[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 220: Quyền chủ thực ngạo kiều (25)



Hệ thống cả kinh.

A?

Nó còn nghĩ dạ minh châu sẽ ghét bỏ ký chủ.

Nhưng, hắn lại tự nguyện bế ký chủ lên giường.

Không những thế động tác của hắn còn rất cẩn thận, nhẹ nhàng.

Bộ dáng dường như rất có cảm tình với ký chủ.

Hệ thống cảm thấy thật yên lòng.

Thích ký chủ thì tốt.

Bên này, Đường Khô đang định với tấm chăn ở đầu giường lại.

Nhưng vừa mới giơ tay, đã phát hiện tay của Nam Nhiễm ôm chặt lấy đai lưng của hắn.

Hoàn toàn không có ý định để hắn rời đi.

Thấy vậy, hai tai của Đường Khô thoáng chốc đã đỏ ửng.

Nàng thật sự muốn ngủ cùng hắn?

Nửa ngày sau, hắn dứt khoát cởϊ áσ ngoài ra, nằm xuống.

Nhắm mắt lại.

Bất quá, chỉ ba giây sau.

Hai mắt lại mở ra.

Nhìn chằm chằm Nam Nhiễm một hồi lâu.

Tiếp theo, dịch người xích lại gần Nam Nhiễm.

Đồng chí Nam Nhiễm giống như bị động tác này làm ảnh hưởng.

Hai mắt thì nhắm chặt nhưng thân thể lại dịch chuyển.

Lại gần hơi thở lành lạnh kia.

Rồi dùng sức ôm chặt.

Đường Khô cũng ôm Nam Nhiễm vào ngực.

Đôi môi mím chặt dần dần thả lỏng.

Rất nhanh sau đó, cũng nhắm hai mắt lại.

Một giấc này, Nam Nhiễm ngủ rất say.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã lên cao, mặt trời không biết đã lên đỉnh từ lúc nào, ánh nắng giữ trưa hè chiếu rọi khắp nơi.

Nhưng cô lại cảm thấy mặt mình rất mát.

Nhìn kĩ lại, thì ra cô được Đường Khô ôm chặt vào lòng.

Đầu dính chặt vào ngực hắn.

Mái tóc xõa dài, rối tung.

Không hề có chút gì gọi là bộ dáng của đại tiểu thư thế gia.

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Đường Khô lãnh đạm nói: "Tỉnh?"

Nam Nhiễm chống tay lên giường, ngồi dậy.

Tầm mắt quét một vòng cả căn phòng.

Cuối cùng dừng lại trên người Đường Khô.

Không biết hắn đã tỉnh từ lúc nào.

Chỉ thấy khuôn mặt của hắn hiện tại rất thanh tỉnh, không hề có tia ngáy ngủ như vừa mới dậy.

Hẳn là đã thức từ sớm.

Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tần Nhất: "Gia chủ, ngài... có cần đi thư phòng không?"

Thời điểm Tần Nhất nói chuyện, có hơi do dự.

Nhưng từ trước đến nay gia chủ không hề có thói quen ngủ nướng.

Lúc này hẳn phải nên ở thư phòng xử lý chính sự.

Hai canh giờ trước, gia chủ đã gọi hắn đến.

Hắn vẫn luôn ở ngoài cửa chờ gia chủ phân phó.

Kết quả.

Gia chủ lại không hề có động tĩnh gì.

Hắn đợi cho tới bây giờ, mới nghe thấy trong phòng ẩn ẩn có tiếng nói chuyện.

Đường Khô ngồi dậy, xuống giường.

Rũ mắt, lãnh đạm nói: "Vào đi."

Hắn vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra.

Tầm mắt của Đường Khô thoáng nhìn về phía Nam Nhiễm.

Thấy y phục của cô lộn xộn, không chỉnh tề.

Hai mày khẽ nhíu.

Duỗi tay, cầm tấm chăn ở trên giường lên, bọc kín người Nam Nhiễm lại.

Nam Nhiễm: "..."

Sau đó, lại nghe Đường Khô hờ hững ra lệnh: "Tìm một thị nữ tới đây."

Tần Nhất gật đầu: "Vâng, gia chủ."

Lúc này, bỗng nhiên Tiểu Hắc Long lên tiếng: [ký chủ, hệ thống nhắc nhở cô, nữ tử mà hôm qua cô cứu đang bị đánh.]

Nam Nhiễm nghe vậy, mày nhướng lên: "Hả?"

Tiểu Hắc Long: [ký chủ, bởi vì cô đã đồng ý giúp nàng ta báo thù, cho nên cô có trách nhiệm giúp nàng ta thoát khỏi sinh ly khổ ải. Dựa theo nguyên tắc nói lời giữ lời, hơn nữa lời hứa này còn liên quan đến tánh mạng của người khác. Nên nếu cô không bảo vệ nàng ta, cô sẽ bị trừ bớt hai viên dạ minh châu.]

Nói xong.

Hệ thống lại tiếp tục phân giải: [ký chủ, cái... cái quy định này, hệ thống không cũng có cách nào thay đổi.]

Cho nên, thỉnh ký chủ không cần oán nó.

Hệ thống nói xong.

Vốn dĩ còn cho rằng ký chủ sẽ nổi giận.

Nào ngờ, lại nghe cô đáp một tiếng: "Ừ."

Cứ như vậy tiếp nhận.

Sau đó, Nam Nhiễm xốc chăn lên, bình thản bước xuống giường.

Lúc này, Đường Khô đã thay y phục xong.

Khuôn mặt như tượng tạc, bộ dáng tôn quý không thể khinh nhục lại xuất hiện.

Nam Nhiễm vốn định quay đầu bỏ đi.

Nhưng nghĩ tới.

Về sau, vẫn muốn ngủ chung với dạ minh châu tiếp.

Nên bước chân của cô liền dừng lại, sau đó chạy thẳng đến trước mặt Đường Khô.

Cùng lúc này, Tần Nhất cũng mang theo một thị nữ tiến vào.

Vừa tới cửa, đã thấy một nữ tử, mặc bạch y, thản nhiên ôm chặt gia chủ nhà mình.