Quân Hữu Vân

Chương 49: Phiến Nhân



“Sư phụ là một người rất thú vị a.” Tô Bạch Y suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng dùng những lời này làm lời dạo đầu.

Cái miệng nhỏ của Nam Cung Tịch Nhi vẫn ăn cơm, thần sắc bình tĩnh: “Ừm.”

“Hắn ở Hạnh Hoa thôn mở một thư thục, để nuôi sống hai người chúng ta, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ đủ cho chúng ta ăn màn thầu, không đủ uống rượu, cho nên hắn đi bán chữ, chữ sư phụ viết rất khá, nhưng mà hắn rất lười, vì thế lại dạy ta viết chữ. Mỗi dịp tết đến, ta lại vào trong thành viết chữ cho những hộ nhà giàu, chỉ cần thời gian gần nửa tháng, là chúng ta có thể kiếm được hơn nửa năm chi tiêu. Sư phụ nói tiền mua đồ tết còn thừa, sẽ cho ta, nhưng hắn mỗi năm đều tiêu vừa đủ hết, một đồng cũng không dư.” Tô Bạch Y vốn vừa nhìn thần sắc Nam Cung Tịch Nhi, vừa thật cẩn thận mà nói, sau lại thấy sắc mặt Nam Cung Tịch Nhi trước sau vẫn bình tĩnh, liền bắt đầu nói thoả thích, “Sau này ta thông minh lên, mỗi lần đều trộm giữ cho mình một ít, nhưng tiền cũng không đủ tiêu, sư phụ lại dạy ta công phu nghe xúc xắc, sau đó bảo ta đi sòng bạc kiếm ít tiền về, nhưng mỗi lần đều phải cố ý thua một ít, sợ làm cho người ta chú ý.”

“Nghe xúc xắc?” Nam Cung Tịch Nhi uống một ngụm canh.

“Đúng vậy, thính lực ta bây giờ rất tốt, ta nhắm mắt lại, sư phụ vung một kiếm lên cây hoa Hạnh, ta có thể nghe được số cánh hoa rơi.” Tô Bạch Y đắc ý nói.

“Khó trách, đây là đang rèn luyện năng lực thính phong biện vị cho ngươi.” Nam Cung Tịch Nhi gật gật đầu, “Chỉ là, sư phụ ngươi thích uống rượu như vậy sao?”

“Vô cùng thích uống rượu a, hắn nói chính vì rượu trong Hạnh Hoa thôn dễ uống nên mới ở lại. Nhưng mà rất kỳ quái a, có đôi khi hắn uống hết một vò rượu Hạnh Hoa, cũng không có nửa điểm men say, ngược lại càng uống đôi mắt hắn càng sáng lên. Nhưng có đôi khi chỉ uống mấy ngụm, hắn lại say.” Tô Bạch Y cười lắc lắc đầu, “Sư phụ a, mỗi ngày đều cười ha hả, cư xử với mọi người thì ôn nhu, thích nói đùa, mọi người ở trong thôn đều thích hắn. Nhưng ta cảm thấy, sư phụ, hắn thực ra mỗi ngày đều rất khổ sở.”

“Khổ sở?” Nam Cung Tịch Nhi lông mi hơi động.

“Sư phụ sau khi uống say sẽ có rất nhiều loại biểu hiện kỳ quái, có đôi khi không nói một lời, cả đêm múa kiếm ở trong sân, có đôi khi nằm trên cây hoa Hạnh ngắm sao trên trời cả một đêm, có đôi khi kéo ta ra kể chuyện năm xưa hắn quát tháo giang hồ, có rất ít rất ít lần, đột nhiên ôm ta khóc lớn, khóc giống như trẻ con vậy, vừa khóc vừa nói bản thân vô dụng, căn bản không phải cái gì mà kiếm ý đệ nhất Tạ Khán Hoa, chỉ là tên nam nhân mềm yếu vô dụng.” Tô Bạch Y cười cười, nhìn thần sắc Nam Cung Tịch Nhi rốt cuộc đã có thay đổi rõ ràng, thực ra chuyện về Tạ Khán Hoa, hắn có rất nhiều rất nhiều thứ có thể nói, kể một ngày một đêm cũng không kể xong, nhưng hắn biết, thứ Nam Cung Tịch Nhi muốn nghe nhất cuối cùng vẫn là những chuyện xưa này.

“Hắn sau khi uống say, thường xuyên hát khúc dân ca kia.” Tô Bạch Y cầm lấy một chiếc đũa nhẹ nhàng gõ bát sứ trước mặt, ““Thù mâu (trù mậu) thúc tân, Tam tinh tại thân (thiên). Kim tịch hà tịch? Kiến thử lương nhân. Tử hề! Tử hề! Thù mâu (trúc mậu) thúc trú (sô), Tam tinh tại ngẫu (ngu). Kim tịch hà tịch? Kiến thử giới lẫu (giải cấu). Tử hề! Tử hề! Như thử giải cấu hà? Thù mâu (trù mậu) thúc sở, Tam tinh tại hộ. Kim tịch hà tịch? Kiến thử xán chư? Tử hề! Tử hề! Như thử xán chư hà?”

(Vừa cột bó củi xong. Em thấy chòm ba ngôi sao trên trời, Đêm nay là đêm gì?

Em mới được gặp chàng ấy đó. Em tự nói với mình: chàng ơi! Chàng ơi! Như thế này chàng ấy sẽ ra sao? Vừa cột bó cỏ, Thì thấy chòm ba ngôi sao ở góc trời đông nam. Đêm nay là đêm gì? Đôi ta mới được gặp gỡ nhau đây. Anh ôi! Anh ôi! Gặp nhau như thế này rồi sẽ ra sao? Vừa cột bó cây sở, Thì thấy chòm ba ngôi sao ở cửa phía nam. Đêm nay là đêm gì? Mới thấy người đẹp này. Em ôi! Em ôi!

Như thế này người đẹp sẽ ra sao?) Thivien.net Bài thơ Thù Mâu của Khổng Tử

Nam Cung Tịch Nhi cũng nhẹ giọng ngâm nga, hát xong một khúc, hai người bỗng nhiên không nói chuyện, hai người trầm mặc mà ăn cơm. Bữa cơm này kết thúc trong một bầu không khí an tĩnh đến kỳ quái. Sau khi ăn xong, Tô Bạch Y đem đồ ăn trên bàn thu vào trong hộp cơm, sau đó rót cho bản thân và Nam Cung Tịch Nhi một chén rượu.

“Có một số việc, thật sự phải có thêm rượu vào, kể mới có ý vị.” Tô Bạch Y bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh, đem kiếm trong tay đặt lên trên bàn.

“Ta nghe mẫu thân nói, phụ thân là một người rất có tài hoa, đọc qua rất nhiều sách, đi qua rất nhiều nơi, nhưng chỉ ——” Nam Cung Tịch Nhi muốn nói lại thôi.

“Nhưng chỉ từng yêu một người.” Tô Bạch Y uống một chén rượu, “Sư phụ cũng từng nói với ta như vậy. Hắn thật sự rất có tài hoa, thuận miệng là có thể nói có sách, mách có chứng, nhìn một đóa hoa Hạnh có thể viết ra mười câu thơ, cũng thật sự đã đi qua rất nhiều nơi, nơi xa nhất từng đến ở phía bắc là một tòa thành tên Toái Diệp, nơi xa nhất từng đến phía nam là một đảo nhỏ ở Nam Hải, về phần nói đến chỉ yêu một người. Sư phụ nói, hắn đã từng đồng ý với nữ tử kia, mang theo 300 đệ tử áo trắng, giục ngựa đi ngàn dặm từ Duy Long Sơn đến vân hoang, trên mỗi con ngựa đều phải cắm một lá cờ, trên viết: Kiếm khách Tạ Khán Hoa tới đón tiên nữ Nam Cung Vũ Văn làm vợ, hoan nghênh anh hùng thiên hạ tới dự. Nhưng hắn lại không làm được, lúc hắn một mình cầm kiếm đuổi tới Thiên Môn Thánh Tông, vân hoang lại một lần nữa đã trở thành một mảnh hoang vu.”

Nam Cung Tịch Nhi uống một ngụm rượu, không nói gì.

“Sư phụ nói, cuộc đời này của hắn có ba việc tiếc nuối nhất, việc thứ nhất là vốn định không môn, không phái, bốn biển là nhà, lại vì không đánh lại Tô Hàn mà bị bắt gia nhập Thượng Lâm Thiên Cung, bị bắt phải đảm nhiệm một nơi không muốn. Việc thứ hai là vốn không muốn vướng bận chuyện của gia tộc, nhưng mấy đứa trẻ kia từ nhỏ đã bị mình lừa quá thảm, tuy rằng rất ghét những lão già đó, nhưng những đứa trẻ kia thật sự là không đành lòng bỏ, cho nên dù sao cũng thường phải về Giang Nam chấn chỉnh mấy lão già kia một chuyến. Việc thứ ba là vốn định vô tình vô ái tự tại cả đời, lại vì gặp phải nữ tử kia mà tạo thành gông cùm xiềng xích trong lòng, rốt cuộc không còn cách nào tự tại nữa, bởi vì mặc kệ là làm chuyện gì, trong đầu đều xuất hiện hình bóng của người kia, nhưng càng đáng giận hơn là, mình lại rất thích sự không thể tự tại này, luôn không tự chủ được mà mỉm cười, lá Phong ở Toái Diệp thành rất đẹp, bờ biển Nam Hải rất rộng có thể nhìn thấy muôn vàn phong cảnh, vân hoang cái gì cũng không có, nhưng chỉ cần đứng một chỗ cùng nữ tử kia, thì cái gì cũng đẹp.”

“Mới vừa rồi có phải đã nói sư phụ nhìn một đóa hoa Hạnh là có thể viết ra mười câu thơ không, sư phụ viết phần nhiều là thơ tình, ta tùy tiện có thể đọc cho ngươi nghe mấy câu a……”

“Sư phụ còn kể với ta, kể chuyện hắn và nữ tử kia thám hiểm sa mạc ở vân hoang……”

“Hắn còn nói mình có một đứa con gái phấn điêu ngọc trác, sau này lưu lạc không rõ tung tích, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm.”

“…………”

Nam Cung Tịch Nhi cũng không nói lời nào, cứ uống rượu, thi thoảng lại cười hoặc là hỏi mấy vấn đề, nghe Tô Bạch Y thao thao bất tuyệt nói hơn một canh giờ sau đó rốt cuộc có vài phần men say, ghé vào trên bàn, mơ mơ màng màng mà ngủ.

“Sư tỷ, sư tỷ……” Tô Bạch Y nhẹ giọng kêu, Nam Cung Tịch Nhi lại không đáp lại, hắn than nhẹ một tiếng, đi qua đem Nam Cung Tịch Nhi ôm lên, “Sao lại cứ như vậy mà ngủ rồi? Nhưng mà ngủ cũng rất đúng lúc, ta cũng thật sự không biết nói gì thêm nữa.”

“Ngươi gạt người.” Nam Cung Tịch Nhi sâu kín nói, giọng nói mang theo vài phần men say, không biết là đang tỉnh hay là đang nói mớ.

“Hả?”

“Tự mình nói lộ ra rồi. Tạ Khán Hoa sau khi rời khỏi vân hoang căn bản không có gặp lại mẫu thân ta, làm sao lại biết có đứa con gái nhỏ phấn điêu ngọc trác.”

“Chắc là ta nhớ lầm……”

“Còn nữa, vân hoang cũng không có sa mạc, chỉ có Thập Vạn Đại Sơn nhìn mãi không thấy điểm cuối.”

“Xem ra ta thật sự không biết đường……”

“Làm khó ngươi rồi, bắt đầu từ ba việc kia thì đều là chuyện bịa. Ngươi đang gạt ta. Nhưng ta thật sự, rất thích những câu chuyện ngươi bịa ra này.” Nam Cung Tịch Nhi gục đầu, rốt cuộc đã ngủ như chết.