Quân Hữu Vân

Chương 24: Hồ Điệp



“Phàm là Học Cung đệ tử, lúc được thụ phong quân tử, sẽ hô lớn một lời châm ngôn, cả đời này đều vì bảo vệ châm ngôn này mà phấn võ, lời châm ngôn đó chính là ‘ Quân Hữu Vân ’.” Tạ Vũ Linh ngữ khí vẫn luôn đạm mạc giờ phút này thanh âm lại tựa hồ như có vài phần kích động, “Nghe nói lúc mà quân tử hô lớn lời này, thiên địa sẽ cùng hưởng ứng!”

“Đúng. Mỗi Học Cung đệ tử, mặc kệ là về sau muốn xuống núi, hay là cả đời ở lại trên núi, trong lòng đều có một mục tiêu.” Phong Tả Quân trong ánh mắt tựa hồ hiện ra hào quang, “Đó chính là trở thành, quân tử.”

“Đúng vậy.” Lạc Tần đi phía trước cười nói, “Lạc mỗ trước kia cũng muốn trở thành quân tử, thế nhưng năm đó Nho Thánh tiên sinh không có coi trọng ta, hắn nói ta tuy có chí thiên nga, nhưng vô cầm sắt minh (đại khái là có chí hướng cao rộng, nhưng năng lực không đủ, nên về lấy vợ). Ta lúc đầu còn cho rằng tiên sinh là khuyên ta tìm vợ, sau này mới hiểu được, ý tiên sinh là ta nói thì như rồng leo, làm thì như mèo mửa, năng lực không đủ. Nhưng không làm được thiên nga cũng không vấn đề, vậy thì làm một trận gió, giúp các vị đằng vân.” Hắn đẩy ra một cửa phòng, bên trong có bảy tám người đang làm việc, ghi chép, trước mặt đều là một số mảnh cánh vỡ của con bướm trắng.

“Tạ Vũ Linh, Tô Bạch Y, các ngươi thủ ở bên ngoài, Phong Tả Quân, ngươi theo ta cùng vào.” Nam Cung Tịch Nhi nói.

“Vâng.” ba người đồng thời đáp.

Lạc Tần dẫn hai người Nam Cung Tịch Nhi đi vào, đóng cửa lại: “Điệp Phong tuy rằng do Học Cung chưởng quản, nhưng tin tức thì cũng không phải mỗi đệ tử đều có thể xem được. Nam Cung sư muội thì tự nhiên không thành vấn đề, không biết vị sư đệ này là?”

“À, sư đệ tên Phong Tả Quân.” Phong Tả Quân ôm quyền nói.

“Ồ, thì ra chính là Phong gia thiếu tông chủ của Thiên Hiểu Vân cảnh a. Vậy tự nhiên không vấn đề. Bởi vì tin tức này chính là đến từ Phong gia các ngươi.” Lạc Tần hô lên một cái, một con bướm màu trắng đậu trên ngón tay hắn.

Phong Tả Quân gật gật đầu: “Ta nghe qua rồi, nghe nói nhà ta phong môn? Nhưng ta lại không cảm thấy đây là việc lớn gì. Khi còn nhỏ mỗi năm Phong gia chúng ta tế tộc, cũng đều phong môn. Mẫu thân ta muốn tìm người phụ thân tính tình phong lưu của ta, cũng sẽ phong môn.”

“Nhưng lần này lại không giống vậy.” Lạc Tần từ trên người con bướm lấy ra một tờ giấy, đem tờ giấy kia ném cho Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi tiếp nhận tờ giấy mở ra, khẽ cau mày, Phong Tả Quân thò lại gần vừa thấy, cũng kinh hãi.

Mặt trên chỉ viết tám chữ, Thiên Hiểu Vân Cảnh nhị phòng mưu loạn.

Sau đó tờ giấy kia liền tự bốc cháy, rơi xuống mặt đất biến thành một đám tro tàn.

“Nhị phòng nói đến ở đây là nhị thúc của ta, đùi phải của hắn có tật, đi lại, hành động không tiện, vẫn luôn ở trong nhà riêng, rất ít ra khỏi cửa. Hắn mưu loạn? Hắn lấy cái gì dám mưu loạn? Kết quả thế nào? Phụ thân ta thế nào rồi?” Phong Tả Quân thần sắc lập tức kích động.

Lạc Tần lắc lắc đầu: “Thiên Hiểu Vân cảnh đến nay vẫn phong môn, chúng ta cũng rất gian nan mới lấy được một chút tin tức này, còn kết quả như thế nào, chúng ta cũng không tra được. Có lẽ phải chờ tin tức tiếp theo truyền đến lúc ấy mới rõ tình hình.”

“Chờ không kịp, sư tỷ! Mau xuất phát đi! Đừng ở chỗ này trì hoãn thời gian.” Phong Tả Quân vội la lên.

“Tiểu phong ngươi không cần cấp.” Nam Cung Tịch Nhi duỗi tay đè lại bả vai Phong Tả Quân, “Nếu nhị thúc của ngươi thắng, tự nhiên sẽ lập tức tuyên bố hắn kế thừa Thiên Hiểu Vân cảnh. Nhưng nếu Thiên Hiểu Vân cảnh hiện giờ vẫn phong môn, vậy chứng tỏ việc này còn chưa có kết quả.”

Phong Tả Quân gật gật đầu: “Sư tỷ ngươi nói đúng, cho nên…… lập tức xuất phát a!”

“Được.” Nam Cung Tịch Nhi xoay người.

“Từ từ.” Lạc Tần bỗng nhiên nói.

“Còn chờ cái gì a, Lạc sư huynh!” Phong Tả Quân sốt ruột mà vung tay lên, lại không cẩn thận đánh trúng vật gì, hắn nhìn kỹ, phát hiện lại là một con bướm trắng đang bay trước mặt hắn.

Lạc Tần duỗi tay tiếp được con bướm lảo đảo sắp rơi kia, cầm lấy tờ giấy bên trên.

“Bên trên viết cái gì? Chính là có tin tức mới?” Phong Tả Quân hỏi.

Lạc Tần khẽ nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu: “Không ổn a.”

Ngoài phòng Tô Bạch Y cùng Tạ Vũ Linh thì từ sau khi Nam Cung Tịch Nhi hai người đi vào vẫn luôn canh giữ ở cửa, Tô Bạch Y trong đầu đều nhớ lại những lời mà dọc đường Phong Tả Quân nói với hắn, những chuyện xưa về Thượng Lâm Thiên Cung, hắn vốn là một tiểu thư sinh lớn lên trong Hạnh Hoa thôn, những việc này vốn cũng không có quan hệ gì tới hắn, nhưng từ sau khi nghe được Nam Cung Tịch Nhi nói những lời kia, mọi việc tựa hồ đều có liên quan đến hắn.

Tô Hàn, đại cung chủ của Thượng Lâm Thiên Cung, có phải là đại anh hung họ Tô theo như lời sư phụ nói hay không.

Tô Điểm Mặc, nhị cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung, có phải lại là nữ tử xinh đẹp họ Tô theo như lời sư phụ nói.

Như vậy hai người này rốt cuộc có quan hệ gì với mình?

Chẳng lẽ mình chính là con trai của đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung? Nhưng nếu là như vậy, vì sao mình từ nhỏ đã lưu lạc tứ phương? Cũng quá là không đúng đi. Nhưng Tạ Khán Hoa nhận nuôi mình phải có cái nguyên do gì đó, như vậy nghĩ lại hình như cũng có thể.

Lúc Tô Bạch Y đang miên man trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên phát hiện Tạ Vũ Linh vẫn luôn đứng đó lén lút nhìn hắn, Tô Bạch Y nhìn qua, Tạ Vũ Linh lại vội vàng quay đầu.

Ngượng ngùng xoắn xít như vậy, nhưng bộ dáng lúc cùng Phong tả quân nói chuyện, tranh phong hoàn toàn bất đồng, Tô Bạch Y quay đầu, lại phát hiện Tạ Vũ Linh lại vẫn nhìn hắn như vậy, hắn cảm thấy cả người có chút không được tự nhiên, do dự một chút hỏi: “Tạ sư huynh, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi ta à?”

“À, không có gì.” Tạ Vũ Linh lại quay đầu.

Tô Bạch Y gãi gãi đầu, không biết Tạ sư huynh này trong hồ lô bán cái thuốc gì gì. (ý là trong đầu đang nghĩ gì)

Hai người lại trầm mặc mà đứng trong chốc lát, Tạ Vũ Linh lại do do dự dự mà mở miệng: “Nghe nói ngươi từ Hạnh Hoa trong thôn tới, nơi đó…… như thế nào?”

“Hạnh Hoa thôn a.” Tô Bạch Y không rõ ý Tạ Vũ Linh, nghĩ một hồi sau đó nói, “Là một nơi không tồi. Thôn dân không nhiều lắm, rất an tĩnh, rượu Hạnh Hoa nơi đó rất dễ uống, nhưng ở đó lâu rồi sẽ cảm thấy rất không thú vị.”

“Rất an tĩnh sao.” Tạ Vũ Linh lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, có đôi khi buổi tối, sẽ cảm thấy quá an tĩnh, có chút dọa người.” Tô Bạch Y cười nói, “Ta cũng từng nói với sư phụ, hay là dọn đến Phong Kiều trấn ở đi, cũng không đến mức mỗi lần uống rượu chỉ có thể ăn thịt lừa muối.”

“Sư phụ ngươi nói gì?”

“Sư phụ trả lại ta hai chữ.” Tô Bạch Y vươn hai ngón tay quơ quơ, “Không có tiền.”

Tạ Vũ Linh lại cười cười: “Các ngươi rất nghèo sao?”

“Sư phụ ở Hạnh Hoa thôn mở một cái thư thục, học sinh mấy thôn phụ cận đều tới chỗ chúng ta đi học. Nhưng ngươi biết đấy, đều là thôn dân, nào có tiền gì, sư phụ cũng không ngại, có đôi khi người ta thấy nghèo khổ cũng cho mấy đồng, hắn còn bảo ta đưa trả về, nói là đổi mấy vò rượu Hạnh Hoa tự ủ là được. Mỗi năm cũng chỉ có lúc tết đến, sư phụ vào trong thành viết chữ cho các nhà giàu, có thể kiếm không ít bạc.” Tô Bạch Y ngữ khí bỗng nhiên có chút bất mãn, “Nhưng cái này ta nói với ngươi, những câu đối đó a đều là ta viết cả!”