Quân Hữu Vân

Chương 32: Tạm Biệt



“Tạ Khán Hoa a.” Ô Nha sâu kín mà nói. Hắn nhớ lại khi mình vẫn còn là một đứa bé đã nhìn thấy một màn, Tạ Khán Hoa xách kiếm, một thân một mình đánh vào tổng đường của Thanh Minh Viện, đem kiếm đặt trên yết hầu của thủ tọa, sau đó mang đi một người, hắn đã từng rất hy vọng, người đó có thể là mình.

“Thủ lĩnh! không xử lý được!” Xích Ô quát một tiếng chói tai kéo tâm trí hắn từ trong hồi ức ra, “Kiếm pháp của nữ nhân này cũng quá lợi hại.”

Sa Tước lúc này cũng cả người đầy mồ hôi, hắn thở dốc, thanh âm càng ngày càng nặng: “Hòa thượng, ngươi mạnh hơn so với trước kia rất nhiều.”

Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói: “Nếu không phải vừa rồi hao phí chút khí lực trên người cô nương kia, thì ngươi lúc này đã ngã rồi.”

Đôi mắt Ô Nha hơi nhíu lại, trường đao đâm về phía Tạ Vũ Linh, Tạ Vũ Linh vội vàng cầm quạt xếp lên muốn chắn, nhưng lúc vừa giơ cây quạt lên, trường đao của Ô Nha cũng đã đặt ở yết hầu Tạ Vũ Linh: “Tuy rằng nói đến tên Tạ Khán Hoa, nhưng ngươi cũng kém hắn quá xa a.” Nói xong lời này, trường đao của Ô Nha quay một cái, sau đó một chân đem Tạ Vũ Linh đá bay ra ngoài, lại xoay người một cái trực tiếp vọt tới trước mặt Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân không hề do dự, một quyền đánh tới ngực Ô Nha.

“Thiên Hiểu Vân Cảnh? Ta vẫn luôn muốn xem thử đao của Phong Ngọc Hàn.” Ô Nha trầm giọng nói.

“Ngươi cũng xứng à!” Phong Tả Quân hét lớn một tiếng, đánh trên ngực Ô Nha liền mười quyền.

“Ngươi quá yếu.” Nhưng Ô Nha lại lắc đầu, một chưởng đánh Phong Tả Quân bay ra ngoài, vì thế trước mặt hắn, chỉ còn lại có Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y hơi cúi người, tay ấn trên chuôi kiếm.

“Quân Ngữ kiếm a.” Ô Nha chậm rãi nói.

“Xem Vụ Lý Khán Hoa.” Tô Bạch Y quát to.

“Đây nào phải Vụ Lý Khán Hoa.” Hàn quang vừa hiện, trường đao của Ô Nha đã đem trường kiếm trong tay Tô Bạch Y đánh rơi, Ô Nha đi lên trước nhặt lên Quân Ngữ kiếm, “Tuy rằng ta không thấy rõ đóa hoa kia, nhưng ít ra ta từng thấy tư thế của Tạ Khán Hoa lúc nhấc tay dùng ra một kiếm này, không phải giống như ngươi.”

“Chạy!” Phong Tả Quân từ trên mặt đất bò bò dậy, “Đừng quan tâm chúng ta.”

Tô Bạch Y cắn chặt răng, xoay người một cái, trực tiếp vận khinh công Tẩu Mã Quan Hoa đến cực hạn, nhưng mới vừa bước ra một bước, vai đã bị ấn xuống, vì thế một thân đầy khí khí lực liền bị tiết ra hết, đừng nói chạy, thậm chí ngay cả sức lực vùng vẫy cũng không có. Hắn khó khăn xoay đầu nhìn về phía Ô Nha: “Rốt cuộc vì sao lại muốn bắt ta?”

“Câu hỏi nhàm chán.” Ô Nha đem Tô Bạch Y đã mất đi khí lực khiêng lên vai, cũng không thèm để ý tới hai tên đồng bọn, trực tiếp thả người nhảy, hướng về phía Phượng Đô trấn mà đi.

“Tô Bạch Y!” Nam Cung Tịch Nhi hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay phát ra một tiếng chấn minh, sau đó một kiếm đem trường đao trong tay Xích Ô chém đứt.

Xích Ô liên tiếp lui vài chục bước, nôn ra một ngụm máu tươi, hắn đem chuôi đao gãy trong tay ném trên mặt đất: “Tiểu nương tử này ngươi lớn lên rất đẹp, kiếm pháp lại thật sự rất bá đạo.”

“Cuộc đời ta ghét nhất chính là người khác nói ta đẹp!” Nam Cung Tịch Nhi thu kiếm, một chân đạp trên vai Xích Ô, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, một nửa xương trên bả vai đã gãy, Xích Ô nhịn đau không phát ra tiếng, mồ hôi to như hạt đậu đổ xuống, Nam Cung Tịch Nhi dựa theo đà vọt đi, hướng về phía Ô Nha vừa đi mà đuổi theo.

Mà bên kia Giới Tình Bất Giới Sắc thấy Ô Nha mang Tô Bạch Y đi, khẽ cau mày, một chưởng đánh về phía Sa Tước.

“A di đà phật.” Giới Tình Bất Giới Sắc bỗng nhiên thấp giọng hô một tiếng phật hiệu.

Mọi người nhìn thấy trên chưởng kia, ẩn hiện có kim quang sáng lên, chưởng phong gào thét, tựa hồ còn có thể nghe được Giới Tình Bất Giới Sắc thấp giọng niệm gì đó.

“Đại Như Lai Ấn!” Sa Tước kinh ngạc cảm thán nói, chưởng phong đã đánh tới trước mặt hắn, hắn căn bản không hề nghĩ tới việc né tránh, chỉ đứng im nhìn một chưởng kia mà rơi vào trầm tư, mà chưởng của Giới Tình Bất Giới Sắc bỗng nhiên dừng lại.

Kim quang tan đi, mọi người thấy chưởng thế tuy đã dừng, nhưng chưởng khí lại chưa tan đi, mà lại từ từ tụ lại, hóa thành hình thể.

“Hoa sen?” Sa Tước sửng sốt.

Giới Tình Bất Giới Sắc cười, chưởng thế lại lần thứ hai đẩy ra, chưởng này mang theo uy thế vô thượng, một chưởng đẩy ra, chưởng phong gào thét, trực tiếp đem chân khí trên người Sa Tước đánh tan, nhưng Sa Tước lại không hề cảm nhận được đau đớn, chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên trở nên có chút nhẹ nhàng, thậm chí bay ra hơn mười trượng rồi ngã trên mặt đất, hắn cũng không hề kêu một tiếng.

“Niệm tình ngươi và ta quen biết nhau cũng hơn hai mươi năm, ngã Phật từ bi, ta sẽ không giết ngươi.” Giới Tình Bất Giới Sắc thu chưởng, tay áo vung lên, điểm chân một cái cũng vọt theo Nam Cung Tịch Nhi.

“Sa Tước!” Xích Ô quát.

Sa Tước nằm trên mặt đất, tinh thần đang bị hãm trong một chưởng kia đột nhiên tỉnh lại, nhưng đồng thời cũng nhanh chóng cảm nhận được sự đau đớn của việc xương cốt cả người vỡ vụn, hắn cắn chặt răng, cố gắng móc từ trong lòng ngực ra một ống trúc, sau đó chỉ lên không trung.

Lại đột nhiên bị một cây quạt đánh bay ra ngoài.

Tạ Vũ Linh từ trên mặt đất đứng lên, tuy rằng trên mặt đầy máu tươi, nhưng ánh mắt sáng quắc: “Còn chưa kết thúc đâu.”

Tô Bạch Y bị Ô Nha khiêng trên vai, một thân khí lực không vận lên nổi, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Sư phụ a sư phụ, ta đã nói, không bằng lần đó chúng ta cùng nhau giết ra ngoài, như vậy còn có một chút cơ hội. Bây giờ thành ra thế này, chúng ta thật sự chỉ có thể đoàn tụ trong ngục.

“Bạch Y a, từ hôm nay trở đi, ta bắt đầu truyền thụ võ công cho ngươi, ngươi muốn học cái gì?”

“Sư phụ, ta muốn học kiếm pháp của ngươi, loại mà có thể một kiếm chém xuống được cả cây hoa Hạnh.”

“Vì sao lại cứ muốn làm mấy việc phá hại hoa cỏ vậy?”

“Ta cảm thấy so với việc như đánh đánh giết giết vẫn rốt hơn.”

“Được, kiếm pháp của ta có rất nhiều loại, loại lợi hại nhất gọi là ‘ Vụ Lý Khán Hoa ’, trên giang hồ đều đồn đại chưa từng có ai có thể thấy rõ đóa hoa này của ta, bởi vì người thấy rõ đều đã chết. Ngươi có muốn học?”

“Muốn học.”

“Nhưng hiện tại ngươi còn chưa học được. Vẫn là học môn võ công này trước đi.”

Một quyển sách được đặt trước mặt hắn, hắn cầm sách lên, phát hiện đây cũng không phải một quyển sách hoàn chỉnh, mặt sau quyển sách chỉ để lại một đoạn dây nối của cuốn sách, hẳn là đã bị người ta xé đi nửa quyển, nhưng tuy rằng chỉ có nửa quyển, quyển sách này vẫn hấp dẫn được ánh mắt hắn. Bởi vì cái tên trên bìa sách này.

《 Tiên Nhân Thư 》.

“Sư phụ a sư phụ, cái này chẳng lẽ là sách tu tiên hay bán trong thành Bạch Vân Quan, luyện xong thật sự có thể thành thần tiên à?”

“Ngươi nói đúng, thật sự có thể thành tiên.”

Tô Bạch Y đến nay vẫn còn nhớ rõ nụ cười thần bí, khó lường của Tạ Khán Hoa, thế cho nên một đoạn thời gian rất dài hắn vẫn cho rằng đây là sự thật, nhưng sau đó hắn mới phát hiện, môn võ công này, hình như cũng không lúc nào dùng được.

Có khi nào mà người khác lại không phòng bị mà để cho ngươi đụng vào thân thể hắn bao giờ?

Hơn nữa thời gian chạm vào phải lâu hơn một nén nhang nữa?

A.

Còn không phải là bây giờ sao?

Tô Bạch Y mở mắt, đôi tay đặt trên bả vai Ô Nha bỗng nhiên nóng rực lên.