Quân Hữu Vân

Chương 7: Học Cung



“Thủy tú sơn thanh mi viễn trường, quy lai nhàn ỷ tiểu các song. Xuân phong bất giải Giang Nam vũ, tiếu khán vũ hạng tầm khách thường.”

Khoảng cách Tô Bạch Y rời khỏi Hạnh Hoa thôn, đã qua 5 ngày, hiện giờ xe ngựa của bọn họ rốt cuộc cũng đã tiến vào Tiền Đường thành, tiến vào dãy núi được xưng là cây cối phồn thịnh nhất Giang Nam—— Thập Lý Lang Đang, Tô Bạch Y kéo ra màn che xe ngựa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không nhịn được mà đọc lên câu thơ lúc sư phụ say rượu thường xuyên đọc.

“Văn thính Giang Nam thị tửu hương, lộ thượng hành nhân dục đoạn tràng. Thùy tri Giang Nam vô tùy ý, tiếu khán xuân phong thập lí hương (Được nghe Giang Nam toàn là hương rượu, người đi đường muốn đứt ruột. Ai ngờ Giang Nam không có men say, cười nhìn mười dặm hương gió xuân).” Nam tử lùn tráng cầm dây cương đánh xe cũng cười tiếp lời.

“Ồ, ngươi cũng biết khổ thơ này à, Lý Quỳ.” Tô Bạch Y trêu chọc. Trải qua 5 ngày ở chung, Tô Bạch Y đã quen thân với tên phu xe của Học Cung tên là Lý Quỳ này, Lý Quỳ tuy rằng vừa gặp thì lạnh nhạt nghiêm túc, nhưng ở chung lâu rồi lại phát hiện tâm địa hắn rất thiện lương, thân thiện, bên ngoài lạnh nhạt chỉ là bởi vì người này tính cách quá mức chất phác, rất khó mở lời nói chuyện với người khác.

Nhưng Tô Bạch Y lại rất biết mở lời nói chuyện với người khác, cho dù trước mặt là một tên đầu gỗ, hắn cũng có thể tán gẫu ba ngày ba đêm, nhưng dù vậy, Lý Quỳ vẫn cứ cảm thấy Tô Bạch Y nói sư phụ của hắn là Tạ Khán Hoa là đang khoác lác.

Lý Quỳ cầm lấy ấm nước bên hông uống miếng nước: “Làm phu xe, tuy rằng là làm việc nặng, không cần tới văn thải gì. Nhưng ta không giống vậy, ta làm phu xe ở Thâp Lý Lang Đang - Học Cung. Nơi đó có 3000 nho sinh, năm vị quân tử, còn có Nho Thánh tiên sinh, không thể vứt mặt mũi bọn họ đi được. Tới rồi.”

Lý Quỳ ngừng xe ngựa lại, Tô Bạch Y xốc lên màn che đi ra, chỉ thấy cách đó không xa ở giữa núi rừng có một tòa thư viện lịch sự tao nhã đứng lặng ở đó, bên ngoài có mây mù quấn quanh, chim bay qua, có vẻ hư hư ảo ảo, rất là mờ mịt, Tô Bạch Y lau lau đôi mắt, mở mắt ra lại thấy cũng không có gì thay đổi.

Núi này cũng không cao, làm thế nào lại có mây mù quấn quanh? Hơn nữa học viện này, vì sao nhìn qua có vẻ rất gần, lại có vẻ rất xa?

“Ngươi nhìn ra rồi?” Lý Quỳ hỏi.

“Có kỳ quặc.” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

“Đây là Học Cung được các vị quân tử hợp lực thiết lập trận pháp, gọi là ‘ Viễn Tận Thiên Biên, Cận Tại Nhãn Tiền (xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt )’. Nếu là người thường đi vào trận này, có đi hết ba ngày ba đêm cũng không đi ra được. Ngươi nhắm mắt lại.” Lý Quỳ bắt lấy ống tay áo Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y tự nhiên hiểu rõ Học Cung qua nhiều năm như vậy, rời xa nhân thế, độc lập ở nơi này, tất nhiên là có gì ảo diệu trong đó, cũng lập tức nghe lời nhắm mắt lại. Ngay sau đó hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác chân mình một bước cũng chưa động, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được cảnh sắc trước mặt nhanh chóng thay đổi, ước chừng qua thời gian nửa nén hương, Lý Quỳ mới nhàn nhạt nói: “Tới rồi.”

Tô Bạch Y mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt có không ít Học Cung đệ tử mặc đồng phục màu trắng, tay cầm sách lật đật đi qua, hắn vội vàng quay đầu, phát hiện phía sau là đại môn Học Cung đã đóng chặt, hắn sửng sốt: “Chúng ta đã vào rồi?”

Lý Quỳ cũng không để ý tới hắn, lập tức dẫn hắn đi tới phía trước: “Hiện giờ Nho Thánh ra ngoài du lịch, trong Học Cung do Chu Chính quân tử chủ sự, ta mang ngươi tới biệt viện nơi bản đại đệ tử đang học, gặp hắn rồi nói tiếp.”

“Lý Quỳ, mới vừa rồi ngươi làm thế nào mà làm được.” Tô Bạch Y vẫn còn dư vị vừa trải qua cảm giác kỳ diệu kia, “Ta cảm giác bước chân ta chưa hề động, làm thế nào mà vừa mở mắt đã vào được trong Học Cung?”

“Học Cung đều có việc huyền diệu, nơi này chính là nơi tụ tập phong lưu, học thức, phẩm đức của cả thiên hạ, được thế nhân xưng là “Nhất cung tại thử, cao sơn ngưỡng chỉ”, nơi mà trong lòng mọi người đọc sách trên thế gian đều hướng đến. Người đọc sách có hai lựa chọn: Một là đi thi khoa cử, tới hoàng thành làm quan, hai là bái nhập Học Đường, đứng hàng quân tử, như vậy hơn phân nửa sẽ lựa chọn đi vế sau, làm quan đương triều chỉ là phú quý nhất thời, còn đứng hàng quân tử, là đủ để truyền tới hậu thế, đại đại vinh quang……” Lý Quỳ kiêu ngạo nói.

Tô Bạch Y phất tay ngắt lời: “Lý Quỳ ngươi nói nghe thật là hào hùng, nhưng nhìn lại……”

Lý Quỳ có chút đỏ mặt: “Ta thật sự vì bản thân là một thành viên của Học Cung mà kiêu ngạo, nhưng lại không biết khoe sự kiêu ngạo trong lòng ta với người khác như thế nào, vì thế ta xin cô nương viết giúp ta đoạn văn này……”

Tô Bạch Y theo Lý Quỳ bước vào một nơi biệt viện, Lý Quỳ nhìn trong viện thấy vẫn chưa có sư trưởng giảng bài ở đó, liền bảo Tô Bạch Y đi vào ngồi trước, hắn đi gọi Chu Chính quân tử lại đây. Sau khi Lý Quỳ đi, Tô Bạch Y ở trong viện nhìn qua một lượt, chỉ thấy một đám Học Cung đệ tử đang vây lại một chỗ thảo luận chuyện gì đó. Nhưng khác với những Học Cung đệ tử ban nãy hắn nhìn thấy, sau lưng những người này, hình như đều viết bốn chữ……

Tô Bạch Y gằn từng chữ một mà đọc ra: “Vô, ác, bất, tác.” (không, ác, không, làm)

Phía trước, một người nghe được giọng nói phía sau, quay người lại, người nọ thân hình cực kỳ cao lớn, so với Tô Bạch Y còn cao hơn phân nửa cái đầu, khoác một bộ trường bào lỏng lẻo màu trắng, cúi xuống nhìn, bộ dạng uể oải ỉu xìu. Hắn nghịch tăm xỉa răng trong miệng, nhìn xuống Tô Bạch Y: “Mới tới à?”

“Tại hạ Tô Bạch Y, từ Hạnh Hoa thôn đến.” Tô Bạch Y nhìn thoáng qua nam tử này, chỉ cảm thấy hình như mình đã gặp qua ở nơi nào rồi.

“Hạnh Hoa thôn?” Nam tử cao lớn nhíu mày, quay đầu lại nói, “Chưa nghe nói qua, nhưng ngươi thì, có phải ta gặp qua rồi không.”

Những học sinh vốn đang rải rác trong sân đều tụ tập lại đây, đứng sau nam tử cao lớn. Bọn họ đều mặc giống nam tử cao lớn kia, trường bào màu trắng, lỏng lẻo, không hề có dáng vẻ của thư sinh Học Cung, trong đó có một người móc ra thanh trúc kiếm cột bên hông, chỉ thanh kiếm bên hông Tô Bạch Y, sâu kín nói: “Thủ lĩnh, gia hỏa này còn chưa tá thiết (ý là bỏ đồ sắt).”

“Lá gan không nhỏ a, có phải còn chưa có ai dạy ngươi quy củ không?” Nam tử cao lớn vươn một ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ngươi tên là gì?”

“Tô Bạch Y.” Tô Bạch Y nhíu mày, hắn bỗng nhiên nhớ ra nam tử cao lớn này là ai, tên này là người ngày đó xuất hiện ở Dạ Lan thành đối chiến với bốn gã thủ vệ của tứ đại gia tộc, Học Cung - Phong Tả Quân!

“Ta nhất định đã từng gặp ngươi.” Phong Tả Quân nghiêm mặt nói, “Ngươi xoay người sang chỗ khác!”

Tô Bạch Y cười gượng: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Phong Tả Quân bỗng nhiên thả người nhảy, nhảy tới phía sau lưng Tô Bạch Y, nhìn bóng lưng Tô Bạch Y, bừng tỉnh đại ngộ, lớn tiếng nói: “Ta nhớ ra rồi, ngày ấy tên đã cướp đi Thanh Y Lang từ trong tay chúng ta chính là ngươi! Ta nhớ rõ bóng lưng ngươi! Ngươi còn dám đến Học Cung!”

Tô Bạch Y lui về sau một bước: “Hiểu lầm hiểu lầm.”

“Ta đường đường là bang chủ Cực Ác bang, vừa xuống núi làm chuyện đầu tiên lại sảy ra sai sự, vốn là muốn khoe khang trước mặt Tạ tam một chút, nhưng lại bị ngươi, tên gia hỏa này làm thất bại. Sư tỷ bảo ta không được gây chuyện, đuổi ta về Học Cung, không nghĩ tới ngươi lại tự mình tìm tới cửa. Rất tốt rất tốt.”

“Cái gì? Cực Ác bang.” Tô Bạch Y trong lòng vốn hơi hồi hộp, nhưng lần này lại không nhịn được, bật cười phụt một tiếng, “Xưa nay vẫn nghe học vấn của Học Cung là thiên hạ đệ nhất, vậy mà trình độ đặt cái tên này cũng quá kém đi.”

Phong Tả Quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận tím mặt: “Tiểu tử ngươi nói Cực Ác bang lấy tên khó nghe!”

“Vị công tử này nói chuyện rất thẳng thắn thành khẩn.” Một giọng nói mang theo vài phần ý cười bỗng nhiên vang lên.

Cả bang nam tử cao lớn kia đều rút ra trúc kiếm, ánh mắt xuyên qua Tô Bạch Y nhìn về hướng cửa. Tô Bạch Y tò mò xoay người, chỉ thấy ở cửa viện môn có một đám nam tử mặc đồng phục đi tới, so với đám người một thân côn đồ khí vừa rồi thì khác nhau hoàn toàn, bọn họ người nào cũng đều ăn mặc chỉnh tề, chẳng qua đồng phục trên người lại đỏ như máu, trên áo còn vẽ linh tinh mấy đóa hoa Anh Đào màu trắng. Người cầm đầu khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng, nhìn nam tử cao lớn kia liếc mắt một cái, lại nhìn Tô Bạch Y liếc mắt một cái, không nói gì.

“Phong công tử, cực ác chi đạo, không phải là cực hung chi đạo, càng không phải mỗi ngày đều cầm trúc kiếm dọa đánh người ta.” Bên cạnh nam tử cầm đầu, có một công tử vung quạt xếp trắng nõn cười nói, nghe giọng thì đúng là người mới mở miệng.

“Lam Ngọc Trạch, ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với ta.” Phong Tả Quân đem trúc kiếm khiêng lên vai, tựa hồ tùy lúc chuẩn bị động thủ.

Tô Bạch Y quan sát kỹ quạt xếp trong tay Lam Ngọc Trạch, phát hiện trên quạt cũng viết bốn chữ, hắn nhíu mày, thì thầm: “Dĩ hạ phạm thượng?”

“Đúng, là dĩ hạ phạm thượng.” Lam Ngọc Trạch thu lại quạt xếp, “Công tử có hứng thú gia nhập Huyết Anh phái của chúng ta không?”