(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 31: Tôi không đánh phụ nữ



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Khâu Sơ Hạ nghe thấy giọng nói của Tần Nhạc Nhạc truyền đến từ hành lang bên kia, lập tức cảm thấy không ổn.


Cứ cảm thấy nếu loại người này thấy bọn họ, nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó.


Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại một chút, Tần Nhạc Nhạc còn chưa xuất hiện ở cửa đã nghe thấy tiếng nói rất gần, cô liên tục ra hiệu với Diệp Trạch Thu ý bảo anh nhanh một chút.


Diệp Trạch Thu bỏ hành lý bên cạnh vào xe, nhìn trái nhìn phải, muốn tìm đồ trói zombie lại ném ra ngoài.


Khâu Sơ Hạ ngại chạm mặt với Tần Nhạc Nhạc, khi Diệp Trạch Thu đang tìm đồ trói zombie thì cô nhanh chóng đi lên vài bước, lấy dao gấp ra, kéo lấy áo hoa anh đang mặc: "Tốc độ nhanh lên."


Diệp Trạch Thu bị cô xé áo, bên tai bắt đầu phiếm hồng, sau khi vạt áo bị cô xé rách, mặt hoàn toàn đỏ lên.


Giống như bị nấu chín, khuôn mặt đỏ bừng mang theo ý cười, liên tục gật đầu: "Được, được. Lập tức, lập tức."


Tâm loạn như ma lung tung trói đôi tay của zombie lại.


Khâu Sơ Hạ ném hành lý vào ghế sau, vừa mới chuẩn bị giúp anh kéo zombie ra ngoài thì Tần Nhạc Nhạc cùng với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đã chạy đến cạnh cửa gara.


"Ô, hai anh đẹp trai, thật trùng hợp nha." Giọng của Tần Nhạc Nhạc rất lớn, vang dội trong gara trống trải.


Giọng nói âm dương quái khí không làm cho hai người bận rộn tạm dừng, Diệp Trạch Thu ngược lại xuống tay càng nhanh, tháo dây an toàn đang giữ chặt zombie ra rồi ném nó ra ngoài.


Khâu Sơ Hạ quét mắt nhìn chỗ điều khiển, thấy chìa khoá nằm trong xe, nhẹ giọng nói: "Mau lên xe!"


Động tác của Tần Nhạc Nhạc rất nhanh, dẫm lên giày cao gót, mặc váy gợi cảm, giống như Hoa Hồ Điệp bay múa đến bên người bọn họ, tay kéo lấy cửa xe: "Xe này là xe của bạn trai tôi." Khi nói chuyện cằm còn hất về phía người đàn ông bên kia.


Trên mặt người đàn ông kia hiện lên tia không hiểu, hai giây sau lộ ra thần sắc khinh thường nói: "Xe này là của tôi, các người cút đi!"


Quỷ mới tin xe này là của bọn họ! Chìa khoá xe còn còn nằm trên xe, hắn bị ngu sao?


Đương nhiên, có thể coi trọng Tần Nhạc Nhạc, nói không chừng hắn thật sự bị ngu như vậy...


Diệp Trạch Thu lạnh mặt, ánh mắt hơi lạnh nhìn tay Tần Nhạc Nhạc lôi kéo cửa xe: "Buông tay, xe này là của ai, trong lòng chúng ta hiểu rõ!"


"Làm trò trộm xe trước mặt chủ nhân người ta không gọi là trộm, mà là cướp." Trong lọng nói của Tần Nhạc Nhạc mang theo mười phần trào phúng.


Khâu Sơ Hạ có chút không thể nhịn, người phụ nữ này không có đầu óc à?


Đây là lúc nào rồi? Zombie bị mưa to hạn chế hành động, nhưng ai biết khi nào hết mưa?


Một hai phải ngay loại thời điểm này, chỉ vì tâm tư không phục mà phải quậy vậy sao?


Cô hơi hơi híp híp mắt, nắm chặt dao gấp trong tay, hít sâu một hơi, nhìn vào vị trí động mạch cổ của Tần Nhạc Nhạc.


Một lát sau, trong lòng run rẩy, cảm thấy mình làm không được.


Chuyển tầm mắt nhìn về phía tay Tần Nhạc Nhạc đang lôi kéo cửa xe.


Khi Khâu Sơ Hạ chuẩn bị ra tay, Diệp Trạch Thu động trước, mặt anh vô cảm nhìn vẻ mặt đắc ý của Tần Nhạc Nhạc, chậm rãi cong môi cười: "Tôi vốn dĩ không đánh phụ nữ."


Gương mặt đẹp trai như vậy khi cười lên lại mang theo một chút khinh bỉ cùng một chút tà mị dụ hoặc, làm biểu cảm đắc ý và động tác của Tần Nhạc Nhạc dừng lại một lát.


Vừa dứt lời, Diệp Trạch Thu động, động tác cực nhanh, khuỷu tay vừa nhấc, đánh cằm Tần Nhạc Nhạc, khiến cô ta kêu thảm thiết một tiếng ngẩng đầu, sau đó một chân đá cô ta loạng choạng lui về sau.


Cô ta vừa lui, vừa lúc dẫm trên người zombie trên mặt đất lúc nãy, giày cao gót làm cô ta đứng không vững, ngã ngồi xuống bên cạnh zombie.


Tần Nhạc Nhạc vừa thấy zombie bên cạnh mình, miệng còn ở lúc đóng lúc mở, sợ hãi kêu một tiếng, bò bò sang bên cạnh, vuốt mắt cá chân, vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm Diệp Trạch Thu. Nhìn dáng vẻ hình như cô ta bị trẹo chân rồi.


Khâu Sơ Hạ thấy anh động thủ, phản ứng nhanh bắt lấy balô sau lưng Diệp Trạch Thu, quay người ngồi vào ghế lái phụ: "Lái xe."


Diệp Trạch Thu nhìn cũng không thèm nhìn Tần Nhạc Nhạc liếc mắt một cái, nhanh chóng ngồi xuống ghế lái, quét mắt nhìn đồng hồ xăng, nhanh chóng khởi động xe, tay lái vừa chuyển, hướng ra bên ngoài gara.


Tần Nhạc Nhạc giận dữ hét lên với người đang ông đang há hốc mồm nhìn bên cạnh: "Anh chết rồi hả? Tôi bị khi dễ cũng mặc kệ?"


Vẻ mặt người đàn ông khó xử nhìn về phía chiếc xe đã chạy, lại nhìn về phía Tần Nhạc Nhạc, bước đến bên cạnh cô ta, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi lại không phải dị năng giả."