Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 126: Tế phẩm



Dương Khai Quang nhìn nam tử trước mặt, thanh âm run rẩy.

"Vi thần biết được Thái Tử điện hạ muốn tới huyện Cam Cốc cử hành nghi thức cầu mưa, trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng vi thần lại sợ Thái Tử điện hạ cầu không được, sẽ làm lung lạc nhân tâm, liền cố ý tìm tới một vị cao nhân. Vị cao nhân này tự xưng là người của Huyền Môn, tinh thông bát quái chi thuật, hắn nói với vi thần, nếu muốn thành công, cần phải có thành ý, cái gọi là thành ý, chính là phải dâng lên tế phẩm phong phú."

Lạc Thanh Hàn ánh mắt khẽ lay động: "Những hài tử đó, là tế phẩm?"

"Đúng vậy, ngày Thái Tử điện hạ cầu mưa, chúng sẽ trở thành tế phẩm hiến cho ông trời."



Lạc Thanh Hàn thanh âm lạnh băng: "Những đứa trẻ đó đều là mạng người, ngươi chính là kẻ giết người."

Dương Khai Quang cuống quít biện giải.

"Điện hạ hiểu lầm rồi, vi thần cũng không muốn giết người, chờ cầu mưa xong, những đứa trẻ đó sẽ được đưa về nhà, vi thần dù có điên rồ như nào, cũng sẽ không thể giết nhiều trẻ con như vậy được."

Lạc Thanh Hàn trầm giọng chất vấn: "Nếu không nguy hiểm đến tính mạng, vì sao ngươi phải dùng thủ đoạn lừa gạt? Ngươi có thể nói rõ cho cha mẹ chúng mà."

Dương Khai Quang nghẹn họng, trên trán mồ hôi ngày càng nhiều.

Nhiếp Trường Bình nắm sau cổ hắn, âm trầm hỏi.

"Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn lừa gạt chúng ta? Ta xem như ngươi không cần cái mạng chó nhà ngươi nữa đi."

Dương Khai Quang bị dọa, không dám giấu giếm điều gì, đem toàn bộ nói ra.

"Là vị kia cao nhân nói với vi thần, cầu mưa không dễ, tế phẩm càng cần chọn lựa kỹ càng. Chọn bừa không được, bản mệnh cần phải là thủy, từ tám đến mười hai tuổi mới được, tế phẩm số lượng càng nhiều càng tốt. Để có thể tìm được càng nhiều càng tốt, dứt khoát bắt toàn bộ những đứa trẻ tuổi từ tám đến mười hai trong thành, để cao nhân chọn lựa từng đứa, cuối cùng lưu lại đứa có bát tự mang thủy, những đứa khác sẽ được đưa về nhà."

"Những đứa trẻ làm tế phẩm đó sẽ chết?"

Dương Khai Quang không dám trả lời, chỉ có thể run rẩy biện minh.

"Đây hết thảy đều là vị cao nhân kia chỉ bảo, vi thần đều là theo lời hắn nói đi làm, vi thần là vô tội, cầu Thái Tử điện hạ tha mạng!"

Lạc Thanh Hàn: "Ngươi vừa nói, vị kia cao nhân tự xưng là người trong Huyền Môn?"

Dương Khai Quang dùng sức gật đầu: "Đúng vậy!"

"Hắn tên họ là gì? Ngươi làm thế nào tìm được hắn?"

"Hắn đạo hào là Thiên Sơn cư sĩ, một tháng trước hắn tới Cam Cốc, ở huyện thành bày một quán nhỏ, chuyên đoán mệnh cho người khác, mọi người đều nói hắn bói vô cùng chuẩn xác, là người có bản lĩnh phi phàm. Vi thần nghe nói vậy, sai người mời hắn tới huyện nha, bảo hắn bói cho một quẻ, kết quả hắn đều đoán đúng, vi thần thấy hắn thực sự có vài phần bản lĩnh, liền thỉnh giáo hắn việc cầu mưa."

Nhiếp Trường Bình ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử, hỏi: "Điện hạ, không bằng ta đi bắt lão đạo sĩ giả thần giả quỷ kia tới?"

Lạc Thanh Hàn gật đầu, đồng ý.

Hắn cũng rất muốn nhìn xem vị cao nhân Thiên Sơn cư sĩ kia rốt cuộc là kẻ nào?

Nhiếp Trường Bình lĩnh mệnh rời đi.

Bởi vì Dương huyện lệnh bị bắt đi, toàn bộ huyện nha đêm nay đều nháo nhào, càng giúp Nhiếp Trường Bình dễ dàng hành động.

Bọn họ lặng yên lẻn vào huyện nha, tìm được tên Thiên Sơn cư sĩ đang thu thập tay nải chuẩn bị trốn chạy, đánh ngất hắn rời khỏi huyện nha.

Đến khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đã bị vứt nằm lăn lóc ở trong tiểu viện.