Quân Hữu Vân

Chương 47: Luyện Kiếm



Ngày xưa, dưới cây hoa Hạnh, nam tử uống rượu say giơ kiếm trong tay lên, chỉ về phía Tô Bạch Y nói: “Kiếm, là binh khí có mị lực nhất trong thiên hạ, kiếm khách, là những người soái khí nhất trong thiên hạ này. Ngươi có muốn làm một kiếm khách?”

“Muốn.”

“Thiên địa phiêu miểu gian, kiếm khách tiêu sái hành (giữa trời đất mờ mịt, kiếm khách phóng khoáng mà đi), rất nhiều người hâm mộ hình tượng một người một kiếm, một bộ bạch y, một hồ rượu gạo, sảng khoái hành tẩu thiên hạ, nhưng kiếm khách, mỗi lần ra một kiếm, ẩn phía sau là vô số lần rèn luyện. Luyện kiếm thì dễ, nhưng muốn trở thành một kiếm khách thật sự, lại cần đánh đổi sự cố gắng mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.”

“Sư phụ, ngươi đột nhiên nói chuyện nghiêm chỉnh như vậy ta có chút không quen.”

“Đối với nhân sinh có thể đùa giỡn, nhưng đối với kiếm, cần phải nghiêm túc.” Tạ Khán Hoa vuốt ve thanh trường kiếm trong tay, “Có một tòa thành tên Tức Mặc, trong tòa thành đó người người đều tập kiếm, được xưng là kiếm thành. Bọn họ chia kiếm làm rất nhiều con đường, tỉ như để bình phán trình độ của một kiếm khách, có thể chia làm kiếm khí, kiếm ý, kiếm thế, kiếm tâm, kiếm đạo, kiếm pháp, vân vân…, còn tạo một cái bảng rất nhàm chán, năm đó ta được xếp kiếm khí đứng thứ ba, kiếm ý đứng thứ nhất, kiếm thế xếp thứ năm, kiếm tâm xếp thứ tư, kiếm đạo xếp thứ chín, kiếm pháp đứng thứ ba trăm hai mươi sáu.”

“Sư phụ, nếu ngươi đã cảm thấy cái bảng này rất nhàm chán, vì sao lại nhớ rõ ràng như vậy?”

“……”

“Sư phụ, kiếm ý là cái gì, vì sao ngươi lại được xếp thứ nhất?”

“Kiếm ý, là sát nhân tâm.”

“Sát nhân tâm?”

“Ít nhất theo ta hiểu là như thế.”

“Vậy kiếm pháp, vì sao ngươi lại xếp sau nhiều người như vậy? Không phải ngươi nói Vụ Lý Khán Hoa của ngươi, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ sao?”

“Đơn giản mà nói, kiếm pháp chính là chiêu thức, mỗi môn mỗi phái đều có rất rất nhiều kiếm pháp, tỉ như Tạ gia dựa một bộ Lạc Hoa kiếm pháp mà thành danh thiên hạ, Tức Mặc Kiếm Thành lại càng có nhiều loại kiếm pháp, Xuân Hoa kiếm pháp, Thu Nguyệt kiếm pháp, Hạ Phong kiếm pháp, Đông Tuyết kiếm pháp gì gì đó, gộp lại có tổng cộng tới ba trăm sáu mươi tư thức, đánh hết một bộ cũng phải mất thời gian nửa canh giờ, không giống múa kiếm mà như là khiêu vũ, ta không thích. Đối với ta mà nói, kiếm pháp tới tới lui lui không quá ba chiêu, rút kiếm, vung kiếm, thu kiếm thôi. Mỗi một kiếm đều luyện đến cực hạn, tùy ý ra tay chính là tuyệt thế kiếm pháp. Ngươi học kiếm của ta, chỉ cần luyện ba thức này đến cực hạn, từ giờ trở đi ngươi bắt đầu học rút kiếm.”

“Được, sư phụ. Nhưng ta cần luyện rút kiếm trong bao lâu?”

“Mười năm.”

“Hả?”

“Mười năm.” Hàn quang chợt lóe, Tạ Khán Hoa đột nhiên đem trường kiếm trong tay rút ra.

Tô Bạch Y chớp chớp mắt, một chút cũng không dám nhúc nhích, qua miệng những tiên sinh đọc tiểu thuyết đó, lúc kiếm nhanh nhất xuất ra, cổ đã bị chém đứt, nhưng đối phương lại không hề phát hiện, sau đó tay vừa động, đầu đã rơi xuống.

Nhưng Tạ Khán Hoa lại chỉ cười cười, đem thanh kiếm trong tay đưa cho Tô Bạch Y, trên thân kiếm không biết khi nào đã có một đóa hoa Hạnh lẳng lặng nằm đó: “Thanh kiếm này, tặng cho ngươi.”

“Suốt mười năm a sư phụ, ngươi nói rút kiếm, bước tiếp theo chính là vung kiếm. Chờ mười năm sau ngươi sẽ dạy ta.” Tô Bạch Y đứng trong căn phòng dưới đáy khoang thuyền, bốn phía là tường sắt, hơi có chút buồn bã, “Nhưng sư phụ, ngươi bây giờ đang ở nơi nào a.”

Trong phòng không một bóng người, tự nhiên không có ai trả lời hắn.

“Cũng may ngày hôm đó ngươi đi đã cố tình cho ta thấy rõ một kiếm kia, ngươi từ trước đến nay đều tính toán chu toàn, có khả năng đã tính tới ngày hôm nay. Chỉ là ta đã luyện rút kiếm mười năm, vậy luyện vung kiếm cần mấy ngày đây.” Tô Bạch Y giơ lên Quân Ngữ kiếm trong tay, “Mười năm có đủ hay không?”

Tầng chữ Thiên, Linh Lạc phòng.

Nam Cung Tịch Nhi đã tắm rửa xong, đang ngồi ở trên giường điều hòa hơi thở. Thị nữ tên Nại Lạc kia vừa đưa tới một tờ giấy, trên viết “Đừng nhớ ta, khi mặt trời lặn ta sẽ về”, Nam Cung Tịch Nhi xem xong chỉ cười cười, cũng không quá để ý, Tô Bạch Y tuy rằng tuổi không lớn, còn nhỏ hơn vài tuổi so với Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh, có đôi khi lời nói rất không đứng đắn, nhưng đôi lúc lại bộc lộ ra một sự trấn định và tự tin khó tả, cho người ta cảm giác rất kiên định.

Giống như là ngày đó hắn bế mình lên, nói “Tin hắn” vậy.

Rõ ràng là tên gia hỏa võ công chẳng ra gì, lúc nói ra câu “Ta có thể làm được”, lại có thể làm cho người ta thật sự tin vào.

Một thiếu niên, có thể trưởng thành đến như vậy, nhất định đã trải qua rất nhiều việc.

Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên mở mắt, tuy rằng nội lực nàng đã mất hơn phân nửa, nhưng trực giác vẫn cảm nhận được nguy hiểm. Lúc này có một người đứng ở ngoài cửa, là một người rất nguy hiểm.

Hai gã thủ vệ phòng chữ Thiên vẫn đứng ở cửa, thân mình ưỡn thẳng tắp, đôi mắt trừng lớn, không nói một lời, người đi qua còn nghĩ là hai pho tượng điêu khắc thành.

Người kia đứng ở cửa phòng Linh Lạc đỡ mặt nạ trên mặt, tay nhẹ nhàng đặt lên cửa.

Nam Cung Tịch Nhi một tay đè lại trường kiếm bên cạnh, nín thở, cố gắng tụ lại phần chân khí cuối cùng.

Sau đó người đeo mặt nạ kia hơi lui một bước, thu tay về, hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, trên tay có một tia đao ngân nhợt nhạt.

Cửa căn phòng bên cạnh không biết khi nào đã mở ra.

“Ai?” Người đeo mặt nạ sâu kín hỏi.

Cửa căn phòng kia lại bỗng nhiên khép lại, tựa hồ người bên trong cũng không muốn gặp hắn.

Lúc này một nam tử trung niên mặc áo bào vàng như phú ông mặt cười hì hì bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào, còn chưa đến gần đã chào hỏi người đeo mặt nạ kia: “Vị bằng hữu này, là tới tìm người à? Chẳng lẽ là tới tìm Hà mỗ đòi nợ? Tối hôm qua chạy hơi gấp, thật có thua bạc không trả, xin nhận lỗi với ngài. Không biết đã thiếu vị lão huynh này bao nhiêu bạc a?”

Phú gia đi qua bên người hai gã thủ vệ, đứng trước mặt người đeo mặt nạ. Hai gã thủ vệ trong nháy mắt cong người xuống, bắt đầu nặng nề thở dốc, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, một người trong đó nỗ lực xoay người nói: “phòng chữ Thiên cho khách, xin đừng tự tiện vào!”

Người đeo mặt nạ tự nhiên không để ý đến hắn, chỉ nhìn phú gia trước mặt.

Phú gia đứng trước mặt người đeo mặt nạ, cười híp mắt nhìn có vẻ rất hòa thuận dễ thân.

Người đeo mặt nạ sâu kín nói: “Ta tìm vị bằng hữu ở Linh Lạc phòng, không liên quan tới ngươi.”

“Ồ. Tiểu tử ở Linh Lạc phòng kia sáng sớm đã đi ra ngoài, chỉ còn nương tử hắn đang nghỉ ngơi bên trong. Cho dù là bạn tốt, nhưng phu quân không có ở đây, lại một mình vào gặp nương tử nhà hắn, cũng không ổn cho lắm.” Phú gia cười nói, “Hay là ta giúp ngươi đi tìm hắn?”

“Không cần.” Người đeo mặt nạ đi qua bên người phú gia, đi được vài bước lại dừng lại, trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp, “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi.”

“Nhớ kỹ à?” Trả lời hắn lại là một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng.

Người đeo mặt nạ đột nhiên quay đầu, lại thấy người trước mặt vẫn mặc một thân áo bào vàng, nhưng cả cơ thể lại trở nên thon gầy uyển chuyển, mà gương mặt kia, đã biến thành mặt một nữ tử trẻ tuổi.

“Mặt nạ của Thiên Cơ Viện, vẫn là không tốt bằng mặt nạ này của ta.” Nữ tử mặt cười như hoa, “Ngươi nói có đúng không?”