Quân Hữu Vân

Chương 51: Võ Học



“Nếu gặp nhau là duyên, vậy ly biệt cũng tùy duyên.” Tạ Vũ Linh không đoán được thư sinh này rốt cuộc trong đầu đang muốn gì, nếu hắn là người của Thượng Lâm Thiên Cung, thì đêm qua đã không cứu bọn họ, nếu hắn thật sự chỉ là người qua đường, thì vì sao lại xuất hiện ở nơi cổ quái này, cho nên ngữ khí vẫn có mấy phần cẩn thận, “Bọn ta đi đại đạo triêu thiên, ngươi đi đường nào?”

Thư sinh kia cười nói: “Ta một đường đi bộ, tuy rằng ngắm được hết phong cảnh ven đường, nhưng chung quy vẫn có chút mỏi chân, hai vị có xe ngựa, chẳng biết có thể cho ta đi cùng không?”

“Sợ là không tiện đường.” Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày.

“Các ngươi đi đâu?” Thư sinh vẫn rất lễ phép hỏi.

“Bọn ta đi Đại Trạch Phủ.” Không đợi Tạ Vũ Linh trả lời, Phong Tả Quân giành trước.

“Ta cũng đi Đại Trạch Phủ.” Thư sinh hơi gật đầu.

Tạ Vũ Linh sửng sốt, hơi nghiêng người, tay trái đặt lên chuôi kiếm: “Vị công tử này xem ra là quyết tâm muốn đi cùng chúng ta.”

“Ta chuyến này muốn đi ngắm phong cảnh thiên hạ, vốn là tùy duyên mà đi, thích ứng trong mọi tình cảnh, có xe đi Tức Mặc thành, thì ta liền đi Tức Mặc thành, có thuyền xuống Giang Nam, ta liền đi thuyền xuống Giang Nam, cho nên các ngươi đi Đại Trạch Phủ, ta cũng đi Đại Trạch Phủ. Vân Mộng Đại Trạch Phủ, vốn cũng là một nơi nhất định phải đi trong thiên hạ này.” Thư sinh coi cuộc nói chuyện này như là đương nhiên, theo lẽ thường.

“Chúng ta có chuyện quan trọng trong người, thật sự không tiện đi cùng.” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói.

“Nếu ta vẫn cứ muốn đi cùng thì sao?” Thư sinh nhìn về phía Tạ Vũ Linh, “Có phải muốn rút kiếm với ta?”

“Ngươi rốt cuộc là ai!” Tạ Vũ Linh quát khẽ.

“Vậy cứ thử rút kiếm với ta xem.” Thư sinh vẫn nhàn nhạt cười.

Tạ Vũ Linh chỉ cảm thấy một luồng sát khí bỗng nhiên nổi lên trong lòng, hắn vốn không có địch ý quá lớn với thư sinh này, chỉ là cẩn thận không dám đi cùng người lai lịch không rõ ràng, vốn cầm kiếm chỉ là để đề phòng, không phải thật sự muốn xuất kiếm, nhưng lúc này trong đầu hắn lại không ngừng lặp lại hai từ.

Giết hắn! Giết hắn!

“Rút kiếm với ta!” Thư sinh bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí.

“A!” Tạ Vũ Linh gầm lên một tiếng, nháy mắt rút ra trường kiếm bên hông, đâm một kiếm về phía thư sinh.

“Giang Nam Tạ gia, Lạc Hoa kiếm pháp. Tới rất hay.” Thư sinh tay phải lấy ra một thanh ngọc tiêu cài ở bên hông, nhấc tay nhẹ nhàng vung lên, liền chặn lại trường kiếm của Tạ Vũ Linh, tay hắn lại nhẹ nhàng vung lên, liền đem Tạ Vũ Linh đẩy lùi ba bước, thư sinh than nhẹ một tiếng, “Quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm (Cái ân đức của người quân tử, đến năm đời là hết). Lạc Hoa kiếm pháp ngày xưa, tiêu sái, phóng túng như vậy, nhưng Lạc Hoa kiếm pháp của ngày nay, lại lão khí giàn giụa, không đảm đương nổi cái tên Lạc Hoa này. Khó trách Tạ Khán Hoa lại không muốn luyện.”

“Ngươi rốt cuộc là ai!” Tạ Vũ Linh gầm lên một tiếng, lại lần nữa đâm ra một kiếm, đây chính là thức thứ mười ba trong Lạc Hoa kiếm cũng là thức khó tập nhất và trí mạng nhất —— Hoa Tẫn Lạc, tuy hắn được coi là người xuất sắc nhất thế hệ này của Tạ gia, cũng không thể đánh ra thức kiếm này một cách hoàn mỹ, nhưng hôm nay đâm ra một kiếm này, lại thật sự rất hoàn mỹ, thậm chí Tạ Vũ Linh còn cảm thấy, đây là kiếm hoàn mỹ nhất hắn từng xuất ra trong cuộc đời.

Hắn rất kinh hỷ, nhưng lại có nhiều hơn mấy phần kinh ngạc, lấy thể trạng của hắn bây giờ, đúng ra không thể xuất ra một kiếm như vậy.

“Trăm hoa điêu tàn, hoa tàn thành tro. Đáng tiếc.” Thư sinh đem ngọc tiêu đeo lại bên hông, bỗng nhiên tiến lên một bước, sau đó liền đi tới trước mặt Tạ Vũ Linh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần trong gang tấc.

Nhanh……nhanh thật. Tạ Vũ Linh trong lòng kinh ngạc, cảm thán.

Thư sinh cầm tay Tạ Vũ Linh, lại nhẹ nhàng kéo xuống, liền đoạt thanh kiếm tới tay mình, hắn nhẹ nhàng xoay tròn, múa ra một đóa kiếm hoa, sau đó thả người nhảy, nhảy tới trên mặt hồ bình lặng như gương, bỗng nhiên xoay tròn thân mình, chậm rãi rơi xuống đứng trên mặt hồ, mặt hồ dậy lên một tầng sóng.

“Giang Nam Tạ gia, Lạc Hoa kiếm pháp, nên như thế này mới đúng.” Thư sinh đứng lên mặt hồ như đứng trên đất bằng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân kiếm, sau đó bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, trầm ngâm một lát, vung ra một kiếm.

Trên mặt hồ, một trận kiếm khí lướt qua.

Thư sinh nhẹ nhàng nhảy lên, bắt đầu múa kiếm.

“Lạc Hoa kiếm pháp!” Tạ Vũ Linh sửng sốt, thư sinh lúc này đúng là đang múa Lạc Hoa kiếm pháp của Giang Nam Tạ gia, nhưng so với kiếm pháp hắn tập lại có chút không giống, ở chỗ chiêu thức càng đơn giản hơn, càng lưu loát, trôi chảy hơn, nhưng quan trọng hơn, là lúc thư sinh này múa kiếm, thật sự rất tiêu sái, bừa bãi như lời hắn nói!

“Thấy rõ không?” Thư sinh bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.

Tạ Vũ Linh vẫn đắm chìm trong bộ kiếm pháp thần diệu vô cùng này, căn bản không có thời gian trả lời câu hỏi của thư sinh.

“Tạ gia đã qua đời, cũng may là trẻ nhỏ dễ dạy.” Thư sinh bỗng nhiên đem kiếm chỉ lên trời, “Trăm hoa điêu tàn, hoa tàn thành tro.”

Trường kiếm rơi xuống.

Một trận gió mát lạnh thổi qua.

“Cho dù là kiếm giết người, cũng thật đẹp.” Đám hoa ở hai bên bờ hồ bị đạo kiếm phong mát lạnh kia quạt trúng, hơi tàn đi, cánh hoa bay lên, rơi trên mặt hồ, thư sinh thu kiếm, nhìn về phía Tạ Vũ Linh.

Sau một kiếm kia, một lúc lâu sau Tạ Vũ Linh mới khôi phục lại tinh thần: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết Lạc Hoa kiếm pháp của Tạ gia chúng ta.”

“Thiên hạ võ học, đều từ một mạch mà ra. Chỉ là kiếm pháp thôi, nhìn trộm một lần là thấy được hai, nhìn hai lần là thấy được tất cả.” Thư sinh thả người nhảy, dừng ở bên cạnh Tạ Vũ Linh, đem trường kiếm trong tay cắm trên mặt đất, sau đó xoay người, nhìn Phong Tả Quân tay nắm đao hơi có chút run rẩy, “Ngươi, xuất đao đi.”

Phong Tả Quân lá gan mà nói là thứ hai, thì nhìn khắp toàn bộ Học Cung, cũng không có đệ tử nào dám xưng là thứ nhất, nhưng vậy cũng không có nghĩa là hắn thật sự không sợ trời không sợ đất, vừa rồi nhìn thấy bộ kiếm pháp của nam tử kia, hắn nào dám ra tay nữa.

Nhưng hắn vẫn giơ đao lên, một đao chém xuống.

Đại Phong khởi, vân phi dương.

“Ngươi rất không tồi, đao pháp của ngươi có vài phần bóng dáng của phụ thân ngươi.” Thư sinh vuốt ve trường đao trong tay, “Nhưng mà người tập võ, trên người làm sao có thể có bóng dáng của người khác được?”

Phong Tả Quân kinh ngạc tới nỗi vải bố trắng băng bó trên người rách ra, máu trên đùi chảy ra cũng không cảm nhận được, hắn hoàn toàn không biết mình làm thế nào mà xuất ra được một chiêu Đại Phong thức hoàn mỹ như vậy, mà thư sinh trước mặt làm thế nào có thể đoạt đao trong tay mình.

“Đại Phong thức, chú trọng vào hai chữ khí thế. Trên người của ngươi thật sự có vài phần khí phách, nhưng chỉ như là trông mèo vẽ hổ, chỉ có hình mà không có ý, cái gọi là khí thế chỉ là quát lớn, chỉ là cuồng ngạo một chút thôi à? Kém quá xa, quá xa.” Thư sinh vươn một lóng tay nhẹ nhàng búng vào thân đao, “Người tập đao, phải có khí thế bễ nghễ thiên hạ này.”

Thư sinh đột nhiên xoay người, chém xuống một đao về phía mặt hồ.

“Ầm” một tiếng, nước trong hồ bắn lên tung tóe!

Thanh trường đao đã dập nát, chỉ còn lại có một cái chuôi đao trống không, thư sinh lắc đầu, đem chuôi đao ném trên mặt đất.

Nước trong hồ bị bắn lên lại rơi xuống, nước hồ như một cơn mưa lớn đổ xuống đầu bọn họ, thư sinh lấy ra ngọc tiêu bên hông nhẹ nhàng vung lên, nước hồ liền bị chắn lại, rơi trước người hắn một thước, mà Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đã bị xối ướt đẫm.

Nhưng bọn họ đều không có bất cứ cảm giác gì.

Bởi vì bọn họ vẫn còn đắm chìm trong mảnh đao ý chưa tan kia.