Quân Hữu Vân

Chương 36: Đa Tài



Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi liếc mắt lẫn nhau một cái, không biết vị công tử nhà giàu mặc kim y, đeo dây bạc này đột nhiên phát cái bệnh thần kinh gì.

Nhưng vị công tử này bỗng nhiên hưng phấn lên: “Trời ơi, ta vốn tưởng rằng chuyến này tây hành rất không thú vị, không nghĩ tới còn chưa lên thuyền đã gặp được mỹ nhân, không biết mỹ nhân tên họ là gì, đến từ phương nào? Đã bao nhiêu xuân xanh? Có hôn phối gì hay chưa?”

“Công tử……” Nam tử trung niên ngồi ở cửa thuyền thu phí vừa rồi bất đắc dĩ kêu lên.

“Ta đang nói chuyện với tiên nữ, ngươi chớ nhiều lời.” Công tử nhà giàu không kiên nhẫn mà nhìn nam tử trung niên phất tay, sau đó lại nhìn Nam Cung Tịch Nhi cười nói, “Ai da, là tiểu sinh đường đột, đúng ra nên xưng tên ra trước. Tiểu sinh tên là Mộc Niên Hoa, ở Thanh Châu xếp thứ bảy, cho nên các cô nương hay gọi ta là thất công tử, vừa mới đến tuổi biết yêu, chưa có hôn phối.”

“Ồ?” Nam Cung Tịch Nhi cười, “Vậy những nữ tử bên người ngươi đều là……”

“Ai da đều là huynh muội, huynh muội.” Mộc Niên Hoa mí mắt cũng không hề động, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt những nữ tử đó thay đổi, ngữ khí vẫn rất thản nhiên.

“Vị công tử này, chúng ta muốn lên thuyền, nhưng lại không có bạc, không biết ngươi có thể cho chúng ta mượn một ít. Chúng ta tới Đại Trạch Phủ sẽ trả lại cho ngươi, thế nào?” Tô Bạch Y nhịn không được mà mở miệng.

Lông mày Mộc Niên Hoa bỗng nhiên giật một cái, sau cái giật này, vẻ mặt mới kinh ngạc cứ như bây giờ mới phát hiện ra bên cạnh vị tiên nữ này còn có một đại nam nhân, hắn hỏi: “Ngươi ai a.”

“Tại hạ Tô Bạch Y.” Tô Bạch Y trả lời.

Mộc Niên Hoa nhìn trên nhìn dưới Tô Bạch Y, lại nhìn thoáng qua Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trong lòng ngực Tô Bạch Y, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng.

“Công tử…… sắp tới giờ rồi. Mộc gia chúng ta có quy định, giờ xuất thuyền không thể có nửa điểm chậm trễ.” Nam tử trung niên nhắc nhở.

Mộc Niên Hoa lại hoàn toàn không để ý đến hắn, cúi đầu xuống nhìn về phía Tô Bạch Y, chậm rãi nói: “Bỏ nhà theo trai?”

“Hả?” Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đều sửng sốt.

“Nhất định là như thế.” Mộc Niên Hoa lại thở dài một tiếng, “Xem bộ dạng các ngươi như vậy, nhất định là ngươi đã phải lòng tiên nữ muội muội, nhưng gia đình của tiên nữ muội muội lại chán ghét tiểu tử nghèo như ngươi, tiên nữ muội muội muốn bỏ trốn cùng ngươi, lại bị người trong nhà đánh gãy chân, ngươi không màng tất cả xông vào trong, sau đó mang theo nàng chạy trốn.”

Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi nghe thấy sức tưởng tượng của Mộc Niên Hoa cũng á khẩu không trả lời được, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, Mộc Niên Hoa thấy họ không nói gì lại nghĩ bọn họ đã ngầm thừa nhận, hắn lắc đầu nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, bây giờ lương nhân, phải xứng đôi với công tử như ta mới đúng, nhưng nhân gian hữu tình thật đáng kính nể. Tuy có tiếc nuối, nhưng chung quy vẫn do một chữ tình.” Mộc Niên Hoa tháo viên dạ minh châu trên cây trâm cuốn tóc xuống, đi lên trước, đặt vào tay Nam Cung Tịch Nhi.

Những mỹ nữ áo trắng bên cạnh hắn đều phát ra một tiếng kinh ngạc, sau đó đều khe khẽ nói nhỏ, nam tử trung niên kia vội la lên: “Công tử, không thể! Nếu lão gia biết được thì nguy.”

Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng xoay hạt châu, cầm trên tay cảm thấy rất ấm áp, nhìn là biết không phải vật phàm, nàng nghi hoặc nói: “Viên châu này……”

“Ngươi và ta vô duyên, rất nhanh sẽ quên nhau trên giang hồ. Viên châu này ta đưa cho cô nương, như vậy về sau cô nương nhìn thấy viên châu này sẽ nhớ tới ta, vô duyên cũng biến thành có duyên, tiếc nuối cũng sẽ bớt đi một chút.” Mộc Niên Hoa hơi hơi mỉm cười.

“Ta thì sao?” Tô Bạch Y mặt dày cười nói, “Có gì có thể tặng ta không?”

“Nhà ta có buôn bán dược liệu, ta muốn tặng một phần Hoan Nghi Hương cho ngươi.” Mộc Niên Hoa nhướng mày.

“Nghe tên có vẻ không tồi.” Tô Bạch Y tò mò hỏi, “Không biết có tác dụng gì?”

“Nam nhân ngửi hương này thì sẽ không động phòng được, nữ nhân ngửi hương này thời gian lâu cũng sẽ không sinh được con.” Mộc Niên Hoa sâu kín nói, “Những người trong cung đó mỗi năm đều sẽ trộm mua một số lượng lớn từ Mộc gia chúng ta, nhưng cũng không có lời gì mấy.”

“Công tử, đã đến giờ lên thuyền.” Nam tử trung niên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nếu Mộc gia khởi thuyền chậm, con đường làm chưởng quầy của hắn có lẽ sẽ chấm dứt ở chỗ này.

“Yên tâm đi, ta hiểu quy củ.” Mộc Niên Hoa xoay người, vung tay áo, “Chúng ta đi.” Vừa nói xong, Mộc Niên Hoa liền mang theo những nữ tử xinh đẹp bên người đi lên thuyền.

Tô Bạch Y vội vàng ôm Nam Cung Tịch Nhi cũng muốn đi lên thuyền, lại một lần nữa bị nam tử trung niên ngăn cản.

“Đưa bạc, lên thuyền. Đây là quy củ của Mộc gia, không phải các ngươi nói chuyện với công tử mấy câu là có thể lên thuyền.” Nam tử trung niên trầm giọng nói.

“Viên châu này.” Nam Cung Tịch Nhi đem viên châu trong tay đưa lên, “Có đủ mười lượng không?”

Nam tử trung niên liếm liếm môi, cảm giác cổ có chút khô, viên dạ minh châu này chính là quà sinh nhật năm Mộc Niên Hoa mười sáu tuổi, do Diệp gia, là tiệm châu báu lớn nhất Lĩnh Tây đưa tới làm quà, mấy năm nay Mộc Niên Hoa vẫn luôn đeo ở trên đầu, luận giá trị, bán đi có thể đổi toàn bộ cửa hàng trên một con phố cũng còn dư.

Mười lượng bạc?

Chẳng lẽ là đang nói đùa.

Nhưng Nam Cung Tịch Nhi hỏi thật sự rất thật.

Tô Bạch Y than nhẹ một tiếng: “Một viên châu thôi, làm sao đủ mười lượng bạc.”

“Được.” Nam tử trung niên nhận viên châu trong tay Nam Cung Tịch Nhi, “Tầng chữ Thiên, còn thừa một gian phòng cuối cùng tên Linh Lạc, để lại cho hai vị. Chuyến này từ lúc bắt đầu cho đến lúc cập bờ, thức ăn trên thuyền sẽ hoàn toàn miễn phí. Hai vị, mời lên.”

“Chỉ có một phòng?” Tô Bạch Y mặt hơi hơi đỏ lên.

“Sao tim ngươi bỗng nhiên lại đập nhanh thế?” Nam Cung Tịch Nhi được ôm trong lòng ngực nên cảm giác rất rõ ràng.

Nam tử trung niên mặt hơi trầm xuống: “Tầng chữ Địa đã đầy, tầng chữ Nhân còn thừa, nhưng tầng chữ Nhân chính là giường lớn nằm chung, ngươi nhẫn tâm để tiểu nương tử này của ngươi đi nằm chung à?”

“Vậy tự nhiên không được.” Tô Bạch Y liên tục lắc đầu.

“Lên thuyền!” Nam tử trung niên cũng lười nói thêm, xoay người đi lên thuyền. Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi cũng vội vàng đi theo lên.

Mộc Niên Hoa đã ở trên thuyền nhìn viên châu kia lại về tới bên mình, mở ra quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng mà phe phẩy: “Vô duyên a, chung quy vẫn là vô duyên.”

“Công tử, hai người kia rất có vấn đề.” Một nữ tử áo trắng thấp giọng nói.

“Ở trước mặt một dung nhan như thế, ta không thấy có bất cứ vấn đề gì.” Mộc Niên Hoa cười nói.

“Mấy hôm nay xung quanh đây có xuất hiện người của Thượng Lâm Thiên Cung, trên đường tới nơi này còn có người đã nhìn thấy sát thủ của Thanh Minh Viện.” Nữ tử áo trắng tiếp tục nói.

“Ta vốn tưởng rằng là chỉ là chuyện thư sinh nghèo yêu mỹ nhân, mỹ nhân bỏ nhà theo thư sinh nghèo, không nghĩ rằng lại là chuyện sát thủ rút kiếm, anh hùng cứu mỹ nhân a. Vậy không phải là càng thú vị à?” Mộc Niên Hoa nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nhìn Tô Bạch Y đang lên thuyền.

“Chủ thượng nói, bất luận như thế nào cũng không nên dính đến Thượng Lâm Thiên Cung.”

“Ta cho nàng viên châu, nàng lại đem viên châu trả về.” Mộc Niên Hoa thu quạt xếp, xoay người, vươn một tay nâng cằm mỹ nữ áo trắng bên cạnh, “Chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì.”