Quân Hữu Vân

Chương 34: Cầu Sinh



Tô Bạch Y vừa nói xong, Ô Nha liền cảm thấy nội lực trong cơ thể càng thêm nhanh chóng mà đi vào cơ thể Tô Bạch Y, hắn rốt cuộc không dám tùy ý đưa nội lực của mình ra nữa, bắt đầu chống cự lại Tô Bạch Y. Nam Cung Tịch Nhi cũng nhăn mày lại, nhìn về phía Tô Bạch Y.

“Tin tưởng ta.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Được, ta tin ngươi!” Nam Cung Tịch Nhi cất cao giọng nói, sau đó đem nội lực của mình chủ động đẩy vào trong cơ thể Ô Nha. Ô Nha lúc này chỉ cảm thấy trong cơ thể như là có một tòa núi băng cùng một tòa núi lửa cùng tồn tại, hai luồng khí nóng lạnh giao hòa trong đan điền, cảm giác tùy lúc đều có khả năng nổ ra.

“Nếu ngươi muốn lấy, vậy thì như ngươi mong muốn, tất cả đều cho ngươi!” Ô Nha không hề chống cự, chủ động đem nội lực của mình và cả Nam Cung Tịch Nhi đẩy về phía Tô Bạch Y.

Lúc này, một bộ tăng bào trắng hiện lên trước mặt bọn họ.

“A di đà phật, chư vị đang ở đây luyện cái võ công gì vạy?” Giới Tình Bất Giới Sắc đã nhận ra điểm khác thường, dừng lại ở trước mặt bọn họ năm bước.

“Cứu…… Cứu ta.” Tô Bạch Y vươn tay trái về phía Giới Tình Bất Giới Sắc.

“Cứu thế nào?” Giới Tình Bất Giới Sắc cười hỏi.

“Vừa rồi Ô Nha và sư tỷ của ta so đấu nội lực, ta muốn đánh lén Ô Nha, không nghĩ rằng lại bị hắn hút lấy, bây giờ hắn muốn đem nội lực đẩy vào trong cơ thể ta, muốn đánh đứt gân mạch của ta.” Tô Bạch Y giải thích nói.

“Ồ?” Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn về phía Ô Nha bộ mặt dữ tợn, “Phải không? Ô Nha.”

“Ngươi thử một lần sẽ biết?” Ô Nha không trực tiếp trả lời, chỉ cười lạnh.

“A di đà phật, ta không thử.” Giới Tình Bất Giới Sắc khoanh chân ngồi xuống, “Ta chờ.”

Tô Bạch Y sửng sốt: “Ngươi không phải muốn mang ta đi đoàn tụ với sư phụ ta sao? Ta mà chết thì làm sao bây giờ? Người xuất gia không nói dối, mau kéo ta ra đi.”

“Tiểu huynh đệ, kỹ năng lừa người của ngươi vẫn là quá non nớt.” Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu cười nói, “Nên học theo sư phụ ngươi nhiều một chút, ta đoán nếu ta nắm tay ngươi, sẽ giống như Ô Nha huynh, muốn động đậy cũng không động đậy nổi?”

“Ngươi thật sự nghĩ gia hỏa này là hòa thượng à? Năm đó trong các đệ tử của Thanh Minh Viện chúng ta, hắn thuộc loại nhiều ý xấu nhất.” Ô Nha nói.

“Thanh Minh Viện? Hắn không phải người của Hình Luật Viện sao?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Đều là chuyện của quá khứ.” Giới Tình Bất Giới Sắc quét qua một viên đá trên mặt đất, đánh về phía ngực Tô Bạch Y, chỉ là viên đá vừa bay tới trước người Tô Bạch Y ba tấc liền bị dập nát, “Quả nhiên có điều mờ ám.”

“Được rồi.” Tô Bạch Y rốt cuộc cũng thu bàn tay trên vai Ô Nha xuống, Ô Nha hai chân mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất, Nam Cung Tịch Nhi lấy kiếm chống đất mới miễn cưỡng không ngã, nàng thử vận khí, phát hiện nội lực trong đan điền đã bị hút chỉ còn lại không đầy một thành, nói vậy kia Ô Nha kia càng là nửa điểm nội lực cũng không có.

Tô Bạch Y tay áo vung lên, một thân áo bào trắng không gió tự bay, hắn nhìn Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói: “Nếu đã không lừa được ngươi, như vậy chúng ta chỉ có thể đánh.”

Giới Tình Bất Giới Sắc đứng lên: “Ngươi bây giờ thoạt nhìn không hề giống Tạ Khán Hoa, mà là giống Hách Liên Tập Nguyệt, một thân xuân phong chi lực, đem mọi vật quanh thân cuốn thành dập nát.”

“Cẩn thận, tên hòa thượng này võ công rất lợi hại.” Nam Cung Tịch Nhi nhắc nhở.

“Yên tâm đi, sư tỷ.” Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi cười tỏa sáng, “Khi ta nói ta có thể làm được, thì ta nhất định có thể làm được. Tên hòa thượng này nói đúng, ta không biết gạt người.”

Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt, nàng cảm thấy khí chất trên người Tô Bạch Y bỗng nhiên thay đổi. Vô luận là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hay là gặp lại ở trong Học Cung, Tô Bạch Y vẫn luôn cho người ta cảm giác hắn là tên nhát gan, gặp chuyện thì sẽ trốn trước, tuy rằng diện mạo và ăn mặc có chút nho nhã, công tử, nhưng một khi mở miệng thì tất cả đều lòi ra, nhưng lúc này Tô Bạch Y một thân áo bào trắng phi dương, khóe môi treo lên nụ cười tự tin, thực sự có vài phần phong phạm của cao thủ trẻ tuổi.

Giống như là……

Tạ Khán Hoa lúc còn trẻ.

Có lẽ vậy. Dù sao ta cũng chưa hề gặp qua. Nam Cung Tịch Nhi trong lòng yên lặng nghĩ.

Tô Bạch Y tự nhiên không biết trong lòng Nam Cung Tịch Nhi lúc này nổi lên nhiều ý nghĩ như vậy, hắn chỉ xoay người, nhìn hòa thượng kia, làm ra động tác thủ thế “Mời”.

Giới Tình Bất Giới Sắc lui về sau một bước: “Tiểu huynh đệ sao còn khiêm nhường như vậy, không bằng ngươi lên trước đi.” Hắn vốn cũng hoàn toàn không biết Tô Bạch Y có thể làm gì, nhưng Ô Nha năm đó là người có thực lực ngang với mình mà lúc này đã ngã trên mặt đất, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần cảnh giác.

Tô Bạch Y khom lưng từ trên người Ô Nha lấy về Quân Ngữ Kiếm của mình, lại đi tới bên người Nam Cung Tịch Nhi: “Hòa thượng, ngươi và ta không oán không thù, bèo nước gặp nhau, ta thật sự không muốn giết ngươi.”

“Có lẽ trước kia rất lâu chúng ta đã từng gặp qua thì sao.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhàn nhạt nói.

“Có lẽ thật sự rất lâu rất lâu trước kia.” Tô Bạch Y nghe ra trong giọng nói Giới Tình Bất Giới Sắc tựa hồ có ám chỉ gì khác, “Khi đó, sư phụ ta vẫn còn là lâu chủ Vụ Vũ Lâu, còn ta là……”

“Ngươi là……” Giới Tình Bất Giới Sắc nhướng mày.

“Ngươi là cái quỷ a!” Tô Bạch Y bỗng nhiên chặn ngang, bế Nam Cung Tịch Nhi lên, vận khởi Tẩu Mã Quan Hoa, đột nhiên chạy về phía trước.

Mọi người giữa sân đều sửng sốt.

Nam Cung Tịch Nhi hỏi: “Ngươi không phải nói là ngươi có thể làm được sao!”

“Đừng đùa, tên hòa thượng kia đổi võ công cứ như là ảo thuật vậy, ta sao có thể đánh thắng được.” Tô Bạch Y nói có vẻ rất đúng lý hợp tình, “Sư tỷ, chỉ phương hướng đi. Ta không biết đường!”

“Hướng đông. Đi bến đò Phượng Lâm!” Nam Cung Tịch Nhi cũng lười đấu khẩu với Tô Bạch Y, lập tức trả lời.

“Sư tỷ.”

“Lại làm sao vậy!”

“Phía đông là bên nào? Có thể nói trái phải không?” Tô Bạch Y lại nói càng thêm đúng lý hợp tình.

“Phải!” Nam Cung Tịch Nhi hoàn toàn bất đắc dĩ.

“Là Tẩu Mã Quan Hoa a.” Giọng nói Giới Tình Bất Giới Sắc bỗng nhiên vang lên bên tai Tô Bạch Y, Tô Bạch Y sửng sốt, lập tức thu chân, nhưng hòa thượng kia lại cũng thu chân.

“Hòa thượng, trái hay phải đều được, thả cho ta đường sống đi.” Tô Bạch Y thành khẩn nói.

“Mặc kệ ngươi có tin hay không, đường của ta thật sự là đường sống.” Giới Tình Bất Giới Sắc vươn một lóng tay đánh về phía Tô Bạch Y.

“Là Vô Tướng Kiếp Chỉ! Lấy thuần dương chân lực làm chỉ pháp, cần phải tránh, bằng không nếu trúng chiêu cả người sẽ nóng rực, như rơi vào hố lửa!” Nam Cung Tịch Nhi nhắc nhở.

“Sư tỷ, nhắm mắt lại.” Tô Bạch Y bỗng nhiên nói.

“Vì sao? Ngươi lại có thể làm được rồi.” Nam Cung Tịch Nhi nói vậy nhưng vẫn nhắm hai mắt lại.

“Cảm ơn sư tỷ.” Tô Bạch Y cười, cảm giác được ngươi tin tưởng thật sự rất tốt, hắn hướng về phía trước đột nhiên ném, đem Nam Cung Tịch Nhi ném ra ngoài.

Nam Cung Tịch Nhi đã mất hết nội lực vẫn nhắm mắt lại, ngoài miệng lại nhịn không được mắng lên: “Tô Bạch Y, chờ ta khôi phục nội lực, nhất định đánh ngươi đến sư phụ ngươi cũng nhận không ra.”

“Vậy trước tiên phải gặp được sư phụ ta đã.” Tô Bạch Y xoay người, cũng vươn một lóng tay đánh về phía Giới Tình Bất Giới Sắc, đụng thẳng vào Vô Tướng Kiếp Chỉ của Giới Tình Bất Giới Sắc.

“Điên rồi à?” Giới Tình Bất Giới Sắc sửng sốt, hắn chưa từng gặp qua ai dám đón Vô Tướng Kiếp Chỉ, trừ khi là không muốn sống nữa. Nhưng hai ngón tay vừa chạm vào, hắn chỉ cảm thấy thuần dương chân khí trên đầu ngón tay mình nháy mắt biến mất không còn một mảnh.

“Trở về.” Tô Bạch Y nhẹ nhàng đẩy ra, Giới Tình Bất Giới Sắc như diều đứt dây bay ra ngoài. Tô Bạch Y xoay người, thả người nhảy về phía trước, tiếp được Nam Cung Tịch Nhi đang rơi sau đó tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

“Sư tỷ, lần này thật sự làm được rồi.”