến tích hiển hách nhất trong giang hồ chính đạo, cũng là người mà Thiên Môn Thánh Tông sợ hãi nhất.” Phong Tả Quân vừa huy roi ngựa đánh xe, vừa nói với Tô Bạch Y ngồi bên cạnh, “Sư phụ ngươi nếu bị áp giải về Thượng Lâm Thiên Cung, thì người cần phải cẩn thận nhất chính là người này, phụ thân ta từng nói với ta, Bạch Cực Nhạc là người đáng sợ nhất toàn giang hồ.”

“Sư phụ ta chỉ kể với ta chuyện của Thượng Lâm Song Tuyệt, kinh diễm giang hồ, trước nay lại không hề nhắc tới Bạch Cực Nhạc a.” Tô Bạch Y ngồi một bên dùng bút ghi chép lại lời Phong Tả Quân nói, vừa hỏi.

“Đó là bởi vì, hắn có một ngoại hiệu khác. Bạch Cực Nhạc, ngoại hiệu của hắn là ‘ Thiên Cung Thủ ’.” Phong Tả Quân trầm giọng nói.

“Thiên Cung Thủ?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Bởi vì Bạch Cực Nhạc trước nay đều là người chấp pháp của Thượng Lâm Thiên Cung, đặc biệt trong mấy năm nay, đại cung chủ Ninh Thanh Thành bế quan, lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa mất tích mà lâu chủ Xuân Phong Lâu Hách Liên Tập Nguyệt tính cách lại đạm mạc, cho nên trên thực tế thì Bạch Cực Nhạc đã trở thành người cầm quyền của Thượng Lâm Thiên Cung.” Phong Tả Quân đột nhiên vung lên roi ngựa, “Cũng chính là giang hồ đệ nhất nhân?”

“Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ sư phụ ta cũng đánh không lại hắn?” Tô Bạch Y hỏi.

“Trên giang hồ, cũng không có thông tin nào về việc bọn họ từng giao thủ, cho nên ai lợi hại hơn ta cũng không biết. Rốt cuộc thì sự tích của Thượng Lâm Song Tuyệt thường thường đi cùng với phong hoa tuyết nguyệt, mà Thiên Cung Thủ đều là đi cùng huyết vũ tinh phong, rất khó để so sánh. Chỉ là Bạch Cực Nhạc, thì ta chưa bao giờ nghe qua chuyện hắn bại, còn sư phụ ngươi, thật ra thua không ít lần.” Phong Tả Quân cười nói.

“Bại bởi những ai?” Tô Bạch Y hỏi.

“Thượng Lâm Thiên Cung đại cung chủ Tô Hàn, nhị cung chủ Tô Điểm Mặc, đều từng đánh qua với hắn, hắn chính là vì thua mới bị ép buộc gia nhập Thượng Lâm Thiên Cung. Nhưng cũng có tin đồn, là bởi vì nhị cung chủ Tô Điểm Mặc quá mức xinh đẹp, Tạ Khán Hoa cố ý thua, muốn tới cửa làm con rể, cho nên mới bị Tạ gia bọn họ đuổi ra khỏi gia tộc.” Phong Tả Quân vừa nói đến Tạ gia, liền hưng phấn lạ thường.

Trong xe ngựa rất nhanh liền trào ra một luồng sát khí, Phong Tả Quân không những không sợ ngược lại càng là đắc ý, nhưng rất nhanh có một luồng sát khí khác càng thêm mãnh liệt làm hắn nháy mắt xịu xuống.

Tô Bạch Y đã nhận ra dị động trong xe ngựa, cúi đầu nâng bút tiếp tục viết, sau đó liền thay đổi đề tài: “Nghe ngươi nói như vậy, sư phụ ta hắn chẳng phải là dữ nhiều lành ít à?”

“Vậy cũng không chắc, ta nghĩ là sư phụ ngươi sẽ bị nhốt lại, đến lúc hắn đem thứ bảo bối kia trả lại Thượng Lâm Thiên Cung, lấy địa vị của hắn chung quy cũng không đến mức bị giết. Nếu Bạch Cực Nhạc thật sự hạ nhẫn tâm, như vậy Hách Liên Tập Nguyệt nhất định sẽ phản, đến lúc đó Thượng Lâm Song Tuyệt liên thủ, thì có thể có trò hay để xem rồi.” Phong Tả Quân giương giương mí mắt.

“Hách Liên Tập Nguyệt tự thân đến bắt sư phụ ta, hắn sẽ giúp sư phụ ta sao?” Tô Bạch Y khó hiểu.

“Việc nào ra việc đó, sư phụ ngươi trộm chí bảo của Thượng Lâm Thiên Cung trốn biệt tăm mười năm, Hách Liên Tập Nguyệt làm lâu chủ Xuân Phong Lâu đi bắt hắn về là chức trách. Nhưng nếu Thượng Lâm Thiên Cung muốn giết sư phụ ngươi, Hách Liên Tập Nguyệt là bằng hữu tốt nhất của sư phụ ngươi, khẳng định sẽ là người đầu tiên rút kiếm, việc này ta tuyệt đối chắc chắn.” Phong Tả Quân thanh âm rất quả quyết.

“Vì sao?” Tô Bạch Y hỏi.

“Ta trước kia từng đọc qua một quyển sách, tên《 Thiếu Niên Thiên Cung Ca 》, chính là viết về sự tích của Tạ Khán Hoa cùng Hách Liên Tập Nguyệt, hai người cùng điên đảo võ lâm, đi hết phong lưu, sau đó là nhiều lần trải qua sinh tử, là bằng hữu có thể vì đối phương không tiếc sinh mạng. Ta rất sùng bái hai vị tiền bối này, ta cũng rất thích quyển sách này. Ta tin tưởng tình cảm của bọn họ.” Phong Tả Quân trịnh trọng mà nói, “Ngươi không phải nói hỏi những điều này là vì muốn viết một tiểu thuyết về giang hồ sao? Viết cho tốt, đừng quên cho ta một nhân vật ha.”

“Phong sư huynh muốn viết như thế nào?” Tô Bạch Y hỏi.

“Phong Tả Quân, nam nhân mạnh nhất Học Cung bổn đại đệ tử, về sau sẽ là nam nhân mạnh nhất thiên hạ! Ngươi là sư đệ ta, ngươi xếp thứ hai. Tạ Vũ Linh, hắn xếp thứ ba!” Phong Tả Quân cất cao giọng nói.

“Vì sao Phong sư huynh cứ phải cường điệu hai chữ ‘ nam nhân ’ thế?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Bởi vì người mạnh nhất Học Cung bổn đại đệ tử đã có rồi.” Phong Tả Quân giơ lên một ngón tay cái, vung lên phía sau, “Sư tỷ của ta.”

“Đừng vuốt mông ngựa. Tập trung đánh xe.” Nam Cung Tịch Nhi ngồi trong xe ngựa cười mắng một tiếng.

“Thì ra là thế a.” Tô Bạch Y cười gượng một chút, “Nhưng Thượng Lâm Thiên Cung không phải được xưng 3 lầu 4 viện sao? Mới vừa rồi mới chỉ nói 3 lầu, vậy tứ viện thì sao?”

“Tứ viện so với 3 lầu thì thần bí một chút, nếu không phải ta là Thiên Hiểu Vân Cảnh thiếu tông chủ, thì ngươi cũng không nghe được nhiều thứ như vậy. Tứ viện: Hình Luật Viện, Thiên Cơ Viện, Tinh Tú Viện, Thanh Minh Viện. Hình Luật Viện chưởng quản hình phạt trong Thượng Lâm Thiên Cung, là nơi mà đệ tử của Thượng Lâm Thiên Cung sợ hãi nhất, trong đó có nhiều đệ tử là người xuất gia, tính cách khắc nghiệt không thông nhân tình. Thiên Cơ Viện là nơi chế tác các loại kỳ môn vũ khí cũng là nơi thu thập tình báo, đệ tử trong viện đều đeo mặt nạ, ngay cả chính đồng môn sư huynh đệ của bọn họ, ở chung mười mấy năm cũng không biết diện mạo của đối phương. Tinh Tú Viện có lời đồn là nghiên cứu dược lý, cũng có lời đồn là nơi quan sát tinh tượng, rất thần bí. Còn Thanh Minh Viện thì……”

“Thanh Minh Viện làm sao vậy?” Tô Bạch Y thấy Phong Tả Quân bỗng nhiên ngừng lại, hỏi.

Phong Tả Quân sâu kín mà nói: “Đều là sát thủ.”

Thượng Lâm Thiên Cung, Thanh Minh Viện.

“Nghe nói tiểu tử Tạ Khán Hoa kia đã trở lại. Bổn tọa hôm nay vốn định đi gặp vị lão hữu này một lần.” Một lão nhân đầu đầy chỉ bạc, thân hình cường tráng ngồi trên ghế, giơ lên chén trà trong tay nhẹ nhàng thổi, hai bên hắn ngồi tám gã nam tử khác, tất cả đều mặc áo đen đeo kiếm, trên người tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, “Nhưng Bạch lâu chủ lại cố ý truyền tin, muốn đệ tử của tứ viện tất cả đều ngồi im tại bổn viện, không được ra ngoài một bước. Không biết mục đích là gì a?”

Bạch Cực Nhạc từ ngoài cửa đi vào: “Doanh thủ tọa muốn gặp, luôn luôn có cơ hội. Hơn nữa hắn lần này trở về, là trở về một mình.”

“Có ý gì?” Lão nhân buông xuống chén trà.

“Vật thuộc về Thượng Lâm Thiên Cung, hắn cũng không có mang về.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt mà nói.

“Ồ? Hách Liên Tập Nguyệt nói như thế nào?” Lão nhân nheo lại đôi mắt, “lâu chủ Xuân Phong Lâu, làm việc lại là như vậy à?”

“Hách Liên Tập Nguyệt nói, hắn chỉ nhận được mệnh lệnh mang Tạ Khán Hoa trở về, không nhận được mệnh lệnh khác.” Bạch Cực Nhạc nói.

“Như vậy Bạch lâu chủ tới Thanh Minh Viện của ta là muốn……” Lão nhân lạnh lùng mà cười.

“Nhiệm vụ đem vật kia mang về Thiên Cung, phải làm phiền tới Thanh Minh Viện.” Bạch Cực Nhạc xoay người đi ra ngoài cửa.

“Thật là tên tiểu tử kiêu ngạo.” Lão nhân tức giận mắng một tiếng.

“Đem đồ đệ của Tạ Khán Hoa mang về, hắn tên Tô Bạch Y.” Bạch Cực Nhạc bước ra khỏi đại môn Thanh Minh Viện.

Lão nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó một chưởng đem chén trà trên bàn chụp nát:” Cuộc đời lão tử, ghét nhất họ Tô!”