Quan Khí​

Chương 6: Quan khí của phó chủ tịch xã



Hai người nói xong việc này liền thở phào nhẹ nhõm. Vương Trạch Vinh đột nhiên có một cảm giác đã tìm được tổ chức trong công việc. Ít nhất là có người cùng chí hướng. Mặc dù người cùng chí hướng này khá nguy hiểm, nhưng dẫu sao cũng hơn là một mình đấu đá.

Dần dần Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện cơ thể hai người dựa vào nhau rất chặt. Tiểu Giang như ngay trong lòng hắn. Ôm người đẹp như vậy hắn cảm thấy không bình thường.

Tiểu Giang đồng thời cũng cảm nhận được cơ thể Vương Trạch Vinh biến hoá, đỏ mặt đẩy Vương Trạch Vinh ra.

Bài nhạc đã kết thúc, hai người từ từ nhảy ra phòng ngoài.

Không ai biết hai người bọn họ làm gì ở trong. Vẻ mặt Hoàng Vĩ và Trương Chính Cường rất đặc biệt, lạnh lùng nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh ra vẻ không biết đi tới nhấp một ngụm trà. Vì giảm tâm trạng hai người, hắn ôm chầm lấy một cô tiếp viên mà nói:

- Hai ta hát bài Thiên tiên phối.

Bây giờ đầu của hắn đã bớt đau, không bài xích với âm nhạc đinh tai kia.

Rất nhanh đã chọn được bài, theo bản nhạc vang lên Vương Trạch Vinh và tiếp viên hát.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, vẻ mặt Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ lại thay đổi. Nói thật, thấy Tiểu Giang và Vương Trạch Vinh nhảy vào phòng trong, Hoàng Vĩ và Trương Chính Cường rất ghen ghét Vương Trạch Vinh. Đặc biệt đến khi hết bài hát hai người mới đi ra. Điều này làm cho hai người nghi ngờ không biết Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang làm gì ở trong. Hai người bọn họ coi Vương Trạch Vinh là tình địch lớn nhất. Nhưng tuyệt đối thật không ngờ Vương Trạch Vinh đi ra lại không thèm để ý đến Tiểu Giang, ngược lại kéo tiếp viên hát. Điều này nói ra một việc đó là Vương Trạch Vinh bị kích thích, hoặc là không có tiến triển với Tiểu Giang. Nghĩ ra điểm này hai người đều mừng thầm trong lòng.

Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ mặc dù động tâm với tiếp viên, nhưng bọn hắn dù như thế nào cũng không dám có hành động quá đáng. Cảm tối ra vẻ quân tử.

Từ phòng trong đi ra, Tiểu Giang không trêu chọc Vương Trạch Vinh nữa mà không ngừng kéo Hoàng Vĩ nhảy. Điều này làm Trương Chính Cường chỉ muốn đánh Hoàng Vĩ.

Trong buổi tối này, Tiểu Giang không thực hiện được kế hoạch định ra. Trương Chính Cường càng tức tối. Ngược lại Hoàng Vĩ rất tích cực. Hắn cảm thấy mình gần hy vọng thêm bước nữa.

Nhìn mấy người này, Hoàng Vĩ và Vương Trạch Vinh đều cách hai cô tiếp viên khá xa giống như sợ dính vào vậy. Vương Trạch Vinh lại khác hẳn, không ngừng kéo hai cô tiếp viên cười cười hát hát.

Con người càng buồn bực càng dễ say. Không lâu sau Trương Chính Cường đã ngã xuống.

Hoàng Vĩ khá khôn, sợ Trương Chính Cường say ngã không trả tiền vì thế kéo Trương Chính Cường đang say đi thanh toán tiền.

Ngày hôm sau khi đến văn phòng, Tiểu Giang đến sớm lau bàn một lần, còn rót đầy nước trà mới vào cốc của Tiễn Đại Phú, một lần nữa thể hiện như sinh viên mới ra trường.

Nhìn Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh ngồi xuống vị trí của mình, một lần nữa bắt đầu công việc.

Nhìn Tiễn Đại Phú ngồi ở vị trí, Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang đang âm thầm quan sát hắn. Tối qua hai người đã có hiệp định chính là muốn làm Tiễn Đại Phú xuống đài. Việc này nói thì dễ nhưng làm rất khó khăn. Tiễn Đại Phú là tâm phúc của bí thư Chương, chuyện bình thường không thể hạ được hắn. Phải làm như thế nào? Thời gian không đợi người, nếu không đến lúc chính thức cắt giảm thì chậm rồi.

Nhìn trộm ngăn kéo bàn Tiễn Đại Phú, trong đó có quyển sổ ghi chép. Mặc dù Tiễn Đại Phú làm việc rất cẩn thận nhưng có một số lúc gấp liền quên khóa lại. Vương Trạch Vinh không tin Tiểu Giang không phát hiện ra việc này. Hắn đoán Tiểu Giang đang chú ý đến cái này.

- Lão Tiền phái một người cùng tôi đi điều tra.

Phó chủ tịch xã Hòa Quốc Hùng đi tới cửa nói với Tiễn Đại Phú.

Thấy là Hòa Quốc Hùng, Tiễn Đại Phú không thèm cười, thuận miệng nói với Vương Trạch Vinh:

- Tiểu Vương, cậu cùng phó chủ tịch Hòa đi một chút.

Ai không biết Hòa Quốc Hùng không cùng đường với bí thư Chương, vẫn luôn bị bí thư Chương ép thật chặt. Hòa Quốc Hùng quản chính là mấy công tác như kinh tế nông thôn, kinh tế nông nghiệp, thu hút đầu tư. Bây giờ bí thư xã là Chương Dương; chủ tịch xã là Lưu Vệ Quốc; phó bí thư là Đổng Gia Quốc. Việc trong xã trên cơ bản do ba người bọn họ định đoạt. Hòa Quốc Hùng căn bản không có mấy quyền lên tiếng. Bởi vì không có quyền lực mấy, Tiễn Đại Phú không thèm để ý đám người không có thực quyền như Hòa Quốc Hùng vào mắt.

Ừm một tiếng, Vương Trạch Vinh bỏ công việc trong tay xuống mà đi ra ngoài.

Hòa Quốc Hùng cũng không nói gì, dẫn theo cặp đi trước.

Vương Trạch Vinh đã theo Hòa Quốc Hùng xuống xã không phải một hai lần nên biết tính cách của đối phương. Hòa Quốc Hùng bình thường sẽ không nói chuyện với người đi cùng mình. Tuy nói hai người nhiều lần cùng xuống thôn nhưng không có xây dựng được quan hệ.

- Lão Hòa đi kiểm tra à?

Đến bãi đỗ xe, chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc vừa xuống xe liền gọi.

- chủ tịch xã mới tới?

Hòa Quốc Hùng tươi cười đầy mặt mà nói.

Hòa Quốc Hùng và Lưu Vệ Quốc nhiệt tình bắt tay, nói vài câu rồi đi. Bề ngoài thì hai người khá nhiệt tình, nhưng ai biết suy nghĩ chính thức của bọn họ.

Chỉ trong nháy mắt nói chuyện đó làm Vương Trạch Vinh kinh ngạc nhìn Hòa Quốc Hùng.

Vương Trạch Vinh rất nhanh chú ý đến một chuyện. Theo quy luật bình thường, chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc phải có quan khí nồng hơn Hòa Quốc Hùng chứ. Nhưng vừa nãy thì không phải như vậy. Quan khí trên đầu Hòa Quốc Hùng rõ ràng dày hơn Lưu Vệ Quốc. Còn một điểm đặc biệt là quan khí của Lưu Vệ Quốc không rắn chắc như của Hòa Quốc Hùng. Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy mình chỉ có thể dùng cách này hình dung quan khí của bọn họ. Quan khí của Hòa Quốc Hùng rất rắn chắc, như một đoàn vậy. Nhưng Lưu Vệ Quốc lại khác, quan khí của hắn không chắc chắn, đang tản mát. Biến hoá như vậy là như thế nào vậy? Theo hiểu biết của Vương Trạch Vinh, tình huống này chỉ có một khả năng đó chính là vị trí của chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc sẽ xảy ra biến hoá. Mà biến hoá này không phải bay lên, đó là hạ xuống.

Ngồi trong xe Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh.

Nếu mình phán đoán đúng, như vậy Hòa Quốc Hùng sẽ lên chức. Mà vị trí chủ tịch xã sẽ đổi người. Nếu mình nhân cơ hội quan hệ tốt với Hòa Quốc Hùng thì chỗ tốt sẽ không thiếu.

Vương Trạch Vinh lần đầu tiên xác định tầm quan trọng của việc mình quan sát được quan khí của lãnh đạo.

Nghĩ đến xã sắp có biến hoá, trong lòng hắn liền nóng lên. Có lẽ đây là cơ hội rất quan trọng với mình. Đương nhiên cũng có thể một khả năng khác là Hòa Quốc Hùng được điều đến nơi khác. Nếu là tình huống này thì đi theo Hòa Quốc Hùng lại không hay.

Quan khí của chủ tịch xã biến hoá, vậy bí thư thì sao? Phải nhân cơ hội quan sát tình hình của bí thư Chương. Nếu bí thư Chương cũng có tình hình này, như vậy nhất định xã sẽ có biến hoá lớn.

Trên đường Vương Trạch Vinh rất tôn kính Hòa Quốc Hùng. Thậm chí hắn còn cầm cặp cho Hòa Quốc Hùng.

Hòa Quốc Hùng thấy Vương Trạch Vinh có thái độ như vậy nên ánh mắt nhìn hắn cũng đỡ hơn.

Hòa Quốc Hùng vừa đi vừa quan sát thái độ của Vương Trạch Vinh. Trước kia Vương Trạch Vinh không cầm cặp cho mình, sao hôm nay hắn lại làm như vậy. Chẳng lẽ hắn có chỗ gì cần nhờ mình?

- Tiểu Vương, gần đây có bận không?

Không tiện hỏi Vương Trạch Vinh có gì nhờ mình, vì thế Hòa Quốc Hùng cố ý hỏi tình hình công việc của Vương Trạch Vinh.

- Cảm ơn phó chủ tịch Hòa quan tâm, công việc vẫn như trước.

Vương Trạch Vinh cung kính đáp.

Hai người nói chuyện một lát, Hòa Quốc Hùng thấy Vương Trạch Vinh không có gì nhờ mình. Vì thế hắn thoải mái hơn nhiều về việc Vương Trạch Vinh lấy lòng mình, cũng có cảm tình tốt với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng không phải người cổ hủ. hắn biết rất nhiều chuyện trong chốn quan trường, đặc biệt công tác trong văn phòng mấy năm thì thấy rất nhiều. Chỉ cần hắn làm, hắn tin mình làm tốt hơn người khác.

Một lần nữa gặp nguy hiểm giảm cơ cấu, đặc biệt có được quan khí, quan niệm của hắn đã thay đổi một chút. Vương Trạch Vinh cũng không phải làm quan to gì. Hắn chỉ muốn giữ vị trí của mình. Ít nhất muốn mình không bị nguy hiểm là được.

Xã Hoàn Thành coi như là xã có điều kiện tốt. Ba chiếc xe tốt của xã bị ba lãnh đạo có thực lực giữ. Hòa Quốc Hùng là xe 7 chỗ, lái xe là một người đàn ông trung niên. Vương Trạch Vinh biết đối phương tên Lý Minh.

Trên đường đi Lý Minh cũng không nói gì, hỏi câu đáp câu. Đây là người thành thật. Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế trên. Hòa Quốc Hùng ngồi ở bên trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hòa Quốc Hùng tuy là nhắm mắt nhưng đầu hắn đang không ngừng suy nghĩ. Thái độ của Tiễn Đại Phú đối với mình vừa nãy làm Hòa Quốc Hùng rất tức. Tên Tiễn Đại Phú này là con chó cậy thế, càng lúc càng không coi mình vào đâu. Nếu lần này là Chương Dương cần người, tên Tiễn Đại Phú này nhất định sẽ đi theo Chương Dương.

Mở mắt ra, Hòa Quốc Hùng nhìn Vương Trạch Vinh ngồi bên trên mà thầm nghĩ trong lòng. Mình nếu bố trí một cái đinh trong văn phòng Đảng chính, Vương Trạch Vinh này có thể sử dụng không?

Cẩn thận suy nghĩ tình hình của Vương Trạch Vinh ở văn phòng, Hòa Quốc Hùng cảm thấy Vương Trạch Vinh đáng để dùng. Vương Trạch Vinh không phải người của Tiễn Đại Phú, năng lực làm việc cũng tốt. Nếu thật sự kéo hắn về bên phía mình, trong xã có động tĩnh gì cũng có người thông báo.