Quân Hữu Vân

Chương 358: Phiên Ngoại: Tự Chui Đầu Vào Lưới



Thượng Lâm Thiên Cung vừa mới lên núi, người của các phái khác cũng lục tục chạy đến.

 

Ngoài dự đoán mọi người, trong Giang Nam tứ đại gia tộc, gia chủ Tạ gia Thanh Y Lang lại cùng đến với túc địch Vương Bất Trần, đại gia chủ hiện tại của Vương gia, cuối cùng hai nhà cũng đã hòa giải, không chỉ vì trận chiến xả thân của Thương Thánh Vương Nhất ở bờ Nam Hải, mà còn vì giữa hai nhà đã có thêm một đứa bé.

 

Đứa bé là con của Vương gia đại công tử và Tạ gia đại tiểu thư, lần này Tạ Doanh Doanh bồng đứa con chưa tròn tuổi đến cùng Vương Bất Trần. Câu đầu tiên khi Thanh Y Lang nhìn thấy Tạ Vũ Linh là: “Nhìn xem, ta mang ai tới cho ngươi này!”

 

“A tỷ!” Vẻ mặt Tạ Vũ Linh vô cùng kích động, năm đó hắn cũng từng nghĩ, chờ ngày mình học thành, sẽ một mình một kiếm xông vào Vương gia, đích thân cứu a tỷ ra. Nhưng hiện giờ nhìn thấy a tỷ xuất hiện trước mặt mình, ngược lại là không hề đau khổ như trong tưởng tượng của mình, vẫn nhìn mình, nở nụ cười ôn nhu, như lúc trước.

 

“Tiền đồ của tiểu đệ hiện giờ, không trở về Tạ gia, mà tự lập môn phái của mình.” Tạ Doanh Doanh cười nói, “Nghe được tin vui này, a tỷ liền theo Tiểu Hưng tới đây xem náo nhiệt.”

 

“A tỷ, ta cũng đã là gia chủ Tạ gia a, gọi Tiểu Hưng nghe có chút ngượng ngùng.” Ngoài miệng Thanh Y Lang nói ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt lại mang theo vài phần vui sướng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tỷ đệ ba người gặp lại từ sau khi Tạ Doanh Doanh bị cưỡng bức xuất giá.

 

“Vậy thì không quấy rầy tỷ đệ các ngươi đoàn tụ, ta đi nói mấy lời với Phong môn chủ.” Vương Bất Trần rất biết điều, đi sang bên cạnh, nhưng hắn cũng chẳng có lời gì quan trọng nói với Phong Tả Quân, chỉ đơn giản là chào hỏi, sau đó bắt đầu đi dạo quanh Hoàng Long Sơn. Lại gặp được thiếu chủ của Đông Phương gia, Đông Phương Khởi. Bối phận của Đông Phương Vân Ngã lớn hơn so với bọn Phong Tả Quân một lứa, quan hệ của Đông Phương gia với bốn vị môn chủ của Tiêu Dao Ngự Phong Môn cũng tương đối xa cách, phái con trai tới đây chúc mừng cũng là hợp tình hợp lý.

 

“Đông Phương huynh cũng tới, chỉ thiếu Lục gia, là tứ đại gia tộc chúng ta sẽ đến đông đủ.” Vương Bất Trần cười nói.

 

Đông Phương Khởi hơi nhíu mày: “Lục gia hiện giờ đã cây đổ khỉ tan, các đệ tử không biết đã chạy trốn tới phương nào, tứ đại gia tộc đã là tam đại gia tộc, Vương huynh còn đề cập tới việc này làm gì?”

 

“Hai vị, hai vị.” Trong góc, bỗng nhiên có một giọng nói nhỏ nhẹ gọi bọn họ.

 

Đông Phương Khởi xoay đầu, liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo lụa nhìn có vẻ rất giàu có đang nhìn về phía bọn họ vẫy tay gọi, hắn sững sờ, nhìn qua Vương Bất Trần: “Vương huynh biết người này à?”

 

Vương Bất Trần cười lắc đầu: “Vương huynh cũng không biết, nhưng Vương huynh cả gan đoán, người này chắc là thiếu chủ hiện tại của Tô gia ở Duy Long Sơn, Tô Triết.”

 

“Đúng vậy, đúng vậy. Vương công tử ánh mắt không tồi!” Tô Triết liên tục gật đầu.

 

“Tô Triết?” Đông Phương Khởi và Vương Bất Trần cùng nhau đi qua, “Tô công tử tìm hai người chúng ta có việc?”

 

“Ngươi là người luyện thương?” Tô Triết nhìn qua cây thương có tua đỏ sau lưng Đông Phương Khởi.

 

Đông Phương Khởi gật đầu: “Đương nhiên, thương pháp của Đông Phương gia ta thiên hạ đệ nhất, ai không biết?”

 

“Vậy Đông Phương huynh có từng nghe nói tới Phượng Sí Lưu Kim Thang?” Tô Triết hỏi.

 

Hai mắt Đông Phương Khởi sáng lên: “Đương nhiên từng nghe qua. Binh khí ấy gần giống thương, nhưng lại nặng và hung hãn hơn thương, ở mũi có hai cánh, như là cánh phượng hoàng, uốn lượn về phía trước thành hình trăng khuyết, ta từng thấy hình trong sách cổ, nhưng đáng tiếc binh khí này sớm đã thất truyền, cho nên chỉ mới nghe qua thôi.”

 

“Trong kho binh khí của Tô gia ta, có một thanh! Đúng là như trong truyền thuyết, làm bằng lưu kim, đặt dưới ánh nắng vô cùng chói mắt! Ta có thể tặng cho Đông Phương huynh!” Tô Triết hào sảng nói.

 

Đông Phương Khởi lập tức vui vẻ, sau đó lại cảnh giác lùi về sau một bước: “Tô công tử muốn gì?”

 

Tô Triết vẫn chưa trả lời, lại nhìn về phía Vương Bất Trần: “Thường nghe Vương công tử rất thích đọc sách, nguyện vọng trước kia là thi đậu công danh?”

 

Vương Bất Trần cười nói: “Hiện giờ vẫn thế.”

 

Tô Triết cười nói: “Trong Tàng Thư Lâu của Tô gia ta có mười hai quyển Bình Nguyệt Đại Điển, có thể sao chép một phần, tháng sau sẽ đưa tới phủ của công tử.”

 

“Bình Nguyệt Đại Điển! Lời này là thật?” Cho dù là người trấn định như Vương Bất Trần, lúc này cũng không kìm được, hô lớn.

 

“Mấy quyển sách thôi, đáng để ngươi kích động như thế à?” Đông Phương Khởi là một võ phu, đương nhiên không hiểu.

 

Vương Bất Trần giải thích: “Bình Nguyệt Đại Điển, là một bộ kỳ thư do đại học sĩ Tô Bình Nguyệt trăm năm trước biên soạn ra, trên thế gian có lưu truyền bốn quyển, nghe nói cả bộ sách có sáu quyển. Nhưng vừa rồi ngươi nói ngươi có mấy cuốn? Mười hai cuốn?”

 

“Nói lại một lần nữa cho ta, người biên soạn ra Bình Nguyệt Đại Điển họ gì?” Tô Triết cười nói.

 

“Tô…… khó trách khó trách.” Vương Bất Trần khó có thể duy trì bình tĩnh, truy hỏi, “Tô huynh cần hai người chúng ta giúp việc gì, nhất định sẽ dốc hết sức lực!”

 

Đông Phương Khởi gãi đầu: “Sao lại có cả ta?”

 

Tô Triết thu quạt xếp trong tay lại: “Mấy ngày sắp tới Tô Bạch Y sẽ lên Hoàng Long Sơn. Đến lúc đó cần hai vị hỗ trợ, cùng nhau áp chế Tô Bạch Y!”

 

“Cái gì?” Vương Bất Trần và Đông Phương Khởi nhìn nhau.

 

“Chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ, việc này ta đã thương lượng xong với Tạ lâu chủ và Hách Liên lâu chủ rồi, hai người bọn họ hợp lực cộng thêm thủ tọa Hình Luật Viện, bắt hắn lại không khó. Nhưng hai người Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh……” Tô Triết cười.

 

Hai người trầm ngâm một lúc lâu sau, Đông Phương Khởi mới chậm rãi nói: “Cũng chẳng phải tham một thanh binh khí của ngươi, mà là có chút ngứa nghề, đúng là rất muốn đánh với tiểu tử Tạ Vũ Linh kia một phen.”

 

Vương Bất Trần gật đầu: “Lời này rất đúng, ta cũng muốn đua cao thấp với Bá Đao của Phong công tử.”

 

“Vậy thì phải làm phiền hai vị, đợi qua hôn lễ, chúng ta sẽ động thủ!” Tô Triết phe phẩy quạt xếp trong tay, cười to đi ra ngoài.

 

Ở cách đó ba trăm dặm, Tô Bạch Y đang cao hứng vung roi ngựa, đánh xe, hoàn toàn không biết mình đang rơi vào một cái lưới lớn.

 

Nam Cung Tịch Nhi dựa vào thành xe ngựa lột vỏ quýt: “Hai ngày qua ta thấy tâm tình của ngươi rất tốt a, trên Hoàng Long Sơn có chuyện vui gì chờ chúng ta à.”

 

Tô Bạch Y xấu hổ cười, sợ bị Nam Cung Tịch Nhi phát hiện manh mối gì, vội vàng nói: “Đương nhiên là vì sắp làm chưởng môn một phái, cho nên hưng phấn!”

 

Nam Cung Tịch Nhi nhét một múi quýt vào miệng Tô Bạch Y: “Nói dối cũng không biết đường, thiên hạ đệ nhất đại phái Thượng Lâm Thiên Cung muốn ngươi làm chưởng môn, ngươi làm như gặp đại địch. Còn Tiêu Dao Ngự Phong Môn cả môn phái chỉ có bốn người, bốn người đều là chưởng môn, ngươi còn xếp hạng thứ tư, thế cũng đáng cao hứng à?”

 

“Không giống nhau không giống nhau, đã là Tiêu Dao Ngự Phong, vậy thì không để ý tới việc vặt thế gian.” Tô Bạch Y lắc đầu nói, “Đi Thượng Lâm Thiên Cung thì phải làm minh chủ võ lâm gì đó, ta a, không thích làm đệ nhất, chỉ thích làm nhỏ nhất!”

 

“Bỏ đi, cũng đã lâu không gặp các sư huynh sư đệ, đại điển mở cửa Tiêu Dao Ngự Phong Môn lần này, hẳn là các sư huynh cũng tới chứ?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

 

Tô Bạch Y gật đầu: “Đương nhiên! Đương nhiên!”

 

Nam Cung Tịch Nhi vươn vai: “Chơi lâu như vậy cũng nên tìm một chỗ nghỉ ngơi cho khỏe.”