Quân Hữu Vân

Chương 50: Hữu Duyên



“Còn may ta là một quân tử, nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, thấy sắc không nổi ý xấu, sư tỷ a sư tỷ, ngươi lần nào cũng ngủ trước mặt ta như vậy, cũng thật quá yên tâm với ta a.” Tô Bạch Y đem Nam Cung Tịch Nhi đặt lên trên giường, đứng dậy, bỗng nhiên thấp giọng nói một câu, “Phong Tả Quân nói thật sự không sai…… sư tỷ thật sự rất đẹp, hơn nữa có vài chỗ……”

Nam Cung Tịch Nhi hai chân bỗng nhiên đạp một cái.

“Phi phi phi phi phi.” Tô Bạch Y lập tức lắc đầu, “Ta là người đọc sách, sao lại có thể nghĩ đến những việc xấu xa như vậy! Sư tỷ đẹp thì có liên quan gì tới ta! Chẳng lẽ sư tỷ xấu thì không phải sư tỷ à!”

Nam Cung Tịch Nhi lông mi lại hơi động.

Tô Bạch Y xoay người, đi tới cạnh ghế dài, sau một lát do dự, hạ quyết tâm, dọn một cái gối đặt ở mép giường, sau đó đặt mông ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Chăm sóc thì không tính là phạm pháp……”

Sau đó Nam Cung Tịch Nhi liền trở mình.

Tô Bạch Y sửng sốt, thở dài một tiếng, đứng lên đem chăn đắp lên cho Nam Cung Tịch Nhi, sau đó trở về cạnh ghế dài, thổi tắt ngọn nến, ngồi khoanh chân trên ghế, bắt đầu vận khí đả tọa. Lúc trước luyện《 Tiên Nhân Thư 》mà Tạ Khán Hoa đưa cho, sau hơn nửa năm, hắn bắt đầu xuất hiện căn bệnh kỳ quái này, chỉ cần vừa ngủ là cả người sẽ mất đi thần trí, nhưng lại có được sức mạnh vượt xa so với bình thường, có mấy lần suýt chút nữa đem cả cái sân lật lên, sau này Tạ Khán Hoa dạy hắn môn võ công này, có thể tiến vào một loại trạng thái chợp mắt trong lúc nhập định, miễn cưỡng có thể bảo đảm mình không bị mệt chết, nhưng chung quy vẫn không có cảm giác thoải mái như được ngủ thật sự, cho nên lần trước bị hạ độc ngược lại đã được ngủ một giấc, làm Tô Bạch Y cảm thấy rất là thoải mái.

“Cũng không biết Phong sư huynh và Tạ sư huynh bây giờ thế nào rồi……”

Trên quan đạo, Tạ Vũ Linh đang cầm roi ngựa dùng sức mà đánh: “Giá! Giá!”

“Chậm một chút, chậm một chút, xương ta sắp gãy thành từng mảnh rồi.” Phong Tả Quân nằm bên trong xe ngựa oa oa kêu lớn, toàn thân hắn quấn đầy vải bố trắng, làm như bị thương rất nặng, “Ta nói này Tạ Vũ Linh ngươi có phải đang cố ý báo thù ta mới trói ta thành như vậy hay không?”

“Người nói muốn nhanh chóng lên đường là ngươi, người nói xương mình sắp gãy thành từng mảnh cũng là ngươi, ngươi lợi hại như vậy sao không thử bay đi?” Tạ Vũ Linh sắc mặt tái nhợt, nhìn qua cũng thấy cực kỳ mệt mỏi.

“Sư tỷ bọn họ khẳng định là đi đường thủy rồi, Kim Phong Hào của Mộc gia là cách nhanh nhất để đi Đại Trạch Phủ, chúng ta còn không mau ra roi tăng tốc, sợ là sẽ muộn hơn bọn họ non nửa tháng. Sư tỷ tới rồi, mà Phong gia thiếu chủ ta còn chưa tới, vậy không phải lẫn lộn rồi à? Nhưng ngươi cũng phải chiếu cố cho ta a, nếu không phải ta vì cứu ngươi, cũng không đến mức bị đánh thành cái dạng này.” Phong Tả Quân bất đắc dĩ nói.

Ngày ấy lúc sát thủ của Thanh Minh Viện rời đi đã lén hạ sát thủ với Tạ Vũ Linh, may nhờ Phong Tả Quân liều mạng chắn nên Tạ Vũ Linh mới không bị thương nặng, hắn tuy rằng ngoài miệng không phục, nhưng trong lòng vẫn hổ thẹn, cho nên cũng không cãi lại, chỉ dùng sức vung roi ngựa.

“Chậm lại chậm lại chậm lại…… chút.” Phong Tả Quân bị xe ngựa xóc lên, đau đến nhe răng trợn mắt, “Có cách gì có thể vừa đi nhanh lại vừa không xóc nảy như vậy không?”

“Không có.” Tạ Vũ Linh hắng giọng, lạnh nhạt trả lời.

Phong Tả Quân khẽ cau mày, suy tư một lát sau đó nói: “Sáng mai chắc là chúng ta có thể đi tới một thành hoặc trấn gì đó, chúng ta sẽ mướn hai phu xe ở nơi đó, ngày đêm không ngừng thay phiên lên đường, sau đó mỗi lần đi ngang qua một thành, trấn lại đổi mấy con ngựa, như vậy chắc là sẽ không muộn so với sư tỷ bọn họ.”

“Được, Phong gia thiếu chủ có tiền, ta không có ý kiến.” Tạ Vũ Linh nhàn nhạt trả lời, sau đó nhẹ nhàng kéo dây cương, thả chậm tốc độ xe ngựa. Lại qua non nửa canh giờ sau, Tạ Vũ Linh cảm thấy tinh thần càng thêm mệt mỏi, hắn tuy rằng nhìn qua thì ngoại thương không nặng như Phong Tả Quân, nhưng ngày ấy quyết chiến cũng bị không ít nội thương, mấy ngày liền bôn ba, cả người đã mệt mỏi đến cực điểm, hắn cố gắng mở to mí mắt, lại đi qua một con đường, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một cái hồ nước lớn, mặt hồ tĩnh lặng như gương, chiếu rọi vầng trăng tròn trên bầu trời, mà ở bên hồ, có một thân ảnh thon dài đứng đó.

Buổi tối, bên hồ là rừng núi hoang vắng, làm sao lại có người một mình đứng ngắm cảnh?

Lại là sát thủ của Thượng Lâm Thiên Cung?

Tạ Vũ Linh tay phải dùng sức nắm dây cương, tay trái đè lại trường kiếm bên hông, cố gắng vận lên một luồng chân khí, nhưng chân khí vừa vận lên đã chạy tán loạn trong cơ thể, mắt liền tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Phong Tả Quân trong xe ngựa đã sớm ngủ rồi, hoàn toàn không nhận ra được việc bên ngoài xe ngựa. Ba con ngựa kia đã không có dây cương kéo lại, bắt đầu chạy loạn lên, chạy về phía bên hồ, nhưng xe ngựa chỉ hơi hơi lay động sau đó lập tức yên lặng, một bàn tay trắng tinh như ngọc lần nữa cầm dây cương. Bên hồ đã không còn bóng người, chỉ có một thư sinh ngồi ở trên xe ngựa, một tay nắm dây cương, một tay ôm Tạ Vũ Linh, sâu kín nói: “Thanh phong minh nguyệt, bèo nước gặp nhau, duyên phận a.”

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng, xe ngựa ngừng ở bên hồ, mấy con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ xanh, Tạ Vũ Linh từ từ mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lắp bắp kinh hãi, lập tức nắm lấy trường kiếm, quát khẽ: “Phong Tả Quân! Đừng ngủ nữa!”

Phong Tả Quân bị hắn quát khẽ một tiếng sợ tới mức cả người run lên, lập tức nhảy dựng lên, lại bị miệng vết thương trên người làm đau: “Sao sao!”

“Không đúng.” Tạ Vũ Linh nhìn về phía bên hồ, nơi đó có một thư sinh đang đứng, thư sinh mặc một thân áo xanh, đưa lưng về phía bọn họ, đang ngửa đầu uống một ngụm rượu, Tạ Vũ Linh lại cẩn thận nhìn quanh, phát hiện chỗ này không phải cái hồ lớn đêm qua, chỉ là một cái hồ nước nhỏ.

“Có gì không đúng.” Thư sinh xoay người, đem hồ lô rượu treo vào bên hông, “Đêm qua nếu không phải có ta, xe ngựa của các ngươi có thể đã lao xuống hồ rồi. Hai tên thiếu niên phong độ tuấn tú như các ngươi, thật là được lợi cho nữ quỷ trong hồ.”

Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân đều sửng sốt, không phải bởi vì những lời thư sinh này nói, mà là bởi vì thư sinh này tướng mạo —— thật sự quá đẹp. Hai người bọn họ sinh ra trong danh môn, tướng mạo chắc chắn được coi là tuấn tú, Phong Tả Quân dáng người cường tráng, tính cách cuồng ngạo, tự xưng “Là nam tử mang theo chút dã tính”, Tạ Vũ Linh thon gầy, lại trầm mặc ít lời, là kiểu công tử đẹp trai mang theo chút bệnh trạng mà nữ tử Giang Nam thích nhất, còn có Tô Bach Y vừa mới gia nhập cùng bọn họ, lại không giống với bọn họ, cư xử ôn hòa, mắt lúc nào cũng mang ý cười, là một thư sinh tính cách hiền hòa. Có lẽ bọn họ không giống nhau, nhưng đều là kiểu thiếu niên mà các nữ tử thích.

Nhưng thư sinh trước mặt này lại không giống vậy, hắn có thể là kiểu mà tất cả nữ tử trong thiên hạ thích, cũng có thể sẽ làm tất cả nữ tử trong thiên hạ ghen.

Bởi vì hắn thật sự quá đẹp.

Hắn đứng ở đó, tắm trong nắng sớm, giống như là một khối mỹ ngọc.

“Ngươi là ai?” Tạ Vũ Linh trầm giọng hỏi.

“Người có duyên.” Thư sinh cười, mắt ngọc mày ngài.