Quân Hữu Vân

Chương 28: Tương Ngộ



Đêm khuya, trên quan đạo yên tĩnh không người vẫn có một chiếc xe ngựa đang đi vội.

Ngồi trước xe ngựa, người cầm roi ngựa lại đổi thành Tô Bạch Y, thì ra mọi người thương lượng một phen, cảm thấy nếu buổi tối Tô Bạch Y không cần ngủ, như vậy không bằng ban ngày để Phong Tả Quân đánh xe, buổi tối đổi thành Tô Bạch Y đánh xe, thời gian minh tưởng nghỉ ngơi của Tô Bạch Y đổi đến ban ngày, như vậy có thể ngày đêm không ngừng lên đường, không lâu nữa là có thể đuổi tới Thiên Hiểu Vân Cảnh.

Ý tưởng này tự nhiên là không tồi, nhưng lại có một tai hoạ ngầm, ba người trong xe ngựa thật sự quá mệt mỏi, lúc bọn họ ngủ cũng không có nghĩ đến điểm này, Tô Bạch Y cũng xấu hổ, không dám nói.

“Ta là tên mù đường a.” Tô Bạch Y sờ sờ mông ngựa, nhỏ giọng nói ra bí mật nhỏ này, hắn từ trong lòng ngực lấy ra cái bản đồ Phong Tả Quân vẽ ra, rồng bay phượng múa, chỉ có ba phần được vẽ ở trên bản đồ, còn bảy phần còn lại chỉ có thể tự mình tưởng tượng ra, càng không biết phải làm sao.

Tóm lại chính là đi hướng tây, Thiên Hiểu Vân Cảnh ở phía tây, đi về hướng tây là sẽ không sai. Tô Bạch Y gật gật đầu, tự khen mình cơ trí, vì thế dứt khoát chọn con đường phía tây mà đi.

Ở ngoài ba mươi dặm, cửa Phượng Đô trấn.

Một nam tử đem trường đao trong tay cắm trong đất, duỗi người ngáp: “Làm sao mà đến bây giờ còn chưa tới, ta mệt rồi.”

“Theo tin tức mà đệ tử Thiên Cơ Viện truyền đến, bọn họ chuyến này đi Thiên Hiểu Vân cảnh, trước khi mặt trời lặn đã rời khỏi Long Thủ trấn, lẽ ra một canh giờ trước phải đến nơi này rồi mới đúng. Muốn đi Thiên Hiểu Vân Cảnh, thì đây là quan đạo duy nhất.” Một nam tử khác thả người nhảy, nhảy tới bên cạnh nóc nhà dịch trạm, nhìn về nơi xa, “Vì sao đến giờ vẫn không thấy bóng dáng?”

“Chẳng lẽ bọn chúng đã biết chúng ta ở đây chờ sẵn? Nên thay đổi đường đi?” Nam tử mới vừa ngáp kia quay đầu, “Thủ lĩnh, ngươi cảm thấy thế nào. Hay là để ta đi phía trước quan sát xem?”

Không có ai đáp lại hắn, hắn quay đầu, chỉ thấy thủ lĩnh của mình đang nằm trên đống rơm giữa hai cây lớn ngủ ngon lành.

“Thủ lĩnh!”

“Hả!” Nam tử đang ngủ kia bỗng nhiên mở mắt, trường thương đặt bên cạnh nháy mắt đã ở trong tay hắn, hắn đá hai chân, quạ đang ngủ trên hai cây lớn bên cạnh tất cả đều bị kinh động bay lên trời, trong nháy mắt sát khí dâng lên ngay cả hai tên đồng bọn của hắn nhìn thấy, cũng không khỏi rùng mình. Chỉ là hắn tập trung nhìn, lại thấy trên quan đạo phía trước trống không, hắn thu trường thương, nổi giận mắng: “Ngươi gọi cái gì?”

“Thủ lĩnh, từ Long Thủ trấn đến nơi đây, tính từ lúc trước khi mặt trời lặn, đến giờ cũng phải tới rồi chứ. Chẳng lẽ bọn chúng chạy rồi?” Nam tử đứng trên nóc nhà nói.

“Tìm người của Thiên Cơ Viện hỏi xem, hành tung là do bọn họ cung cấp, chúng ta chỉ phụ trách giết người.” Nam tử đem trường thương trong tay ném xuống, lại nhảy về trong đống rơm, “Xích Ô, ngươi còn gọi bừa nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”

Nam tử vừa đánh thức thủ lĩnh xấu hổ cười cười: “Thủ lĩnh, nếu bọn chúng không tới, chẳng lẽ chúng ta vẫn cứ chờ như vậy à?”

“Đã bảo tìm Thiên Cơ Viện, chúng ta ở chỗ này chờ tin tức.” Thủ lĩnh nhắm hai mắt lại.

Nam tử đứng trên nóc nhà gật đầu, hướng lên không trung thả ra một cây pháo.

“Trời tối, còn có người bắn pháo hoa?” Tô Bạch Y nhìn trên bầu trời phía đông sáng lên một ánh lửa, tò mò nói, “Nếu không phải lên đường, thật muốn đi xem một chút. Ây, buổi tối trừ chúng ta ra còn có người khác cũng đi đường.”

Chỉ thấy phía trước có một người đang bước nhanh về phía xe ngựa của bọn họ, Tô Bạch Y có chút cảnh giác mà kéo dây cương, đi chậm lại, đi tới phía trước người nọ nhìn lại. Chỉ thấy là một hòa thượng mặc tăng bào màu trắng, nhìn qua tuổi tác mới hơn hai mươi, bộ mặt rất tuấn lãng, tắm trong ánh trăng, nhìn qua thật sự là có dáng vẻ cao nhân Phật môn.

Tô Bạch Y cực kỳ tôn trọng, chắp tay trước ngực hướng về tăng nhân áo trắng, niệm một tiếng phật hiệu: “A di đà phật.”

Hòa thượng trẻ tuổi đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười, cũng nhìn Tô Bạch Y niệm phật hiệu: “A di đà phật.”

Hai bên cứ như vậy đi lướt qua nhau.

Tô Bạch Y tiếp tục vung dây cương, tốc độ tăng nhanh, hòa thượng trẻ tuổi kia đi được vài bước, sau đó nụ cười trên mặt dần dần biến mất, hắn dừng bước chân, từ trong lòng ngực móc ra một bức họa, nhìn vào rồi lại nở nụ cười: “Đây là Phật duyên?”

Tô Bạch Y ngồi trên xe ngựa cũng nghĩ mới vừa rồi hòa thượng kia, sao buổi tối còn đi đường một mình, chẳng lẽ là đang tu hành gì đó? Nhìn hắn toàn thân không có thứ gì, nên tặng hắn mấy cái lương khô mới đúng. Chính lúc đang nghĩ, hắn bỗng nhiên cảm giác có một trận gió thổi tới bên cạnh, hắn quay đầu, phát hiện là hòa thượng trẻ tuổi vừa rồi đã ngồi bên cạnh hắn.

“Quỷ…… Quỷ a.” Tô Bạch Y kinh hô một tiếng.

“Là người, là người, người có duyên.” Hòa thượng trẻ tuổi lại rất bình tĩnh, trong tay cầm một bức họa, nhìn bức họa một cái lại nhìn Tô Bạch Y một cái, lại nhìn bức họa rồi lại nhìn Tô Bạch Y, cuối cùng gật gật đầu, hỏi, “Công tử chính là Tô Bạch Y?”

Tô Bạch Y nuốt một ngụm nước miếng: “Đại sư làm sao mà biết được?”

“Phật duyên Phật duyên.” Hòa thượng trẻ tuổi không khống chế được vui sướng, cười vang nói, “Ta vốn nghĩ rằng, chúng ta gặp nhau sẽ muộn hơn một chút.”

Màn che xe ngựa ngay lúc này bỗng nhiên phất lên.

Tô Bạch Y đột nhiên kéo dây cương, dừng xe ngựa lại, quay đầu nhìn, hòa thượng bên cạnh cũng đã không còn ở đó nữa.

“A di đà phật, Thì ra trong xe ngựa còn có cao nhân a.” Hòa thượng trẻ tuổi cười nói.

Nam Cung Tịch Nhi xốc lên màn che xe ngựa đi ra ngoài, nhìn hòa thượng trước mặt: “Ngươi võ công không tồi. Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?”

“Hoa tăng, Giới Tình Bất Giới Sắc.” Hòa thượng trẻ tuổi ngón tay nhẹ nâng lên, làm ra động tác đang cầm hoa, “Tới nơi này, muốn mang tiểu thí chủ Tô Bạch Y đi.”

“Pháp hiệu của ngươi có điểm ngốc.” Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ không cảm thấy rất đặc biệt sao?” Hòa thượng trẻ tuổi hỏi ngược lại.

“Đặc biệt ngốc.” Tô Bạch Y đưa ra kết luận, kết thúc đoạn nói chuyện này.

Giới Tình Bất Giới Sắc cười vang nói: “Không tồi không tồi, ta bây giờ càng chắc chắn, ngươi chính là Tô Bạch Y mà ta muốn tìm. Ngữ khí nói chuyện của ngươi cũng cực kỳ giống gia hỏa kia.”

“Gia hỏa kia?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Pháp hiệu của ngươi là Giới, ngươi là người của Hình Luật Viện.” Nam Cung Tịch Nhi hỏi, “Thủ tọa Hình Luật Viện Giới Không có một tiểu sư đệ, nghe nói mười tuổi đã có thể thắng được trưởng lão trong Hình Luật Viện, sau đó bởi vì không tuân thủ môn quy nên bị đuổi ra khỏi Thượng Lâm Thiên Cung, ta nhớ rõ pháp hiệu của hắn là Giới Sắc, chắc là ngươi rồi.”

Giới Tình Bất Giới Sắc chắp tay trước ngực, cười nói: “Nào có phải là không tuân thủ môn quy, chẳng qua là chửi Ninh Thanh Thành mấy câu, sau đó rải chút nước tiểu ở cửa biệt viện của hắn thôi.”

“Ninh Thanh Thành?” Tô Bạch Y nhớ lại cái tên này, hình như từng nghe Tạ Khán Hoa nói qua, “Chẳng lẽ là đại cung chủ đương nhiệm của Thượng Lâm Thiên Cung?”

“Chính là con rùa đó.” Giới Tình Bất Giới Sắc mắng