Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 45



Cố Cửu Tư vốn cho rằng “đổ vỡ điềm lành” sẽ không có gì xảy ra cả, thế nhưng năm nay dường như không được yên ổn cho lắm.

Tối ngày hôm đó, Cố Cửu Tư lần thứ hai nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Trần Tĩnh Khang, cô cúp máy rồi nhanh chóng rời nhà.

Đây là lần đầu tiên Cố Cửu Tư đến đồn công an. Trước đó, cô vốn luôn nghĩ rằng một người ngoan ngoãn như Trần Tĩnh Khang sẽ không bao giờ có ngày khiến cô phải đến đồn công an để bảo lãnh cho cậu.

Lúc Cố Cửu Tư nhìn thấy Trần Tĩnh Khang thì cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác. Người đó nhìn thấy cô thì dường như rất ngạc nhiên, có chút ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn cô lần nào nữa.

Trong đầu cô lúc đó đột nhiên hiện ra mấy chữ “hồng nhan họa thủy”, quả nhiên không khác so với những gì cô dự đoán.

Cố Cửu Tư đi qua, đá Trần Tĩnh Khang đang ngồi dưới đất, “Có chuyện gì thế này?”

Trần Tĩnh Khang vì Diêu Ánh Giai mà đánh nhau với người khác nên bị bắt vào đồn, cậu lại không dám nhắc đến tên của Trần Mộ Bạch, cũng không dám gọi điện thoại về, chỉ đành tìm Cố Cửu Tư.

Trần Tĩnh Khang ngẩng đầu lên, đầu tiên là quay ra nhìn Diêu Ánh Giai ở cách đó không xa rồi cậu mới trả lời, “Đang ăn cơm, thì bàn bên cạnh có mấy người uống say, thấy cô ấy đẹp nên… em tức quá nên đánh nhau với họ.”

Chuyện của Trần Tĩnh Khang và Diêu Ánh Giai, Cố Cửu Tư vốn đã biết nên cậu cũng không cần phải che giấu nữa.

Trần Tĩnh Khang vừa ngẩng đầu, Cố Cửu Tư mới nhìn thấy những vết thương trên mặt cậu, khóe mắt khóe miệng đều bị sưng lên, mũi vẫn còn chảy máu, cô cảm thấy không vui chợt cau mày, rút mấy chiếc khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu, “Em không sao chứ?”

Trần Tĩnh Khang lau vết máu ở mũi, vẻ mặt bình thản, “Không sao! Bọn họ có ba người đánh một mình em cũng chẳng vẻ vang gì!”

Cố Cửu Tư trừng mắt nhìn cậu, “Còn dám nói nữa!”

Thấy Trần Tĩnh Khang lại cúi đầu, cô mới hỏi, “Thế bọn họ đâu?”

Trần Tĩnh Khang chỉ chỉ bên cạnh, “Đang lấy khẩu cung.”

Sau đó, vị cảnh sát nhanh chóng dẫn ba người đàn ông kia đến gần, ba người đó hẳn nhiên đã tỉnh rượu, cũng im lặng đứng ở bên cạnh Trần Tĩnh Khang.

Vị cảnh sát hỏi Cố Cửu Tư, “Cô là gì của Trần Tĩnh Khang?”

Cố Cửu Tư liếc nhìn cậu, “Là chị gái.”

Vị cảnh sát thấy cô gái trước mặt cũng nhã nhặn, xinh đẹp nên giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, “Tuy rằng đối phương gây sự trước, thế nhưng dù gì cũng là em trai cô động thủ trước, đối phương cũng bị thương rồi, chuyện này tôi đề nghị giải quyết riêng, đền bọn họ chút tiền coi như xong, làm lớn chuyện cũng không tốt cho đôi bên.”

Cố Cửu Tư lại đá Trần Tĩnh Khang, “Em đồng ý bồi thường hả?”

Trần Tĩnh Khang đương nhiên không muốn làm lớn chuyện nên rất nhanh chóng gật đầu.

Ai ngờ được lúc bồi thường đối phương được voi đòi tiên, khiến cho Trần Tĩnh Khang tức đến mức muốn nhảy dựng lên.

Cố Cửu Tư cũng không định cản lại, bình tĩnh rút điện thoại bấm bấm, đưa qua cho Trần Tĩnh Khang rồi lên tiếng, “Bọn họ muốn bao nhiêu, em cứ dựa vào tiền thuốc phải bỏ ra từng nào mà đánh, số tiền bồi thường tiêu chuẩn ở đây, em cứ dựa vào đó mà đánh, đánh quá tay cũng không sao, chị cho em tiền.”

Vị cảnh sát và ba người kia trợn mắt nhìn Cố Cửu Tư, vốn tưởng rằng cô gái này nhã nhặn, lịch sự, mềm yếu, ai ngờ…

Vị cảnh sát cực kỳ khó xử, “Việc này…”

Cố Cửu Tư vỗ vỗ vai Trần Tĩnh Khang, “Từ từ mà đánh, chị ở bên ngoài đợi, khi nào đánh đủ rồi thì ra ngoài, lát nữa chị đưa em đi bệnh viện.”

Giọng điệu của cô không nóng không lạnh, khiến cho ngay cả Trần Tĩnh Khang cũng không biết rốt cuộc cô có ý gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô không dám nói.

Cố Cửu Tư nhìn vết thương ở khóe mắt và miệng của cậu càng lúc càng sưng to hơn, cô rút tiền từ trong ví ra một xấp tiền rồi chìa ra, “Đánh đi, để chị trả.”

Trùng hợp đúng lúc đó có một người đàn ông trung niên bước từ trong phòng làm việc ra, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, rồi lại nhìn thấy mấy người đàn ông bị thương kia, ông vừa suy nghĩ vừa bước ra ngoài sau đó rút điện thoại gọi cho ai đó.

Trần Mộ Bạch là một người không hề có nguyên tắc, nguyên tắc của anh sẽ được định đoạt dựa vào tâm tình của anh lúc đó. Thế nhưng Trần Mộ Bạch cũng được xem như là một người có nguyên tắc, nguyên tắc của anh có một điều chính là, “Người của tôi đánh nhau với người khác, bất luận ai thắng ai thua, lỗi sai nhất định là của kẻ khác.”

Trần Mộ Bạch vốn đang ở bữa tiệc, sau khi nghe chuyện của Trần Tĩnh Khang xong liền cự tuyệt ý tốt muốn bảo lãnh của người đàn ông trung niên nọ, anh quyết định tự mình đến đưa người về.

Nói thực lòng, khi Cố Cửu Tư và Trần Tĩnh Khang nhìn thấy Trần Mộ Bạch đeo kính đen xuất hiện ở nơi đây, cả hai người họ đều chột dạ, đặc biệt là Trần Tĩnh Khang.

Con người Trần Mộ Bạch từ trước đến nay đều vô cùng kiêu ngạo, phách lối, hồi thiếu niên anh và Đường Kính vẫn hay bị bắt lôi đến đây, sau đó lại được người ta cung kính tiễn ra ngoài, vì thế không có mấy ai là không biết đến vị “Mộ thiếu” này.

Con người Trần Mộ Bạch cũng vô cùng thích việc bao che, điểm này cực kỳ giống với Cố Cửu Tư, người của anh, anh có thể mắng, có thể đánh, thế nhưng người khác không được đụng đến dù chỉ là một sợi tóc.

Anh ung dung ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn toàn bộ nhân viên trực ngày hôm nay trong đồn cảnh sát đang sợ sệt đứng trước mặt anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Mãi cho đến khi đồn trưởng đến, Trần Mộ Bạch cũng không mở miệng ra nói lấy một từ, không nổi giận nhưng cũng không thể hiện cảm xúc gì khác.

Tống Văn Sơn cũng hiểu “đón thần thì dễ, tiễn thần thì khó”, trừng mắt nhìn vị cảnh sát vô tội đã bắt Trần Tĩnh Khang lại, sau đó mỉm cười mở miệng, “Muộn như thế này rồi, Mộ thiếu cần gì phải chạy đến tận đây, cậu có việc gì cứ gọi điện là được rồi mà.”

Trần Mộ Bạch liếc nhìn ông ta một cái, lên tiếng chỉ trích, “Đồn trưởng Tống nói như vậy có nghĩa là giờ này ngồi ở đây là lỗi của tôi sao?”

Tống Văn Sơn âm thầm muốn tự tát vào miệng mình, vội vàng nịnh bợ giải thích, “Đương nhiên không phải rồi, Mộ thiếu sao có thể sai được chứ, đều tại lỗi của mấy kẻ dưới có mắt không tròng lại đi bắt người của cậu, tôi thay bọn họ xin lỗi cậu không được sao, mới qua năm mới, cậu nhất định đừng tức giận quá.”

“Ừm…” Trần Mộ Bạch nhấc tay chỉ vào ba người đang đứng ở trong góc, “Vậy xử lý bọn họ thế nào đây?”

Tống Văn Sơn đương nhiên không ngốc đến mức thực sự tin anh đang hỏi ý kiến mình, “Hôm nay cũng không còn sớm, không thì cậu về sớm nghỉ ngơi, tôi thấy anh trai này cũng cần phải đến bệnh viện để khám xem thế nào, ngày mai cậu cứ bảo luật sư đến tìm tôi là được rồi?”

Trần Mộ Bạch nhìn ông, gật nhẹ đầu, “Vậy cứ làm theo lời ông đi.”

Nói xong, anh liền đứng dậy, Cố Cửu Tư cũng mau chóng bước theo, cuối cùng Trần Tĩnh Khang kéo Diêu Ánh Giai ra ngoài.

Tống Văn Sơn tiễn vị khách này ra đến tận cửa, rồi tận mắt nhìn thấy chiếc xe màu đen đang dần biến mất mới nhẹ nhõm thở phào một hơi

Không khí trong xe bị đè nén ngột ngạt vô cùng, Trần Tĩnh Khang ngập ngừng mãi mới dám lên tiếng, “Thiếu gia, em sai rồi…”

Trần Mộ Bạch tuy không tiếp lời nhưng cũng coi như là lịch sự quay ra nhìn Diêu Ánh Giai rồi dặn tài xế, “Trước tiên tiễn cô Diêu về trước đi, chuyện của cậu lát nữa nói sau.”

Diêu Ánh Giai cũng không nghĩ tới Trần Mộ Bạch sẽ đích thân đến, chỉ cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng nên đành im lặng gật nhẹ đầu.

Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn, Trần Mộ Bạch thông minh như vậy, chuyện của Trần Tĩnh Khang và Diêu Ánh Giai chắc anh đã đoán được phần nào, chỉ là không biết anh sẽ có thái độ như thế nào thôi.

Trên cả đoạn đường, mấy người bọn họ không ai nói một câu, mãi cho đến khi Diêu Ánh Giai xuống xe, Trần Mộ Bạch mới mở miệng.

“Thích cô ta?”

Vẻ mặt của anh không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, Trần Tĩnh Khang liếc nhìn Cố Cửu Tư, chỉ thấy cô gật nhẹ đầu với cậu.

Lúc này Trần Tĩnh Khang mới dám thành thật trả lời, “Vâng.”

Trần Tĩnh Khang đột nhiên nhận hết tội lỗi về mình, “Chưa có chính thức, là do em đơn phương, cô ấy cũng chưa đồng ý. Chuyện hôm nay cũng là lỗi của em, không liên quan gì đến cô ấy.

Một lúc sau, Trần Mộ Bạch mới gật đầu, “Ừm, cũng coi như có chí khí.”

Nói xong, anh cũng không mở lời hỏi thêm gì nữa mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Cửu Tư và Trần Tĩnh Khang đều không biết vì sao phản ứng của Trần Mộ Bạch lại bất thường như vậy.

Tất cả đều tại vì Diêu Ánh Giai, là người con gái duy nhất trong đội ngũ anh đưa từ Mỹ về, cô ta cũng từng không ít lần để lộ ra việc thích anh, mà anh phán đoán như vậy hoàn toàn không phải do tự anh nghĩ ra.

Nếu như là người khác thì cũng kệ đi, thế nhưng không ngờ lại là Trần Tĩnh Khang.

Trước khi xuống xe, Trần Mộ Bạch đột nhiên quyết định, “Đánh nhau vốn là sai rồi, mấy ngày tới cậu đừng có ra khỏi nhà, ở nhà ngoan ngoãn viết bản kiểm điểm cho tôi, viết tay, 10.000 từ.”

Trần Tĩnh Khang sợ nhất là việc phải cầm bút viết, tối đó, dưới ánh đèn sáng trưng cậu khóc lóc không ngừng, Cố Cửu Tư thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, im lặng bước qua rồi vỗ vai cậu, “Đừng khóc, khóc vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, thế nhưng chết….”

Sáng sớm này hôm sau, Trần Mộ Bạch lại bị Trần Minh Mặc gọi về khu nhà cũ.

Trần Minh Mặc cũng không vòng vo mà đi thẳng luôn vào vấn đề, “Ta nghe chuyện con với Thư Họa rồi, con với nó vốn có hôn ước từ bé, bây giờ lại quen thân. Còn nữa, nếu như bên cạnh con đã có người mới vậy thì Cố Cửu Tư cũng không cần ở cạnh con nữa.”

Trần Mộ Bạch cúi đầu nhìn lá trà đang trôi nổi trong cốc, ngay đến cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, hai vai rung rung rồi bật cười, “Có gì ba cứ nói thẳng.”

Mới qua năm mới, Trần Minh Mặc dường như đã già đi rất nhiều, tinh thần có vẻ cũng không được tốt lắm, “Ý trên mặt chữ.”

Trần Mộ Bạch nhấp một ngụm trà, “Nếu như nghĩa trên mặt chữ, vậy thì con cũng nói thẳng, trước đừng nói đến việc con với Thư Họa chưa có gì, cho dù sau này có thực sự có gì đi nữa, chỉ bằng cô ta?? Tiểu thư lá ngọc cành vàng của Thư gia? Con có thể nhờ vả, sai bảo cô ta làm gì chứ? Ba rút Cố Cửu Tư về, sau này ai bưng trà rót nước cho con đây?”

Trần Minh Mặc dường như đã hạ quyết định, bây giờ chỉ là đang thông báo cho Trần Mộ Bạch biết, “Nếu như con thiếu một người biết bưng trà rót nước, ta có thể thay người khác cho con.”

Anh không biết liệu có phải Trần Minh Mặc đã phát hiện ra điều gì nên đang thử thăm dò anh hay đang thực sự muốn điều Cố Cửu Tư đến nơi khác, chỉ đành chọn cách giữ vững ý kiến của mình, “Vậy sao ba không trực tiếp thay luôn con đi cũng được đấy.”

Trần Minh Mặc vẫn thong thả lên tiếng, “Đang yên đang lành nói như vậy làm gì, nếu như con không nỡ…”

Trần Mộ Bạch ngay tức khắc đã cắt lời ông, “Chả có gì là không nỡ cả, chỉ là cảm thấy người đã dùng quen rồi, cũng không có lỗi gì cũng không nhất thiết phải thay.”

Vừa dứt lời, anh đã cảm thấy hối hận, bởi bản thân trả lời quá nhanh, cảm giác có chút giấu đầu hở đuôi.

Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, một lát sau Trần Minh Mặc mới lên tiếng, lời nói đầy ẩn ý, “Mộ Bạch, hiện tại đang là thời khắc quan trọng, nhất định con đừng làm hỏng việc.”

Trần Mộ Bạch không lên tiếng, chỉ im lặng nghe.

Cuối cùng anh đã rõ ý đồ của ông, e là ông ấy đã biết được điều gì đó nên đang lấy Cố Cửu Tư ra để uy hiếp anh, ép anh cưới Thư Họa mà thôi.