Quân Hữu Vân

Chương 45: Sinh Ý



Tầng chót nhất của Kim Phong Hào, bốn phía là tường sắt, nơi ẩn nấp an toàn nhất trên thuyền, lúc này có hai người ngồi đối diện nhau.

Một người là một lão nhân khuôn mặt chữ điền, sắc mặt xanh mét, trước mặt đặt một trương bàn tính màu đồng cổ.

Một người khác mang theo một trương mặt nạ màu trắng, thân hình gầy ốm, bên hông treo một thanh trường kiếm.

“Ngươi và ta đều là phụng mệnh mà đến, chủ sự bên ta võ công cao, tính tình kém, ở trên Duy Long Sơn cũng là chủ sự không dễ chiều ý nhất trong các vị chủ sự, vị chủ sự này nói chuyện cũng tương đối khó nghe, ta cũng không ngại nói cho Ngôn chưởng quỹ nghe lại.” Người đeo mặt nạ gõ gõ bàn, trong giọng nói mang theo vài phần trào phúng, “Thanh Châu Mộc gia trong mắt ta, chả là cái rắm gì.”

Ngôn chưởng quỹ gảy bàn tính, đặt ở trước mặt người đeo mặt nạ: “Đây là số tiền vàng hiện giờ Duy Long Sơn các ngươi có.”

“Chưởng quỹ tin tức rất linh thông, số tiền vàng cụ thể dù là Thiên Cơ Viện ta cũng không biết quá rõ.” Người đeo mặt nạ sâu kín nói.

Ngôn chưởng quỹ lại bắt đầu lạch cạch gảy bàn tính, tính xong lại đẩy qua: “Trong vòng ba tháng, Mộc gia có thể cho giá vàng giảm xuống ba thành. Đến lúc đó số tiền vàng của Duy Long Sơn còn lại chừng này. Vị chủ sự kia của ngươi không dễ chiều ý, nhưng cũng không biết Bạch lâu chủ có dễ chiều ý không?”

Người đeo mặt nạ trầm mặc một lát sau đó một tay đem bàn tính kia gảy đi: “Ta tin Mộc gia có năng lực này, nhưng ta không tin Mộc gia có lá gan này.”

“Tổ tiên của Mộc gia có một lá gan rất lớn, thậm chí không sợ hoàng tộc uy hiếp, vẫn mua con Kim Phong Hào này. Mà bây giờ người có lá gan lớn nhất Mộc gia chính là, thất công tử trên con thuyền này.” Ngôn chưởng quỹ trả lời.

“Thất công tử lá gan lớn, vậy gia chủ Mộc gia thì sao?” Người đeo mặt nạ lạnh lùng hỏi.

“Nếu gia chủ ở đây, vậy người làm chủ sẽ không phải thất công tử. Nhưng gia chủ không ở đây, cho nên Mộc thất công tử làm chủ, thất công tử nói chuyện này không được, thì chính là không được!” Ngôn chưởng quỹ vươn một ngón tay nhẹ nhàng vẫy vẫy, “Không cần thương lượng.”

“Nếu chúng ta giết thất công tử?” Người đeo mặt nạ cố ý đề cao giọng nói.

Ngôn chưởng quỹ nhẹ nhàng hắng giọng: “Ở trong căn phòng này có thể ngăn cách hết tất cả âm thanh, bên ngoài không nghe được ngươi nói cái gì. Mà ngươi nói ngươi muốn giết thất công tử, vậy thì số vàng ta vừa mới nêu ra chỉ là vừa bắt đầu, Mộc gia sẽ dùng toàn lực đối đầu với Thượng Lâm Thiên Cung, cho dù là táng gia bại sản, bị diệt môn, cũng sẽ không tiếc!”

“Mộc thất công tử quan trọng như vậy sao?” Trong giọng nói của người đeo mặt nạ mang theo vài phần kinh ngạc.

“Mộc thất công tử đương nhiên rất quan trọng, hắn là đứa con trai mà gia chủ coi trọng nhất, cũng là đứa cháu trai Mộc lão thái gia yêu quý nhất. Nhưng những điều này cũng không quan trọng, vì bất cứ một vị Mộc gia công tử nào ở đây, chỉ cần Thượng Lâm Thiên Cung ngươi dám thương tổn đến tính mạng hắn, thì Mộc gia cũng đều sẽ liều mạng với các ngươi. Đây là tổ huấn của Mộc gia chúng ta từ lúc lập nghiệp, không chịu thiệt thòi.” Ngôn chưởng quỹ dừng một chút, tiếp tục gằn từng chữ một nói ra nửa câu sau, “Cho dù chết, cũng không chịu thiệt.”

“Khó trách Mộc gia làm ăn tốt như vậy, đúng là có đạo lý.” Người đeo mặt nạ cười cười, “Nhưng vị chủ sự của ta nói, thiên hạ đệ nhất có tiền so với thiên hạ đệ nhất chung quy vẫn có khác biệt. Tỉ như giết cả một Mộc gia, có khả năng sẽ tạo thành tổn thất lớn với chúng ta, nhưng cũng có khả năng chúng ta sẽ thâu tóm được Mộc gia, trở nên càng lớn mạnh hơn trước kia.”

“Ngôn mỗ năm nay 60 tuổi.” Ngôn chưởng quỹ bỗng nhiên nói một lời có chút khó hiểu.

Người đeo mặt nạ cũng không hiểu ý, suy tư một chút, trả lời: “Chưởng quỹ lời này có ý gì.”

“Lúc ta mới trở thành thiết thủ chưởng quỹ, ta từng có vinh hạnh gặp được Tô Hàn đại cung chủ. Cả đời ta gặp qua rất nhiều người, vương hầu khanh tướng, tam giáo cửu lưu, giang hồ dân dã, nhưng hắn là người làm ta cảm thấy bội phục nhất. Ta từng tin tưởng, cái giang hồ này ở trên tay hắn, sẽ biến thành một dáng vẻ mà chúng ta không tưởng tượng được.” Trong thanh âm Ngôn chưởng quỹ tràn ngập cảm khái, “Chỉ là không nghĩ, sẽ biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay.”

“Ngôn chưởng quỹ, có vài lời ta khuyên ngươi đừng nói.” Trong giọng nói người đeo mặt nạ nhiều thêm vài phần sát khí.

“Thượng Lâm Thiên Cung, cũng chỉ có thể là một môn phái mà thôi. Cho dù thế lực lớn, thực lực mạnh, cho dù là thiên hạ đệ nhất phái, cũng chỉ có thể trở thành một môn phái mà thôi.” Ngôn chưởng quỹ trầm giọng nói.

Người đeo mặt nạ trầm ngâm một lát sau đó đem trường kiếm bên hông đặt ở trên bàn: “Ngôn chưởng quỹ, cuộc thương lượng đêm nay chúng ta đều đang nói lý lẽ của từng người. Mọi người đều có điều khó xử của riêng mình, nhưng ta có câu nói hy vọng ngươi chuyển lại cho vị Mộc thất công tử kia. Hai người kia, không đáng.”

“Nếu bọn họ thật sự không đáng, vì sao các ngươi không bỏ qua?” Ngôn chưởng quỹ hỏi ngược lại.

“Đối với chúng ta, rất đáng giá, nhưng đối với các ngươi, chỉ là hai tên khách đi thuyền mà thôi.” Người đeo mặt nạ đứng đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ thanh trường kiếm trên bàn, “Thanh kiếm này để ở chỗ Ngôn chưởng quỹ, nếu chưởng quỹ hồi tâm chuyển ý, vậy thì hãy đem thanh kiếm này treo lên cột cờ, chúng ta thấy được, sẽ động thủ. Nhưng những điều chưởng quỹ nói ta cũng nhớ kỹ, ta sẽ nói lại cho vị chủ sự bên ta biết, chúng ta sẽ chờ một chút, cho đến trước khi cập bờ, Mộc gia vẫn còn cơ hội.”

“Bàn tính này, ta cũng đưa cho ngươi.” Ngôn chưởng quỹ chậm rãi nói, nhưng người đeo mặt nạ kia lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, hắn nháy mắt rút ra trường kiếm trên bàn, một kiếm đem trương bàn tính màu đồng cổ chém nát, con tính trong bàn tính rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang êm tai, người đeo mặt nạ thanh âm lạnh băng: “Không cần. Ta đồng ý tới nơi này nói chuyện với Ngôn chưởng quỹ, là vì thành ý của ta, nhưng không có nghĩa rằng Mộc gia thật sự có tư cách nói điều kiện với chúng ta. Ta nghĩ sau một kiếm này đã tỏ rõ thái độ của chúng ta, Ngôn chưởng quỹ hẳn là đã hiểu, tiếp theo chúng ta không có bất cứ thứ gì cần phải nói thêm, chỉ cần các ngươi treo thanh kiếm lên trên cột cờ, chúng ta sẽ hiểu.”

Ngôn chưởng quỹ trầm ngâm hồi lâu sau đó thở dài: “Ngôn mỗ hiểu rồi, vậy Ngôn mỗ có một việc làm ăn của riêng mình, không biết có thể đàm phán với ngươi hay không?”

“Ồ?” Người đeo mặt nạ đem kiếm trong tay cắm trở về trong vỏ, “Mộc gia không phải là có quy định, thiết thủ chưởng quỹ chỉ có thể bàn việc làm ăn của Mộc gia thôi sao?”

“Làm ăn làm ăn, đây là một cuộc buôn bán lỗ a.” Trên Kim Phong Hào, Mộc Niên Hoa ngồi trong phòng của mình, hắn uống rượu, cứ một ly lại tiếp một ly, “Nhưng vẫn không thể không làm. Là vì danh dự của Mộc gia, hay là vì mặt mũi của bản thân ta?”

Mỹ nữ áo trắng bên cạnh nhất thời không hiểu lời này là đang hỏi mình, hay là công tử đang lẩm bẩm tự nói một mình, không dám đáp lại.

“Trong sách có nói, ước định đã thành, vạn dãy núi cũng không thể ngăn trở, nhưng trong sách cũng có nói, không nên hứa hẹn một việc vượt quá năng lực của bản thân. Ta bỗng nhiên có chút hối hận.” Mộc Niên Hoa than nhẹ một tiếng, “Có lẽ ta thật sự không lợi hại như trong tưởng tượng của phụ thân bọn họ.”

Vào lúc này cửa bị đẩy ra, Ngôn chưởng quỹ từ bên ngoài đi vào, trong tay đã không có trương bàn tính luôn đem theo, ngược lại đã biến thành một thanh trường kiếm.

Mộc Niên Hoa đôi mắt từ từ nhíu lại thành một đường nhỏ, cuối cùng đem chén rượu buông: “Ngôn lão, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi mua bán không thành.”

“Đối phương không xem chuyện này là giao dịch, cho nên mua bán không thành.” Ngôn chưởng quỹ lắc lắc đầu.

“Nhân nghĩa cũng không còn.” Mộc Niên Hoa lớn tiếng cười nói.