Quân Hữu Vân

Chương 37: Thiên Tự



Sau khi Tô Bạch Y bước lên Kim Phong Hào, cảnh tượng trước mắt càng làm hắn cảm thấy kinh ngạc, trên thuyền có ba tầng, treo đầy đèn lồng đỏ, hai bên đường lại vẫn có các cửa hàng, quán rượu, sòng bạc…… giống như là một tòa thành nhỏ được xây ở trên thuyền.

“Công tử, mời đi bên này.” Một nữ tử áo trắng, tay cầm đèn lồng đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tô Bạch Y, nhìn tuổi tác chẳng qua mới lớn, đôi mắt trong sáng như nước.

“Tiểu cô nương ngươi là?” Tô Bạch Y khó hiểu.

“Tiểu nữ tên là Nại Lạc, là người hầu hạ chuyến đi này của hai người công tử.” Nàng hơi khom lưng hành lễ, “Bây giờ ta dẫn hai vị đi tới phòng của hai vị trước.”

“Thì ra mỗi gian phòng còn có một thị tỳ? Vậy thì lần này phí bạc cũng có chút đáng.” Tô Bạch Y bừng tỉnh nói.

Tiểu cô nương tên Nại Lạc kia cười, lắc lắc đầu, xoay người dẫn theo hai người đi về phía trước: “Đương nhiên chỉ có khách quý của tầng chữ Thiên mới có đãi ngộ như vậy.”

“Đúng rồi, phòng tiện nghi nhất mười lượng bạc một gian, vậy phòng chữ Thiên này phải tốn bao nhiêu bạc? Không lẽ ít nhất phải ba mươi lượng?” Tô Bạch Y thuận miệng hỏi.

Nại Lạc che miệng cười: “Công tử đoán đúng con số rồi.”

“Vậy đã đoán sai cái gì?” Tô Bạch Y lại hỏi.

“Không phải bạc, mà là vàng. Ba mươi lượng vàng, mới có thể vào trong tầng chữ Thiên.” Nại Lạc cười đi tới phía trước, mà lúc này từ bên cạnh đột nhiên có một người vạm vỡ lao tới, vẻ mặt đỏ bừng, đầy mùi rượu, cũng không biết là đang chửi ai: “Cái thuyền rách này có quán rượu, có sòng bạc, lại không có kỹ viện! Hơn một tháng! Làm sao chịu được đây!”

Nại Lạc nhíu mày, lui về sau một bước, Tô Bạch Y cũng ngừng lại.

Đại hán say rượu quay đầu, liền thấy Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trong lòng ngực Tô Bạch Y, đôi mắt lập tức sáng lên: “Trên thuyền còn có cực phẩm cỡ này? Tới tới tới! Tiếp đãi đại gia! Đại gia không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.” (chỗ tốt ý là chỗ ‘đó’)

“Thật đúng là không dứt a!” Tô Bạch Y phẫn nộ quát.

“Công tử bớt giận.” Nại Lạc hơi cúi đầu, tạ lỗi với Tô Bạch Y, sau đó đi về phía trước vài bước, chắn ở trước mặt đại hán.

Đại hán nhìn nàng một cái, hơi có chút không kiên nhẫn: “Tiểu cô nương tuổi ngươi còn quá nhỏ, thêm vài năm nữa hãy đến tìm đại gia ta.”

Nại Lạc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng như nước kia bỗng nhiên hiện lên một tia hung lệ. Đại hán kia cảm thấy sau lưng chợt lạnh toát, trong lòng không biết vì sao lại sinh ra một loại sợ hãi, hắn cũng coi như đã xông pha giang hồ mười mấy năm, mạng người chết dưới tay cũng không dưới hai mươi, làm sao lại sợ một tiểu cô nương còn chưa lớn hết? Hắn có chút tức giận, một quyền đánh về phía Nại Lạc.

“Cẩn thận!” Tô Bạch Y vội vàng hô.

Lại thấy Nại Lạc xuất ra song chưởng, một chưởng bắt được nắm tay đại hán, sau đó quát một tiếng: “Tán!”

Đại hán kia chỉ cảm thấy một thân sức lực như là trâu đất xuống biển, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, còn không kịp nghĩ thêm, Nại Lạc lại đem tay hắn xoay lại, quay người một cái, chỉ nghe ầm một tiếng, cả người đại hán bị đập trên mặt đất, đồng thời cũng truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, hình như có cái xương nào đó đã gãy. Đại hán đau đớn kêu rên vài tiếng sau đó rất nhanh đã im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ chứng minh là mạng hắn vẫn còn.

Nại Lạc hơi cúi người, nhặt lên đèn lồng đỏ trên mặt đất, sau đó quay sang nhìn Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi cười ngây thơ: “Đã quấy nhiễu đến quý khách, xin lỗi.”

Tô Bạch Y kinh ngạc há to miệng: “Không…… không có việc gì.”

“Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Nại Lạc xoay người, dẫm lên thân đại hán đi qua.

Tô Bạch Y cũng đi qua, nhìn đại hán hơi có chút thương hại mà lắc lắc đầu, sau đó thả người một cái, từ trên người hắn nhảy xuống.

Cứ như là vừa rồi không hề có chuyện gì sảy ra, Nại Lạc lại tiếp tục dùng giọng nói mang theo vài phần trẻ con cùng khờ dại để hướng dẫn cho hai người Tô Bạch Y quy củ trên Kim Phong Hào: “Tầng chữ Thiên có tất cả bốn gian phòng, lấy câu thơ của tổ tiên Mộc gia ‘ Xuân tuyết linh lạc thải điệp phi vân’ làm tên, lần lượt là Xuân Tuyết, Linh Lạc, Thải Điệp, Phi Vân, ba gian phòng khác đều đã có khách vào ở.”

“Có thể ở trong phòng chữ Thiên, chắc đều là nhân vật lớn.” Tô Bạch Y hỏi dò.

“Hẳn là vậy. Ba mươi lượng vàng tuy rằng không tính là lớn, phú thương bình thường cũng có thể bỏ ra được chừng đó, nhưng phòng chữ Thiên không phải có tiền là có thể ở, còn cần phải có duyên.” Nại Lạc nói.

“Có duyên?” Tô Bạch Y khẽ nhíu mày, “Duyên phận của hai người chúng ta cùng với con thuyền này là……”

“Ta nghe Ngôn chưởng qũy nói, các ngươi có duyên ở chỗ đó là, tầng chữ Địa đã đầy, nhưng với số tiền các ngươi đưa mà ở tầng chữ Nhân, thì lương tâm hắn lại bất an, vừa lúc tầng chữ Thiên lần này lại còn trống một gian phòng, đây chính là duyên.” Nại Lạc bỗng nhiên dừng bước, trước mặt nàng có hai gã võ sĩ cầm đao đang đứng, “Tới rồi, ta chỉ có thể đưa hai vị đến đây. Nếu có việc gì cần tìm ta, cứ nói với tiểu Đinh và tiểu Ất hai người bọn họ rất liền hành.”

“À, được.” Tô Bạch Y nhìn qua hai gã võ sĩ cầm đao một chút, thấy bọn họ mặt không biểu tình, thân hình cũng không nhúc nhích, giống như là hai pho tượng điêu khắc thành.

“Gian phòng bên trong cùng kia chính là Linh Lạc, đây là chìa khóa.” Nại Lạc lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc chìa khóa, đặt vào trong tay Tô Bạch Y, bỗng nhiên thấp giọng nói, “Không nên tùy tiện nói chuyện với khách của tầng chữ Thiên.”

Tô Bạch Y sững sờ, Nại Lạc đã lặng yên đi qua bên người hắn, hắn nhận chìa khóa, có chút thấp thỏm mà đi vào. Cửa gian phòng mang bảng tên Phi Vân lúc này đang mở, khi Tô Bạch Y đi qua không nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi ở đó sửa móng tay, lão nhân chú ý tới ánh mắt Tô Bạch Y, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Bạch Y cười một cái.

Lưng như kim chích.

Tô Bạch Y rùng mình, vội vàng đi về phía trước, lúc này cửa căn phòng treo bảng tên Thải Điệp cũng đột nhiên mở ra, một nam tử trung niên ăn mặc như phú ông từ trong phòng đi ra, vừa lúc đụng phải Tô Bạch Y.

“Ngươi là ai a.” Phú gia không khách khí hỏi.

Tô Bạch Y hơi xấu hổ mà nhìn qua gian phòng Linh Lạc, nói: “Ta ở gian phòng Linh Lạc kia.”

“Khó trách tiểu tử họ Mộc kia chỉ chịu cho ta một gian phòng, thì ra là bởi vì gian phòng này đã cho ngươi a.” Phú gia ý vị thâm trường mà nhìn Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trong lòng ngực Tô Bạch Y, liếc mắt một cái sau đó liền đi ra ngoài, khi đi ngang qua gian phòng Phi Vân lại dừng lại, “Từ lão, đánh cược một ván không?”

“Cút.” Lão nhân kia đem dao cạo móng tay đặt trên mặt đất, cửa phòng nháy mắt liền khép lại.

“Không thú vị a.” Phú gia thở dài, đi ra ngoài.

Căn phòng Xuân Tuyết kia vẫn không có động tĩnh, Tô Bạch Y mở ra Linh Lạc phòng, ôm Nam Cung Tịch Nhi đi vào, sau khi khép cửa lại Tô Bạch Y liền nhịn không được bắt đầu nói: “Sư tỷ a, sao ta cứ có cảm giác chúng ta lên thuyền này có chút bất an vậy…… không phải là lên nhầm phải hắc thuyền chứ.”

Nam Cung Tịch Nhi lại không đáp lại hắn, Tô Bạch Y đột nhiên phát hiện từ lúc bọn họ mới bắt đầu lên thuyền, Nam Cung Tịch Nhi đã không nói với mình một câu nào, hắn lúc này mới phát hiện Nam Cung Tịch Nhi nằm trong lòng ngực hơi thở đã đều đều, sớm đã ngủ rồi.