Quân Hữu Vân

Chương 48: Ngọa Hổ



Người đeo mặt nạ nhìn nữ tử trước mặt, dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt nạ của mình: “Xem ra trên con Kim Phong Hào này, thật đúng là ngọa hổ tàng long.”

“Cũng một phần là do ánh mắt của Mộc gia chẳng ra gì, mới để chúng ta vào ở tầng chữ Thiên này, nếu sớm biết có khách quý của Thượng Lâm Thiên Cung ở trên thuyền, thì nơi này há lại đến lượt loại tiểu nhân vật như chúng ta ở.” Nữ tử hơi hơi cong eo, sóng mắt đưa đẩy, phong tình vạn chủng.

“Ngươi đây là đang muốn làm ta cảm thấy ghê tởm? Thiên Diện Phật Mộ Dung Hạ.” Người đeo mặt nạ chậm rãi nói.

“Đoán sai rồi, tiểu nữ không phải là Mộ Dung Hạ.” Nữ tử che miệng cười.

“Ồ? Chẳng lẽ là Thiên Diện Lang Quân Hạ Tuyết?” Người đeo mặt nạ nói thêm.

“Thường nghe Thiên Cơ Viện các ngươi tin tức linh thông, thông hiểu chuyện thiên hạ, nhưng ta là ai, ngươi thật sự không đoán được.” Nữ tử chắp tay làm động tác “Tiễn khách”, “Tiểu nữ phải về phòng, công tử mời ngươi đi cho.”

“Được.” Người đeo mặt nạ xoay người, sải bước rời đi.

Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, người bước vào phòng lại biến thành phú gia bụng phệ kia, hắn che miệng ngáp, lắc lắc đầu: “Thật sự có hơi ghê tởm.”

Nam Cung Tịch Nhi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, buông xuống thanh kiếm trong tay, nhưng vẫn có chút hoang mang, hai người ở những phòng bên cạnh kia rốt cuộc là ai, vì sao lại bảo vệ nàng mà đối đầu với Thượng Lâm Thiên Cung. Mà trong gian phòng trước sau vẫn đóng chặt cửa kia, rốt cuộc có người nào ở hay không? Nếu có, vậy thì là ai.

Con Kim Phong Hào này, xem ra còn phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình.

“Công tử, nghĩ kỹ rồi sao?” Ngôn chưởng quỹ thấy Mộc Niên Hoa từ trước boong tàu đi tới, cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm hỏi.

Mộc Niên Hoa ngồi xuống đối diện hắn, hỏi vấn đề đầu tiên: “Nếu ta quyết định phải làm, vậy có phải Ngôn chưởng quỹ ngươi sẽ đánh hôn mê ta mang về Mộc gia không?”

“Ngôn mỗ không dám.” Ngôn chưởng quỹ lắc lắc đầu, “Công tử là chủ, ta là phó, cho dù ta không tình nguyện, nhưng vẫn phải nghe công tử.”

“Thật?” Mộc Niên Hoa nhướng mày.

“Thật.” Ngôn chưởng quỹ đổ cho Mộc Niên Hoa một ly trà.

Mộc Niên Hoa tiếp nhận sau đó uống một hơi cạn sạch, đem chén trà nặng nề mà đặt ở trên bàn: “Vậy thì làm!”

“Công tử ngươi không cần nghĩ lại?” Ngôn chưởng quỹ hơi hơi nhíu mày.

“Vân Hà.” Mộc Niên Hoa cao giọng gọi, một nữ tử áo trắng lập tức đi lên, đem một cái bàn tính bằng vàng ròng đưa tới, Mộc Niên Hoa tiếp nhận bàn tính, đặt trước mặt Ngôn chưởng quỹ.

“Công tử đây là muốn làm gì?” Ngôn chưởng quỹ hỏi.

Mộc Niên Hoa nhướng mày: “Ngôn chưởng quỹ, cái bàn tính trước kia của ngươi không phải bị đánh hỏng rồi sao, cái của ngươi là bằng đồng, ta cho ngươi cái bằng vàng ròng này, ngươi nhanh tính cho ta.”

“Công tử muốn tính cái gì?” Ngôn chưởng quỹ sờ sờ cái bàn tính kia, thật sự làm từ vàng ròng, tính chất hoàn mỹ, gia công cũng mười phần tinh tế, không giống vật phàm.

“Ngôn chưởng quỹ cẩn thận rồi, cái ta muốn tính là cái gì, ngươi chẳng lẽ không biết? Tính đi.” Mộc Niên Hoa rót cho Ngôn chưởng quỹ một ly trà.

Ngôn chưởng quỹ thở dài một tiếng, tiếp nhận bàn tính, gảy con tính trên mặt trên bàn tính: “Trừ bỏ những thuyền viên trên Kim Phong Hào, hộ vệ thật sự có ba trăm người. Mà trên thuyền có mười chín sát nhân đao của Thanh Minh Viện, ba trăm người này đứng trước những sát nhân đao đó, chẳng qua là mỗi đao một người thôi.”

Mộc Niên Hoa tiếp nhận bàn tính, lách cách gảy vài cái: “Còn có mười chín tên Kim Đao Lang, đó chính là tùy tùng ưu tú nhất của Mộc gia ta, đã tốn số tiền lớn mời từ giang hồ đến, bọn họ cũng không được sao?”

“Nếu tiêu tiền mời đến là có thể đánh thắng được đệ tử của Thượng Lâm Thiên Cung, vậy thì thiên hạ đệ nhất đã sớm là Mộc gia rồi, mười chín tên Kim Đao Lang so với tùy tùng bình thường, cũng vẫn chỉ là việc dùng một đao hay là dùng hai đao thôi.” Ngôn chưởng quỹ đem những con tính mà Mộc Niên Hoa gảy ra lại gảy về.

“Vậy hai người bọn họ……” Mộc Niên Hoa lại đẩy lên hai con tính.

“Bọn họ ở đây, chính là để phòng ngừa những chuyện như vậy sảy ra. Nếu chỉ dựa vào mấy trăm hộ vệ cùng mười chín tên Kim Đao Lang, thì Kim Phong Hào đã sớm chìm xuống đáy sông. Nhưng hai vị này, là con át chủ bài cuối cùng, nếu át chủ bài đã sớm dùng hết, vậy thì chính là thất bại thảm hại.” Ngôn chưởng quỹ vuốt ve hai con tính kia, “Nếu chỉ có mười chín thanh sát nhân đao, thì tự nhiên không thành vấn đề. Đáng tiếc trừ mười chín thanh sát nhân đao kia, bọn họ còn có một con hổ.”

“Hổ?” Mộc Niên Hoa sửng sốt.

“Tuy rằng Thiên Cơ Viện Ôn Trạch không nói ra tên của người này, nhưng ta có thể đoán được, người hắn nói đến nhất định là phó tọa của Thanh Minh Viện, Ngọa Hổ. Người này rất lợi hại……” Ngôn chưởng quỹ thấp giọng nói.

“Có bao nhiêu lợi hại?” Mộc Niên Hoa hỏi.

Ngôn chưởng quỹ cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên đem hai con tính kia gảy xuống.

“Một chút cơ hội cũng không có à?” Mộc Niên Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Một chút cơ hội cũng không có.” Ngôn chưởng quỹ nói rất ngắn gọn và kiên quyết.

“Người ở gian phòng Xuân Tuyết trong tầng chữ Thiên.” Mộc Niên Hoa ngẩng đầu, nhìn Ngôn chưởng quỹ, ép giọng nói cực thấp.

Ngôn chưởng quỹ ấn xuống bàn tính vàng: “Cho dù ngươi đem toàn bộ gia tài của Mộc gia dọn đến cửa gian phòng Xuân Tuyết kia, người đó mí mắt vẫn sẽ không động dù chỉ một chút, ta không biết gia chủ đã nói cho ngươi người trong gian phòng đó là ai, nhưng công tử nhớ kỹ, đó chỉ là một vị khách đi thuyền thôi.”

“Được, nhưng lợi thế của chúng ta cũng không chỉ có như vậy.” Mộc Niên Hoa đứng dậy, “Chúng ta còn có hai Học Cung đệ tử, một người xinh đẹp như thiên tiên, một người…… một người……” Hắn nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra nên hình dung Tô Bạch Y như thế nào, hắn nhìn qua hình như cũng không dùng được vào việc gì.

“Còn có một nam nhân.” Mộc Niên Hoa lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút kiêu ngạo, “Ngoài ra, còn có ta đây.”

Tầng chữ Thiên, Linh Lạc phòng.

Tô Bạch Y một thân mồ hôi nhễ nhại bên hông treo một thanh trường kiếm, tay trái xách theo một bầu rượu, tay phải cầm theo một cái hộp cơm, dùng chân nhẹ nhàng đá vào cửa: “Sư tỷ, ta đã trở về.”

“Vào đi.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời.

Tô Bạch Y liền nghiêng người đập vai mở cửa phòng, đi vào rồi lại hất vai, khép cửa lại. Hắn hướng về phía Nam Cung Tịch Nhi lắc lắc đồ trên tay: “Sư tỷ, chúng ta ăn cơm.”

Nam Cung Tịch Nhi đứng dậy, nhìn bầu rượu trên tay Tô Bạch Y: “Làm sao lại còn có rượu nữa?”

“Thói quen, trước kia mỗi buổi tối ta đều bị sai ra ngoài mua đồ ăn, lúc trở về đều sẽ mang theo một bầu rượu. Rượu Hạnh Hoa của Hạnh Hoa thôn không nặng, có chút ngọt, ta và sư phụ hai người mỗi đêm có thể uống một hồ lớn, trên thuyền này không có rượu Hạnh Hoa, ta lại tìm rượu gạo hơi ngọt một chút, ta mới vừa nếm thử, cũng không tệ lắm.” Tô Bạch Y ngồi xuống.

“Không phải ngươi nói các ngươi rất nghèo sao, vậy sao còn ra ngoài mua đồ ăn, vì sao không tự nấu ăn?” Nam Cung Tịch Nhi mở ra hộp cơm, đem đồ ăn bên trong ra.

“Tay nghề làm bếp của sư phụ ta, sợ là sư tỷ không biết a……” Tô Bạch Y liên tục lắc đầu, “Đồ ăn sư phụ làm, không phải thứ mà con người có thể nuốt xuống được, đến Đại Hoàng ngửi thấy cũng quay đầu chạy đi.”

“Nói với ta chuyện về sư phụ ngươi đi.” Nam Cung Tịch Nhi cười.

Nụ cười, chứa đầy gió xuân, vô cùng ôn nhu.