Quấn Quýt Không Rời

Chương 99: Kết Thúc (2)



Mãi về sau này, có một hôm Thịnh Hạ vào máy tính của Lạc Hàn Đông để tìm tài liệu thì nhìn thấy anh có một file ẩn nên tò mò ấn vào. File cần mật khẩu.

Cô nghĩ một chút, gõ vào hai chữ cái.

SX.

File mở ra, cô thấy một tấm ảnh bên trong.

Là ảnh lúc cô tốt nghiệp đại học, cô mặc bộ quần áo cử nhân đứng chụp ảnh chung cùng một đám bạn học.

Người chụp ảnh kĩ thuật rất cao, rõ ràng cô đứng ở trong đám người, ống kính lại tập trung trên mặt cô, như thể đang chụp một bức ảnh có một mình cô.

Thịnh Hạ nhìn ngây ngẩn.

Loading...
Anh Đông từng đến buổi lễ tốt nghiệp của cô.

Còn vì cô mà chụp một bức ảnh.

Thậm chí… có khả năng lúc ấy anh đã đứng ở trong đám người, nhìn cô cùng các bạn học chụp ảnh chung xong đi liên hoan, cuối cùng nhìn mọi người tạm biệt nhau.

Thậm chí… cũng có thể là anh vẫn cứ lặng lẽ quan sát cô.

Trong lòng Thịnh Hạ cực kỳ phức tạp, có lẽ lúc đó anh Đông đã thích cô rồi, nhưng người đàn ông này lại một mực thực hiện lời hứa hẹn lúc trước, để cô tự do, không đến quấy rầy cô.

Nếu lúc trước cô không đến công ty của Hàn Gia Phàm, nói không chừng

hai người bọn họ…

Không.

Không đúng.

Thịnh Hạ đứng dậy, cô có một nghi ngờ cần phải xác minh một chút.

Cô lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại cho Tiết Phương Phương, sau khi điện thoại kết nối, trước tiên cô hàn huyên mấy câu rồi mới đi thẳng vào vấn đề.

“Lúc trước, vì sao cậu biết đến Mr.han vậy?”.

Đúng, lúc đó chính Tiết Phương Phương là người đã giới thiệu cô đến công ty của Hàn Gia Phàm, sau đó, Tiết Phương Phương đi phát triển ở nơi khác cùng người thân.

Tiết Phương Phương che miệng cười hồi lâu ở đầu dây bên kia của điện thoại, mới nói, “Không phải, các cậu đã kết hôn lâu như vậy rồi, chồng cậu còn chưa nói với cậu?”

“Không có.” Thịnh Hạ khó có chút gấp, “Cậu nói mau đi.”

“Ha ha, dù sao các cậu đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, con cũng đã lớn như vậy rồi, tớ đã xem như là giữ bí mật thành công.” Tiết Phương Phương cười lên ha ha ở đầu dây bên kia, “Lúc ấy, không phải là tớ đi phỏng vấn ở Lăng Vân a, ở bên ngoài văn phòng đụng phải chồng cậu, oa, thật là, Thịnh Hạ, không phải tớ nói đâu, chồng cậu thật là cực kì đẹp trai! Anh ấy vừa ra, những người con gái đến phỏng vấn bên cạnh tớ đều nhìn không rời mắt!

Đương nhiên cũng bao gồm tớ ha ha ha! Sau đó tớ nghĩ, các cậu chia tay lâu như vậy rồi, có lẽ còn có thể nối lại tiền duyên, tớ liền mặt dày đi chào hỏi.”

Dùng lời nói của Tiết Phương Phương, Lạc Hàn Đông vừa đẹp trai vừa lạnh

lùng, cô cho rằng đối phương căn bản không quen biết cô, không ngờ tới,

sau khi cô tiến đến chào hỏi, đôi mắt Lạc Hàn Đông hờ hững nhìn cô, giọng

trầm thấp nói.

“Tôi nhớ được cô.”

“Thịnh Hạ với cô quan hệ không tồi.”

Tiết Phương Phương lúc đó thiếu chút nữa thì mừng đến phát khóc, giọng của nam thần rất hay luôn! Ở khoảng cách gần nhìn nam thần rất cao rất

đẹp trai a!

Sau đó…

“Chồng cậu, nam thần của tớ, anh ấy lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho tớ, “Tiết Phương Phương bắt chước giọng điệu của Lạc Hàn Đông, thấp giọng nói, “Bên Phong Thành đang thiếu người, đãi ngộ tiền lương rất cao, cô có thể đến thử xem.”

Lúc Tiết Phương Phương chuẩn bị nhận lấy danh thiếp, Lạc Hàn Đông lại nói, “Công ty chúng tôi cũng thiếu người.”

Tiết Phương Phương trong nháy mắt liền hiểu ra, cô vỗ ngực hướng phía Lạc Hàn Đông nói, “Nam thần! Tôi hiểu tôi hiểu! Tôi làm việc là anh cứ việc yên tâm đi!”.

Lạc Hàn Đông trước khi đi còn quay đầu nhìn cô một cái, Tiết Phương Phương là một người lanh lợi, lúc này tiến lên phía trước nói với anh, “Tôi sẽ không nói cho Thịnh Hạ nửa chữ, thật đó. Tôi thề!”

“Ha ha ha ha…” Tiết Phương Phương cười lớn ở đầu bên kia, “Sau đó cậu đã đi làm, tớ còn hốt hoảng tắt máy, sợ cậu vừa vào phát hiện không đúng liền tìm tớ tính sổ, ai biết, cậu cơ bản còn không hề gọi điện thoại đến…” Thịnh Hạ: “…”

“A đúng rồi, tớ có một thắc mắc.” Tiết Phương Phương lén lén lút lút nói với cô, “Thịnh Hạ, chồng cậu quá thông minh, tớ hoài nghi, lúc trước anh ta biết tớ đi phỏng vấn mới đến công ty đó.” Thịnh Hạ: “…”

“Chả trách cậu lại bị ăn sạch sành sanh” Tiết Phương Phương ra kết luận,

lại chép chép miệng, “Không có cách, chồng cậu thật quá lợi hại, a a a a

chảy nước miếng!”

“…”

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hạ đỏ mặt lao đến công ty tìm người đàn ông kia tính sổ, lại bị anh đè ở văn phòng làm đến trưa. “Hu hu hu… anh Đông… anh là tên đại bại hoại…”

“Hửm?” Lạc Hàn Đông ưỡn thắt lưng, “Nói lại lần nữa? Gọi anh là gì?” Thịnh Hạ bị đâm đến mức toàn thân run rẩy, ôm cổ của anh, khóe mắt đỏ lên, giọng nói yêu kiều mềm mại hô, “Ông xã…” Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt cô.

“Ngoan.”