Quân Hữu Vân

Chương 27: Hoang Đường



Thất Ly thành.

Quán rượu Hiểu Phong.

Một nam tử đã uống đến say khướt quay chiếc đũa trong tay, ngồi đó thảnh thơi thảnh thơi mà ngâm thơ: “Phong khiếu hàn sơn hội cựu hữu, sách mã giang hồ nhất hồ tửu……” (gió rít núi lạnh gặp bạn cũ, giục ngựa giang hồ một bầu rượu)

Người uống say ở quán rượu thì mỗi ngày đều có, tửu quỷ thích ngâm thơ cũng không ít, mọi người thấy nhiều cũng đã không còn lạ gì, nhưng người này vẫn thu hút được toàn bộ ánh mắt của mọi người trong tửu lầu, bởi vì người này là một hòa thượng.

Một cái đầu trọc không có một cọng tóc, một bộ tăng bào thuần màu trắng, đã nói rõ thân phận của hắn.

“Một tên cuồng đồ không tuân thủ giới luật thôi, thủ tọa vì sao lại coi trọng hắn như vậy.” Có hai hòa thượng đi vào quán rượu, người nọ đi phía trước thân hình cao lớn, đôi mắt hung tợn, trước ngực đeo một chuỗi Phật châu rất lớn, khí thế cường hãn làm tiểu nhị do dự không dám tiến tới tiếp đón, cũng may hòa thượng đi sau gương mặt hiền từ, ngữ khí cũng mười phần ôn hòa, nói với tiểu nhị: “Chúng ta tới đây tìm người, không cần tiếp đón chúng ta.”

“Được…… được.” Tiểu nhị vội vàng đi sang một bên, nhìn thoáng qua hòa thượng say rượu đang ngồi ngâm thơ kia, nghĩ thầm chắc là người của ngôi chùa nào đó tới bắt tăng đồ không tuân thủ giới luật.

“Rượu này không tồi, tiểu nhị, thêm một hồ nữa.” Hòa thượng say rượu kia đột nhiên vỗ bàn.

“Không cần.” Một bàn tay thật lớn vỗ vào trên bàn, át đi thanh âm của hòa thượng say rượu.

Hòa thượng say rượu ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn khuôn mặt rất tuấn tú, nhìn tuổi chẳng qua mới đầu hai mươi, đôi lông mày như là hai thanh kiếm dựng lên, đôi mắt tuy rằng uống rượu lại vẫn sáng ngời, thực sự có thể đảm nhận nổi bốn chữ “Mày kiếm mắt sáng”, hắn nhìn hòa thượng hung hãn kia hơi hơi mỉm cười: “Là Giới Tập sư huynh a, tới đây uống với nhau một chén?”

“Ta cho ngươi uống!” Hòa thượng hung hãn cau mày, một chưởng đem vò rượu trên bàn đánh dập nát, “Biết rõ còn cố phạm, không tuân thủ giới luật. Hình Luật Viện chúng ta làm sao lại có một tên đệ tử như ngươi!”

Hòa thượng say rượu kia lại cũng không giận, vươn một lóng tay, đem rượu đang chảy xuôi ra dẫn ngược lên trên, lại nhẹ nhàng xoay tròn, rượu chảy thành một dòng nước, hắn ngửa đầu hé miệng, những dòng rượu đó đều rót vào trong miệng của hắn, hắn liếm liếm môi, ợ một hơi cười nói: “Mất bạc mua, không nên lãng phí.”

“Làm càn!” Hòa thượng hung hãn gầm lên một tiếng, toàn bộ người trong quán rượu đều bịt kín lỗ tai.

“Ngươi làm càn!” Hòa thượng say rượu hòa lông mày nhướng lên, thanh âm không lớn, cũng chỉ có ba người bọn họ nghe được thôi. Nhưng thanh âm của hòa thượng hung hãn lại nháy mắt bị đè xuống, ngay sau đó Phật châu trước ngực hắn “Phanh” một tiếng, một viên đã vỡ nát.

“Được rồi, được rồi, đều là đồng môn sư huynh đệ.” Hòa thượng hiền từ hoà giải nói, “Hôm nay chúng ta tới tìm ngươi, không phải tới cãi nhau với ngươi.”

“Vậy lại càng không ổn. Nếu chỉ là việc nhỏ như cãi nhau, có khi còn tốt.” Hòa thượng say rượu cười nói, “Khẳng định là có việc lớn gì rất phiền toái.”

“Chuyện gì thì chúng ta cũng không biết, nhưng ngươi rất nhanh sẽ biết.” Hòa thượng hiền từ vẫn luôn mang theo nụ cười ôn hòa, “Thủ tọa đang đợi ngươi, theo chúng ta đi thôi.”

“Thủ tọa?” Hòa thượng say rượu sửng sốt.

“Thủ tọa đã tới Thất Ly thành.” Hòa thượng hiền từ nói.

“Ồ.” Hòa thượng say rượu gục đầu trên bàn, hòa thượng hung hãn và hòa thượng hiền từ liếc nhau, không hiểu chuyện gì, đến lúc trên người hòa thượng say rượu truyền đến tiếng ngáy thấp thấp, hòa thượng hiền từ không nhịn được mà bật cười, vươn một lóng tay kiểm tra hơi thở của hắn, lắc đầu nói: “Đây là say ngã? Thật đúng là biết đuổi người a.”

Hồ Lộc Tự

Trong một gian thiền phòng yên tĩnh, một tăng nhân trung niên ngồi bấm phật châu trong tay, thấp giọng niệm kinh Phật, đến lúc ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, tay hắn bỗng nhiên dừng lại.

Cửa phòng được mở ra, hai hòa thượng dìu một hòa thượng say khướt đi vào, bọn họ muốn đem hòa thượng say rượu dựng đứng lên, nhưng hai người vừa buông lỏng tay, hòa thượng kia hai chân đã mềm nhũn, trực tiếp bò ngã xuống đất.

“Thủ tọa……” Hai hòa thượng kia ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

“Đi ra ngoài đi.” Tăng nhân trung niên được gọi là thủ tọa phất phất tay.

Hai gã hòa thượng kia cung cung kính kính mà niệm một tiếng phật hiệu, lập tức khép cửa lại lui ra ngoài.

“Giới Sắc a.” Trung niên tăng nhân thở dài, “Lâu rồi không gặp.”

Hòa thượng say rượu tiếng ngáy như sấm.

“Không cần giả bộ.” Tăng nhân trung niên đứng lên, xoay người, đi tới bên người hòa thượng say rượu, “Sư huynh lần này tới tìm ngươi, là có một chuyện rất quan trọng cần ngươi đi làm.”

Hòa thượng say rượu trở mình, gãi gãi bụng.

“Ngươi cũng biết hiện giờ Thượng Lâm Thiên Cung đã sớm không còn như trước kia, tam lầu tứ viện bằng mặt không bằng lòng, ai cũng muốn trong lúc tranh đoạt chiếm được vị trí có lợi, Hình Luật Viện chúng ta chưởng quản hình phạt trong Thiên Cung, nhân duyên xưa nay không tốt lắm.” Tăng nhân trung niên trong thần sắc để lộ ra vài phần bất đắc dĩ, “Cho nên, chúng ta cần phải giành trước vị trí chủ động.”

Hòa thượng say rượu ợ một cái, trong phòng nháy mắt tràn ngập mùi rượu.

“Gần đây, có người đã trở lại Thượng Lâm Thiên Cung, ta vốn muốn cướp trước một bước mang hắn đi, nhưng ta đánh không lại hắn.” Tăng nhân trung niên thở dài.

Đôi mắt hòa thượng say rượu bỗng nhiên mở: “Là hắn.”

“Lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa, hắn đã trở lại.” Tăng nhân trung niên xoay người, “Nhưng hắn lại tay không mà trở về, vật kia hắn cũng không có mang về, Bạch Cực Nhạc đoán vật đó đang ở trên người đồ đệ của Tạ Khán Hoa, hiện giờ đã phái Thanh Minh Viện đi tìm hắn.”

Hòa thượng say rượu xoay người đứng lên: “Tạ Khán Hoa từ khi nào lại thu đồ đệ?”

“Là một người trẻ tuổi.” Tăng nhân trung niên đem một bức họa trong lòng ngực đặt trên mặt đất, “Ta ngày đó đã gặp qua hắn, đây là bức vẽ chân dung hắn. Ngày đó ta đã muốn mang hắn đi, nhưng bị Hách Liên Tập Nguyệt ngăn trở. Bây giờ Bạch Cực Nhạc đã tham gia, Hình Luật Viện chúng ta không thể tùy tiện ra tay, nhưng Giới Sắc ngươi đã mười năm rồi không về Duy Long Sơn, bọn họ cũng không nhận ra ngươi.”

“Ta còn hỏi năm đó sư huynh vì sao lại chịu cho ta xuống núi.” Hòa thượng say rượu cười nói, “Thì ra là có an bài một việc như vậy. Nhưng đó là sát thủ của Thanh Minh Viện, chỉ một mình ta, có thể đoạt người từ tay bọn họ sao?”

“Những người đó của Thanh Minh Viện, ngươi không phải càng quen thuộc hơn ta sao.” Tăng nhân trung niên chậm rãi nói, “Ngươi chính là đứa bé được sinh ra trong Thanh Minh Viện a.”

“Sư huynh, ngươi đang nói một đề tài rất nguy hiểm.” Thanh âm hòa thượng say rượu bỗng nhiên trở nên âm lãnh.

“Đi đi, Giới Sắc. Tìm Tô Bạch Y, đem hắn đưa tới trước mặt ta.” Tăng nhân trung niên trầm giọng nói, “Hiện giờ tam lầu tứ viện, mưa gió buông xuống, tồn vong của Hình Luật Viện chúng ta, ở trên người ngươi.”

“Thật đúng là việc phiền toái a, tồn vong của Hình Luật Viện, ta cũng không thèm để ý.” Hòa thượng say rượu cầm lấy bức họa trên mặt đất, bỏ vào trong lòng ngực, “Nhưng việc này ta nhận.”

“Vạn sự cẩn thận, Giới Sắc.” Tăng nhân trung niên trầm giọng nói.

“Sư huynh, đừng có gọi cái pháp hiệu khó nghe này của ta nữa. Sau khi xuống núi ta đã sửa lại pháp hiệu của mình rồi.” Hòa thượng say rượu khóe miệng giương lên, “Về sau gọi ta là Giới Tình Bất Giới Sắc.”

Tăng nhân trung niên đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắng: “Hoang đường, nào có pháp hiệu năm chữ bao giờ.”

“Ta đây còn không hoang đường sao?” Hòa thượng say rượu nhướng mày, đẩy cửa ra.