[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 213: Thiên tài phải có khí chất của thiên tài.



Edit: cầm thú

Lăng Hiểu ngồi trên ghế mệt mỏi muốn ngủ.

"Được, lời ta muốn nói chỉ có bấy nhiêu..." Đại trưởng lão nói đến mức miệng cũng muốn khô, rốt cuộc ngừng lại.

Lăng Hiểu: Rốt cuộc ngươi cũng nói xong rồi!

"Như thế, hiện tại là thọ yến của gia chủ đại nhân, mời ngài ấy phát biểu hai câu!"

Đại trưởng lão mỉm cười, hướng về phía Lăng gia chủ ra hiệu mời.

Gia chủ đại nhân mỉm cười, vẻ mặt ung dung: "Ta đây... lại bổ sung hai câu?"

Đặc biệt bổ sung hai câu, hai người các ngươi là tốt nghiệp cùng trường đúng không?

Đây là thọ yến! Là thọ yến a!

Không phải lễ khai giảng!

Cũng không phải họp phụ huynh!

Lăng Hiểu muốn khóc, thế này thì bao giờ mới được ăn cơm?

"Ngươi lại làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt khổ sở của Lăng Hiểu, Lăng Ngạo Thiên lại theo bản năng nhìn bao tử của nàng.


"Ta..."

Lăng Hiểu vừa định mở miệng, kết quả Lăng gia chủ phía trước liền hoàn thành bổ sung 'hai câu'.

Nói hai câu, chính là hai câu.

Không sai, Lăng gia gia chủ đại nhân chính là nói một không hai!

... ...

Thọ yến chính thức bắt đầu!

Từng đạo linh khí tản ra trong bữa cơm.

Không hổ danh là bữa cơm linh khí, không chỉ có mùi vị thơm ngát, trang trí cũng cực kì đẹp mắt, tất nhiên chủ yếu là vừa được ăn ngon vừa có linh khí!

Ngay khi thọ yến bắt đầu, Lăng Hiểu liền vội vàng ăn.

Mặc dù ăn rất nhanh, nhưng tướng ăn cũng coi như là lịch sự.

"Ngươi ăn từ từ thôi, nhai kĩ nuốt chậm mới có thể hấp thụ linh khí tốt."

Lăng Ngạo Thiên bên cạnh nhìn Lăng Hiểu khẽ lắc đầu ---

Lăng Tiêu đứa nhỏ này cũng quá khổ đi, chẳng lẽ Thượng Võ thành rất nghèo sao?

Ngày thường cơm linh khí không có mà ăn?


Nghĩ như vậy, Lăng Ngạo Thiên lại theo bản năng nhìn thân thể nhỏ bé của Lăng Hiểu, chẳng trách tiểu gia hỏa này vẫn luôn miệng kêu đói, bao tử phình to còn muốn ăn thêm.

Thật sự quá thảm rồi!

Lăng Ngạo Thiên theo bản năng đưa phần cơm của mình tới trước mặt Lăng Hiểu: "Cái này cho ngươi ăn. Ngày thường ta ở Tử Trúc Lâm ăn đến phát chán, hơn nữa đại trù ở Tử Trúc Lâm làm cơm tốt hơn chỗ này."

"Thật sao?"

Lăng Hiểu mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lại lóe lên tia sáng kì dị, bình tĩnh nhìn Lăng Ngạo Thiên.

"Thật đó, đáng tiếc ngươi không có cơ hội đi nếm thử."

Lăng Ngạo Thiên vừa nói vừa thở dài: "Cha ta vẫn luôn muốn ta dẫn theo đệ đệ đi, đáng tiếc quy củ tông môn quá nghiêm khắc rồi."

Quy củ?

Lăng Hiểu trợn mắt, cái kia chẳng phải dùng để phá sao?

... ...

Toàn bộ thọ yến tiến hành rất thuận lợi, mọi người một bên vui chơi giải trí một bên xem biểu diễn, rất nhanh liền đến tiết mục Lăng gia quan tâm coi trọng nhất ---


Đó chính là người trẻ tuổi của sáu chi nhánh và chủ nhà, luận võ thi đấu.

Không dám gọi là luận võ giúp vui, sẽ cho dừng đúng chỗ, nhưng người trẻ tuổi nào cũng xoa tay, chiến ý nồng đậm.

"Rốt cuộc cũng đến."

Lăng Ngạo Thiên vào lúc này, đột nhiên thu liễm nụ cười, lại biến về bộ dạng cao lãnh như ban đầu.

Đúng, thân là thiên tài, ở thời điểm mấu chốt, hắn nhất định phải bảo trì phong phạm cao thủ!

Lăng Hiểu: ...

Kỳ thật ngươi chính là kẻ làm màu đi.

Dựa theo quy định hằng năm của Lăng gia, gia chủ và chi nhánh chỉ cần là thiếu niên dưới mười bốn tuổi đều có thể tự do thi đấu, tất nhiên có thể chỉ đích danh đối thủ.

Lúc này Lăng Hiểu âm thầm quét một vòng các chi nhánh khác thậm chí là Thượng Võ thành, hai cái đệ tử ưu tú đi theo phụ thân của mình, ừm, bọn họ cấp cao nhất cũng mới là võ giả tứ phẩm.
Có chút yếu kém.

Trách không được cha cả ngày chỉ biết than thở.

Hiện tại, cái gọi là đội ngũ cũng không tốt!

Lăng Hiểu có chút buồn chán, quay đầu nhìn Lăng Ngạo Thiên bên cạnh.

Trái lại vị Ngạo Thiên huynh này, huyết khí sung mãn, xem ra là tu vi thất phẩm võ giả.

Đối thủ này...

Rất miễn cưỡng còn có thể.

"Ngươi muốn lên trận sao?"

Lăng Hiểu nghĩ như vậy, liền không nhịn được hỏi Lăng Ngạo Thiên một cao.

"Thiên tài, đều xuất hiện trên sân khấu vào giờ phút cuối cùng."

Lăng Ngạo Thiên vô cùng tự tin nói nhỏ.

Hắn từ trước đến nay không thích khi dễ người khác, cho nên... sẽ đi thu dọn tàn cục.

Thiên tài phải có khí chất của thiên tài.

Lăng Hiểu: Được rồi.