Rơi Vào Ngân Hà

Chương 41: Sao đầy thuyền, át ngân hà



Tô Dao chạy về hướng bến tàu, nhưng vẫn muộn. Hiện tại tất cả các loại tàu thuyền đều là có động cơ hoặc tự động, không còn chậm chạp như xưa nữa. Ngay khi các con tàu rời bến, chúng đã bắt đầu tăng tốc.

Trưởng thôn đứng cạnh bến tàu, trên tay cầm một chiếc bộ đàm, một tấm bản đồ: “Âm thầm tấn công có nghe rõ không, âm thầm tấn công, cậu chậm rồi đó, phá hỏng đội hình rồi, nhanh hơn chút nữa… Này này này, làm gì thế, vội đi đầu thai đấy à, nhanh quá rồi, chậm một chút.”

Vịt uyên ương, thuyền của cậu lên đèn thế nào thế kia, sao lại tắt một cái rồi, mau kiểm tra đi!”

Sớm sinh quý tử, cậu lại làm sao thế, thân thuyền nghiêng rồi, không tốt lành, nhỡ sau này người ta không thể sớm sinh quý tử thì phải làm thế nào, tiền công không muốn lĩnh phải không?”

Từ đằng xa Tô Dao đã nghe thấy những câu nói hỗn loạn, phức tạp trong bộ đàm, cô đi đến trước mặt trưởng thôn, trình bày thân phận: “Chúng tôi nghi ngờ có người trốn trên một trong những con tàu này, xin hãy phối hợp điều tra, bảo bọn họ lập tức cho tàu quay lại.”

Trưởng thôn vừa nghe liền giấu bộ đàm ra sau người: “Đồng chí cảnh sát, cho tàu quay lại không thành vấn đề, có thể đợi một lúc nữa không, chỉ cần hai mươi phút thôi, đợi màn biểu diễn ánh đèn kết thúc, tôi bảo đảm sẽ không thiếu một con tàu nào, giao cả cho mấy người.”

Ngữ khí của Tô Dao nghiêm nghị, không có chỗ cho sự thương lượng: “Không được.”

Trưởng thôn không đành lòng thực hiện: “Kinh tế chỗ chúng tôi không tốt, quanh năm dựa vào chút cá chút đất này, du lịch cũng không phát triển, cuộc sống khó khăn, hiếm hoi lắm mới nhận được món làm ăn lớn, để bà con trong thôn kiếm chút tiền, cô là người của chính phủ, chính phủ cũng phải quan tâm tới người nghèo mà phải không?”

Trưởng thôn suy nghĩ một chút: “Trừ phi chính phủ trả số tiền này.”

Trên người Tô Dao không có kinh phí xử lý vụ án, cũng không muốn làm khó người dân: “Vị tổng tài tổ chức sinh nhật cho bạn gái đó đã trả cho mọi người bao nhiêu tiền?”

Trưởng thôn: “Mười vạn, đây còn chưa tính tới tiền thuê tàu, còn những nhân công khác nữa, tất cả cộng lại là ba mươi vạn.”

Tô Dao sửng sốt: “Ngang với cướp ngân hàng!” Bán cả người cô đi cũng chẳng được đến ba mươi vạn.

Tô Dao ngẫm nghĩ, màn biểu diễn ánh đèn sắp bắt đầu rồi, tổng tài đã bỏ ra món tiền lớn như vậy, chắc chắn không thể để nó thành công cốc, lúc này có lẽ đang dẫn theo người trong lòng của mình ở gần đây, cô vẫn có thể đàm phán với người ta.

“Trưởng thôn, vị tổng tài đó đâu?”

Trưởng thôn: “Tôi không biết, chỉ nói chúng tôi cứ làm theo kế hoạch trong bản vẽ, hoàn thành sẽ được lĩnh tiền.”

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh: “Điểm ngắm cảnh tốt nhất gần đây là ở đâu?”

Trưởng thôn: “Chính là chỗ này.”

“Vậy sao lại không thấy tổng tài?” Tô Dao nói: “Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Trưởng thôn lấy điện thoại ra gọi: “Không gọi được… Liếc mắt đưa tình, dịch sang bên trái ba mét.”

Trưởng thôn vừa nói chuyện với Tô Dao vừa quan sát bày binh bố trận trên biển, không ngừng nói vào bộ đàm, đồng thời còn phải đề phòng Tô Dao cướp mất bộ đàm của mình.

Tô Dao liếc nhìn trưởng thôn như đang đối mặt với kẻ địch: “Tôi không cướp đâu, ông cho tôi nói một câu với con tàu Tư thế 69 của Đinh Đại Minh.”

Trưởng thôn do dự một chút, rồi đưa bộ đàm đến cạnh miệng Tô Dao, vẫn ôm khư khư sợ cô cướp mất: “Cô nói đi.”

Tô Dao: “Đinh Đại Minh, nghe rõ không, Đinh Đại Minh, mau trả lời.”

Trong bộ đàm không có tiếng đáp lại, Tô Dao lại hỏi thêm một lần: “Đinh Đại Minh?”

Nhưng vẫn không có hồi âm.

Trưởng thôn cũng phát hiện có gì đó không đúng, liền hét vào bộ đàm: “Đinh Đại Minh, có ở đó không, hô lên một tiếng xem nào!”

“Hay là bộ đàm hỏng rồi, chính phủ, cô đợi một chút, tôi gọi điện cho Đinh Đại Minh.”

Tô Dao: “Không cần.”

Vừa nãy cô đã gọi, điện thoại của Đinh Đại Minh không hoạt động, hiện tại bộ đàm cũng chẳng trả lời, khả năng cao là Đinh Đại Minh đã bị Lý Thư Bân khống chế, hiện tại người đang lái con tàu đó có lẽ là Lý Thư Bân.

Tiểu Trương nhìn về phía biển: “Đội trưởng Tô, xem ra con tàu tư thế 69 không có dấu hiệu muốn trốn thoát, nó vẫn đang ở trong đội hình.”

Tô Dao trầm mặc đáp: “Bây giờ không phải là cơ hội tốt để trốn thoát, anh ta sẽ đợi hai mươi phút nữa, sau khi màn biểu diễn ánh đèn kết thúc mới chạy.”

Sau một hồi suy nghĩ, tiểu Trương đã hiểu, nếu như Lý Thư Bân muốn bỏ trốn lúc này thì những con tàu khác chắc chắn sẽ không đồng ý, họ sẽ chặn tàu của anh ta lại, rồi kéo về vị trí. Nếu không, màn biểu diễn ánh đèn chẳng thể hoàn thành và vị tổng tài kia sẽ không chịu trả tiền. Bọn họ đã bận rộn cả mấy ngày nay, sắp đến lúc nhận được tiền, nên tuyệt đối sẽ không cho phép Lý Thư Bân tự ý rời khỏi đội hình.

Tô Dao quay đầu lại nói với trưởng thôn: “Đi kiếm giúp tôi một chiếc thuyền nhỏ.”

Cô muốn đuổi theo con tàu của Lý Thư Bân, lên tàu khống chế anh ta.

Chỉ cần không ảnh hưởng tới màn biểu diễn ánh đèn, thì trưởng thôn không phản đối: “Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với công việc của chính quyền, nhưng tàu thuyền vốn đậu trên bờ biển đều bị kéo vào bên trong sân phơi cá cả rồi, lấy ra nhanh nhất cũng phải mất mười phút.”

Đối với Tô Dao vậy là quá đủ: “Lấy cái động tĩnh nhỏ một chút.”

Ngay sau đó, dựa theo yêu cầu của Tô Dao, trưởng thôn mang đến một con thuyền đánh cá nhỏ, là loại chèo tay, bảo đảm không phát ra tiếng động, không làm ảnh hưởng tới người biểu diễn trên tàu.

Tô Dao cùng tiểu Trương nhảy lên thuyền, cô ném cho cậu ấy một đôi mái chèo: “Có thể chèo nhanh mức nào thì chèo mức đó.”

Sau khi thuyền chèo đi, trưởng thốn nói vào bộ đàm: “Tư thế 69, lái nhanh quá rồi, quay lại một chút, Tình nồng ý mặn còn cả Liếc mắt đưa tình nữa, hai người lái ra sau Tư thế 69, đội hình lệch lạc hết cả rồi.”

Nhiệt độ trên mặt biển khác với đất liền, mặt biển lạnh hơn, hôm nay gió biển lại rất mạnh, trên người Tô Dao chỉ mặc một chiếc áo phông và một chiếc quần bò.

Nhưng cô không cảm nhận thấy cái lạnh, trong mắt chỉ có con tàu mang tên Tư thế 69: “Nhanh lên chút nữa, tiểu Trương.” 

Tô Dao nhìn thời gian, buổi biển diễn ánh đèn sắp bắt đầu rồi, đột nhiên mặt biển nổi lên một trận gió lớn. Thuyền của họ quá nhỏ nên bị gió biển thổi đến lắc lư. Tệ hơn nữa lại còn ngược chiều gió.

Còn cách tàu mục tiêu khoảng bốn, năm mươi mét, Tô Dao sợ không kịp thời gian nên khởi động xương khớp rồi quay đầu lại nói với tiểu Trương: “Tôi bơi qua đó trước.”

Vừa dứt lời, Tô Dao đã nhảy khỏi thuyền, cô quen thuộc với nước, nhảy xuống như nàng tiên cá, tận dụng màn đêm, lặng lẽ bơi đến mạn thuyền, nắm lấy dây thuyền và leo lên.

Tô Dao lên thuyền, cô nấp sau các bộ phận, âm thầm đi đến gần buồng lái. Chỉ nhìn thấy trong buồng lái là một người đàn ông lạ mặt đang nằm trên sàn, bộ đàm và điện thoại rơi vãi bên cạnh. Người này có lẽ là Đinh Đại Minh, chẳng trách không có người trả lời lại bộ đàm, điện thoại cũng không gọi được.

Tô Dao đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của Đinh Đại Minh đồng thời mở mí mắt anh ta ra quan sát, xác nhận rằng đối phương chỉ bị đánh ngất, người không sao. Chắc chắn người đánh ngất Đinh Đại Minh là Lý Thư Bân, quả nhiên là anh ta đang lẩn trốn trên con tàu này.

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh, vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng ngoài tiếng gió biển đang thổi ra thì chẳng nghe thấy gì khác. Liệu có phải Lý Thư Bân đã trốn thoát rồi hay không?

Tô Dao vô cùng lo lắng, vội vàng bước ra khỏi buồng lái, cảnh giác quan sát tứ phía rồi nhanh chóng tìm kiếm trên tàu. Hầu như con tàu nào cũng chuẩn bị thuyền nhỏ để thoát hiểm, tàu lớn gặp tai nạn thì dùng thuyền nhỏ thoát thân. Nếu không thấy chiếc thuyền nhỏ, thì chứng tỏ Lý Thư Bân đã dùng nó để trốn thoát rồi.

Thuyền nhỏ không được sơn phản quang giống như tàu lớn, nó rất kín đáo, có thể hòa vào biển cả trong đêm mà không hề phát ra một tiếng động. Đợi đến khi hai mươi bảy thuyền viên của hai mươi bảy con tàu khác phát hiện ra rằng con tàu này có vấn đề thì Lý Thư Bân đã bỏ chạy trên chiếc thuyền nhỏ rồi.

Tô Dao tìm thấy một chiếc thuyền thoát hiểm ở mạn tàu, trên đó có áo phao, phao bơi cùng những thiết bị thoát nạn khác, một chiếc ba lô màu đen bên trong có rất nhiều đồ ăn và nước uống, còn có cả vài xấp tiền giấy dày cộp nữa. Lý Thư Bân chưa kịp trốn đi, anh ta vẫn còn trên con tàu này!

Con tàu vẫn yên lặng đến đáng sợ, Tô Dao nhanh chóng quay đầu lại, tựa lưng vào thân tàu, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Lý Thư Bân. Cơ bắp toàn thân cô căng thẳng, cả người hoàn toàn sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu, chỉ cần Lý Thư Bân xuất hiện, cho dù trên người anh ta có dao hay súng thì cô cũng có thể khống chế được anh ta. Chỉ sợ rằng, đến thuyền thoát hiểm nhỏ anh ta cũng không cần, cứ thế nhảy xuống nước thoát thân, biển cả mênh mông, biết đi đâu mà tìm.

Trái tim Tô Dao khẽ chùng xuống khi tìm kiếm hết một lượt từ trong ra ngoài, cái khác chưa nói đến, nếu cô là Lý Thư Bân thì sau khi đánh ngất Đinh Đại Minh sẽ lập tức nhảy xuống nước bỏ trốn, nếu không chẳng lẽ còn ở lại để đợi cảnh sát tới bắt sao?

Tô Dao không dám phân tâm, lại tiếp tục tìm kiếm. Vừa bước tới boong tàu, thì nhìn thấy một hộp quà khổng lồ ở giữa boong, sau khi xác nhận xung quanh không có gì bất thường, Tô Dao lấy trong túi áo ra một đôi găng tay, đeo vào rồi cẩn thận tiến lại gần.

Làm cảnh sát lâu năm sẽ biết, càng là những hộp quà được đóng gói đẹp đẽ lại càng dễ xuất hiện những nguy hiểm đột ngột. Cô nghi ngờ rằng bên trong có chứa một quả bom. Những phần tử phạm tội rất thích những quả bom kiểu này, gọi một cách biến thái thì là nghệ thuật lãng mạn.

Năm năm trước, một hộp quà được đóng gói cẩn thận xuất hiện trong Trung tâm thương mại, sau đó suýt chút nữa đã bị Giám đốc trực ban không rõ sự việc mở ra khiến quả bom phát nổ. Cuối cùng đã được chuyên gia xử lý bom phá hủy, thành công ngăn chặn một vụ nổ lớn. Sau này mới điều tra ra là một người muốn trả thù xã hội làm.

Ba năm trước, Cục thành phố nhận được một gói đồ chuyển phát nhanh bí ẩn, bên trong cũng đặt bom.

Trong một vụ án bắt cóc hai năm trước, kẻ bắt cóc đã gửi cho người nhà nạn nhân một hộp quà còn gói ghém đẹp hơn cả hộp quà này, bên trong đó có đựng một ngón tay của nạn nhân.

Tóm lại là chẳng có gì tốt đẹp khi những chiếc hộp này xuất hiện, đặc biệt là khi nó có kích thước khổng lồ như vậy.

Mạch não của Tô Dao không giống những người phụ nữ khác, trước giờ cô chưa từng liên tưởng đến chuyện tình cảm yêu đương, bình thường nếu xảy ra chuyện gì thì đến tám mươi phần trăm là có liên quan đến hoạt động tội phạm.

Tô Dao không dám hành động hấp tấp, vì vậy cô cẩn thận tiếp cận hộp quà, áp tai lên trên hộp nghe ngóng, nhưng không có âm thanh đếm ngược “tít tít” của bom hẹn giờ như dự đoán, mà chỉ nghe thấy tiếng người. Có người bị trói bên trong, miệng bị bịt không thể lên tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm ưm” trong cổ họng.

Tô Dao mở chiếc nơ trên hộp ra, nhìn thấy Lý Thư Bân đang bị trói. Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng đã được thả lỏng, lúc này cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ một tầng mồ hôi mỏng từ bao giờ.

Nhưng rất nhanh cô lại nhanh chóng trở về trạng thái cảnh giác, Lý Thư Bân không thể tự trói mình rồi chui vào thùng được, chắc chắn trên tàu này còn có người khác. Vừa rồi khi lục soát ca bin, về cơ bản là cả con tàu không có dấu hiệu của con người, tiếng bước chân hay tiếng thở cũng không, nhân vật như bóng ma này Tô Dao mới nhìn thấy một lần.

Lần trước, đến nhà Tưởng Chân Chân, khi từ nhà cô gái đi xuống, đèn hành lang bị hỏng, xung quanh tối đen như mực, Trần Ngân Hà đột ngột xuất hiện, đến tiếng bước chân cũng không có, như thể không phải người sống, khiến cô giật mình thon thót. Chẳng phải anh ốm không nhẹ nên về nhà trọ uống thuốc nghỉ ngơi rồi sao, anh lên con tàu này từ khi nào vậy?

Tô Dao hét lên một tiếng: “Trần Ngân Hà.”

Hai chữ Ngân Hà vừa dứt, tất cả đèn điện xung quanh đột nhiên bừng sáng, hai mươi bảy con tàu vây quanh con tàu này cùng đồng loạt tiến đến, bao vây thành một vòng tròn từ bán kính hai mươi mét.

Ánh đèn hồng nhấp nháy chồng chéo lên thân tàu, mặt biển sẫm màu được chiếu lên hình cánh hoa, một đóa hoa hồng khổng lồ nở rộ mãnh liệt trên mặt biển rộng lớn. Nó tràn đầy tình yêu và sự sự dịu dàng.

Tô Dao đứng ở chính giữa đóa hồng, trong mắt là đại dương màu hồng, ngay cả gió biển ẩm ướt mặn mòi cũng trở nên thơm ngát. Cho dù cô có “chậm tiêu” đến đâu cũng cảm nhận được có người đang chúc mừng sinh nhật cô, sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô. Vốn dĩ cô còn tưởng rằng, không có ai nhớ tới sinh nhật mình, nhưng lại chẳng thể ngờ, có người đã dành tặng cho cô cả bờ biển náo nhiệt.

Tô Dao ngước mắt lên trông thấy Trần Ngân Hà đang nhảy từ nóc tàu xuống, rồi đi về phía cô. Gió biển khiến vạt áo anh khẽ bay, càng tăng thêm độ vững vàng cho đôi chân dài. Ánh sáng từ xa chiếu xuống mặt anh, nhưng lại chẳng thể đẹp như những vì sao trong đôi mắt của anh. Đôi môi nở nụ cười, trên tay cầm một bó hoa hồng màu hồng, đẹp đẽ như bước ra từ trong tranh.

Tô Dao chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào tuấn mỹ đến vậy, cảm thấy trên người anh như có luồng ánh sáng chiếu rọi biển đen, đồng thời kết nối cả một bầu trời đầy sao khiến toàn bộ thế giới lộng lẫy đến mức chẳng giống nhân gian. Lần đầu tiên cô phát hiện, trên đời này chẳng có từ nào xứng với anh hơn hai từ “Ngân Hà”.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà đến gần, anh đưa bó hoa hồng trên tay cho cô: “Thích món quà sinh nhật này chứ?”

“Món quà sinh nhật” đang bị trói trong thùng, miệng kêu “ưm ưm”, Trần Ngân Hà chê anh ta ồn ào, nên đi đến một đập đánh ngất Lý Thư Bân. Cả thế giới một lần nữa trở nên yêu tĩnh.

Tô Dao đứng tại chỗ nhìn Trần Ngân Hà đi tới lần nữa, đi qua người cô vào cabin lấy một chiếc áo sơ mi khoác lên người cho cô. Lúc này cô mới nhận ra cả người anh cũng ướt đẫm, bên tai thậm chí còn có giọt nước đang chảy ròng ròng: “Anh rơi xuống sông đấy hả?”

Trần Ngân Hà hất cằm chỉ về phía Lý Thư Bân: “Bắt con rùa trong chum, đi bắt anh ta.”

Tô Dao quay đầu nhìn ánh đèn xung quanh: “Những thứ này đều là anh chuẩn bị à, anh chính là vị tổng tài tổ chức sinh nhật cho bạn gái sao?”

Trần Ngân Hà gật đầu, anh nhìn chằm chằm vào mắt Tô Dao như thể sợ cô sẽ nói ra điều gì đó đau lòng, rồi lại dời tầm mắt ra chỗ khác.

Tô Dao cúi đầu nhìn xuống những bông hồng trên tay: “Kịch bản không tồi, triển khai cũng chẳng tệ, cắt đứt đường thủy của Lý Thư Bân, lại còn biến người ta thành con rùa trong chum, nhưng quá lãng phí tiền bạc rồi.”

Tô Dao có chút phiền não gãi đầu: “Có một lúc mà anh tiêu hết ba vạn tệ, tôi biết đi đâu phê duyệt kinh phí hoạt động cho anh bây giờ, đến khi quay về báo cáo với Cục trưởng Khương thì ông ấy sẽ xé xác hai chúng ta ra chứ chẳng chơi.”

“Anh nhìn Cục trưởng Khương thường ngày hiền hiền từ từ, nhưng nếu ai dám chi tiêu bừa bãi thì ông ấy nhẫn tâm lắm đó. Ba mươi vạn đủ cho ông ấy xé xác chúng ta đến ba trăm lần rồi.”

Trần Ngân Hà nhướng mi, liếc nhìn Lý Thư Bân đã ngất đi trong hộp quà: “Anh ta mà cũng xứng để anh đây phải chi tiền sao?”

Tô Dao: “Vậy anh…”

Tô Dao kéo chiếc áo sơ mi trên vai Tô Dao lên: “Chẳng liên quan gì đến Lý Thư Bân, vốn dĩ là để chúc mừng sinh nhật cô.”

Anh nhìn cô, trong mắt chỉ có một mình cô.

Trước đó, không phải là Tô Dao không từng thầm nghi ngờ việc liệu vị tổng tài bá đạo không chịu lộ mặt kia có phải là Trần Ngân Hà hay không, liệu có phải nói là tổ chức sinh nhật cho bạn gái nhưng thực ra là chuẩn bị cho cô hay không? Nhưng cô đã nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, cô không dám tin mình lại được một người dồn tâm sức như vậy yêu thương. Dù sao thì từ nhỏ tới giờ, cho dù ở trước mặt người muốn thân thiết nhất, thì cô cũng vẫn là người không được yêu thương. 

Chỉ hơn nửa giờ trước thôi, cô còn cãi nhau với Triệu Hân Hoa. Lúc đó, cô phải để ý Lý Thư Bân, muốn bắt Lý Thư Bân, bận đến tối mắt tối mũi, về cơ bản là chẳng thể để ý tới tâm trạng của mình. Nhưng vào lúc này, ngay khi gánh nặng trên vai đã được trút bỏ, những ấm ức to lớn ấy nhất thời như thể vỡ òa.

Tô Dao ngồi xổm xuống mặt đất, nước mắt chảy dài trên gò má, khóc đến mức giọng khàn đặc. 

Trần Ngân Hà ngồi xuống bên cạnh Tô Dao, ý định ban đầu của anh là khiến cô vui, anh không muốn làm cho cô khóc. Lần trước là ở núi Linh Vân, lần này là ở trên tàu, có phải mỗi lần trải qua một vụ án đều sẽ khóc một lần hay không?

Lần này lại không giống lần trước, lần trước là vì áp lực, cô muốn cứu Ôn Lương, nhưng không tìm thấy người, áp lực nặng nề đã khiến cô bật khóc. Lần này, cả Lý Thư Bân và Tiêu Nghiêm Lan đều đã bị bắt, thi thể của Vưu Hải Ba cũng tìm thấy rồi, tiếp đến là Lương Tiểu Ninh. Cô không còn áp lực nữa mà lại khóc càng thương tâm hơn thế này.

Trần Ngân Hà sờ sờ túi mình, anh không mang thuốc lá theo người, sự khó chịu không tên từ trong lòng muốn lao ra ngoài: “Đừng khóc nữa.”

Anh lại dùng chiêu tương tự: “Cô có muốn thứ gì không, tôi tặng cô.”

“Căn nhà của tôi không tồi, gần Cục Công an thành phố, tiện đi làm tan làm. Cô tìm thời gian rảnh rỗi, cùng tôi đến trung tâm giao dịch để sang tên.”

Anh quay sang nhìn cô, kéo bàn tay đang che trên mắt của cô ra, đôi mắt đen láy tối sầm: “Còn khóc tôi đánh cô đó.”

Anh thật hung dữ, còn muốn đánh cô, vậy nên lại càng khiến Tô Dao khóc thảm thiết hơn, tiếng khóc của cô xuyên qua làn gió biển, khiến hai mươi bảy thuyền viên đang chiếu đèn trên thuyền giật thót.

Tô Dao khóc mệt rồi, cô túm lấy tay Trần Ngân Hà, lau nước mắt nước mũi lên cánh tay anh, ấm ức đến đau lòng, như cô gái nhỏ bị cướp mất kẹo vậy.

Trần Ngân Hà nhấc tay, đặt một tay lên vai Tô Dao, thử cố gắng chặn lại sự run rẩy của cô, dùng ngón tay lau khóe mắt cô, lau khô giọt nước mắt cuối cùng, ngón tay thuận đường lướt xuống gò má rồi dừng lại bên môi cô.

Tô Dao ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, cơ thể anh khuất trong bóng tối, sau lưng là sao trời và biển lớn. Đôi mắt vô cùng đen và sáng đó đang nhìn cô, ánh mắt đầy tham lam và dục vọng, Tô Dao khẽ giật mình, cảm giác quen thuộc này lại ập đến.

Tô Dao ngồi trên boong tàu, dựa người vào thân tàu, quay đầu sang hỏi: “Có phải trước đây tôi từng gặp anh ở đâu đó rồi không?”

Trần Ngân Hà và Tô Dao ngồi cạnh nhau, anh nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô: “Cô có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại công viên nhỏ gần Cục Thành phố không?”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời đêm, nhớ lại cảnh tượng khi đó: “Đương nhiên là nhớ, anh phóng túng thế cơ mà, mở miệng nói câu đầu tiên là chọc ghẹo người ta, tức chết đi được. Nếu không phải ở giữa có chiếc cổng sắt mà anh lại trốn bên trong, còn khóa cửa nữa, thì khi đó anh chết chắc với tôi rồi.”

Trần Ngân Hà: “Cô còn nhớ câu đầu tiên tôi nói với cô không?”

Khi ấy anh nói “Tôi đã từng gặp cô em này”. Đó không phải câu nói trêu chọc người khác, mà là lâu ngày gặp lại, anh đã nhận ra cô.

Đương nhiên là Tô Dao nhớ, cô quay đầu sang nhìn Trần Ngân Hà, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Rốt cuộc là tôi đã từng gặp anh ở đâu?”