Sắc Dụ

Chương 119



Kẻ thù gặp mặt đỏ mặt tía tai, đời này tôi căn ghét nhất chính là vị bà chủ phi Thành này.

Bà Thành này cũng là bà chủ có tiếng là người đanh đá, hơn thua, cái mông chắc nịt, người phụ nữ đó đã ngồi sẽ không đứng lên, không áp cũng phải hoãn vài ngày, lúc trước tôi đã lĩnh giáo qua.

Tổng giám đốc Thành luôn là một tay trêu hoa ghẹo nguyệt, bà Thành cũng không ngừng quản ông chồng mình, luôn ức hiếp những người phụ nữ mà chồng mình coi trọng, chỉ cần ông ta đề xuất ly hôn thì ngày hôm đó bà ta liền đến công ty tranh cãi kịch liệt, đem chuyện bê bối của ông ta và thư ký mà nói đến thật sinh động, đem truyền khắp nghiệp giới.

Bình thường tổng giám đốc Thành chơi đùa thế nào bọn tôi vừa mới hỏi qua,

gia đình tổng giám đốc Thành toàn bộ đều ở tỉnh Quảng Đà sắp xếp, bà Thành không chiếm được sự làm dịu của chồng, liền hung hăng tiễn ông ta như đưa hoa, ở trong giới không ai so được vị trí so với và bà ta.

Bốn năm trước đi theo tổng giám đốc Thành công tác ở Thủy Hoa, ở bãi biển ăn hải sản đến phát phì, lúc đó là bọn họ đang đòi nháo lên ly hôn, bà Thành liền nghĩ đến phụ nữ khiến chồng bà ly hôn bà ta là tôi, nắm tóc tôi tát vài cái, cởi bikini của tôi cho vào nước dừa, làm tôi sặc gần chết.

Tục ngữ nói đánh người không đánh vào mặt, mắng người không mắng mẹ, lúc ấy tôi thế đơn lực bạc không một ai ở phía sau làm chỗ dựa, nuốt giận hoàn toàn không đánh trả, chẳng qua tôi là người có thù phải trả, cái đó tôi luôn nhớ đến tận bây giờ.

Tôi cầm chặt ví da trên tay, vào lúc bà Thành đang muốn thử trang sức kia, tôi từng bước đưa tay ra ngăn cản, ngay cả nhìn cũng không nhìn bà ta, nói trực tiếp: “Đây là tiền của tôi, tôi muốn nó.”

Bà Thành ngẩn ra, bà ta tức giận quay đầu, phát hiện là tôi đang ngăn cản bà ta, nhìn thấy tôi không bao nhiêu tuổi đầu, liền cười lạnh nói: “Đây là cướp sao, đồ vật trong tay tôi rồi, cô nửa đường muốn lấy đi, sao lại có đạo lý này.”

Không hổ là tiền tài mạnh, sao lưng tôi có cục trưởng làm chỗ dựa cũng không để vào mắt bà ta liền cho rằng người đàn ông có tiền ở Quảng Đà thâu tóm hết tất cả, nếu như không phải băn khoăn thân phận quan trường, xảy ra trên danh nghĩa của Chu Dung Thành, tổng giám đốc Thành còn chưa là đối thủ với ông ấy.

Tôi lại không vui không buồn, cười nhạt: “Không phải bà chủ có thân phận có thân phận cao nhất mới có tư cách sao, tôi đây sao lại không biết địa vị của bà cao đến đâu, ngay cả tôi, bà chủ của cục trưởng cũng phải nhường sao?”

Cô nhân viên xấu hổ cười mỉa mai, ai cũng không dám đắc tội, mặt khác những bà chủ đang lựa trang sức tại quầy cũng đều nhìn qua đây, bà Thành vô cùng ngạo mạn ra lệnh đem Sơ Hoàng Châu đến, bà ta muốn mua nó.

Bà ta mở ra phiếu, nhân viên nhận lấy kiểm tra một chút, nói số dư còn lại không đủ, bà Thành mặt khác lại đem cái khác đến, lặp đi lặp lại bốn năm lần, đều là không đủ, hơn nữa còn kém rất xa.

Tôi nở nụ cười ôi chao vài tiếng: “Chỉ vài 10 tỷ thôi mà thôi, mở nhiều thẻ như vậy cũng không được, bà Thành đây. Tổng giám đốc Thành có nhiêu đó cũng không bỏ được cho bà sao?”

Tôi đem chiếc túi Hermes bỏ xuống thật mạnh trên bàn, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ đen, đưa đến trước mặt nhân viên: “Kỳ tên Hà Linh San.”

Bà Thành gạt tay nhân viên ra, nói: “Thứ tôi đã định rồi, tôi quay trở về lấy tiền, 10 tỷ này tính là cái gì, 100 tỷ tôi còn có. Mặc kệ cô là ai, tôi cũng không thể ngồi không để cô cướp đồ từ trong tay tôi, đi hết tỉnh Quảng Đà hỏi qua, cô phải biết điều mà hiểu được thứ tự trước sau.”

Tôi đem thẻ đen ném vào ngực nhân viên, cầm lấy hộp trang sức bằng nhung: “Tuy nói có thứ tự trước sau, nhưng tôi và bà Thành cùng coi trong một món đồ, ai xuất tiền ra trước thì sẽ là của người đó, tôi hiện tại thì có thể trả, còn bà phải đợi về lấy tiền, ai muốn chờ bà hả. Ngộ nhỡ bà đi rồi suy nghĩ lại không có lời lại không mua, không phải ngay cả tôi khách hàng chính cũng bị tổn thất sao.”

Bà Thành cười gằn: “Tôi đương nhiên sẽ không nói mà không giữ lời, tôi đã thích thì chắc chắn sẽ mua, cái này không nhọc lòng bà Chu lo lắng.”

Tôi phủi phủi vòng tay ngọc bích trên lỗ tai: “Lỡ như bà quay về nhìn thấy tổng giám đốc Thành tìm kiếm trân châu tặng vợ bé, trân châu mà bà yêu thích không lấy được, cũng không chắc được chuyện thế nhân nha.”

Bà Thành sắc mặt đại biến, âm thanh chói tai lên rất nhiều: “Hà Linh San, đừng cậy cục trưởng Chu cho cô chỗ dựa, cô liền không coi ai ra gì, tôi đây bị cướp chồng không đáng xấu hổ, cô mới là loại không biết xấu hổ, đúng là dâm phụ phá hoại hôn nhân của người khác! May mắn cũng mới đây thôi, cô cũng không thể chắc chắn rằng có thể giữ đến già.”

“Bà Thành hiện tại sống cũng không dễ chịu gì, còn ở đó giúp tôi nghĩ đến tương lai, kiệm lời lại đi.”

Tôi cùng bà ta bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, người bán hàng lấy thẻ của tôi đi, cô ta rụt rè hỏi tôi có còn muốn mua không.

Tôi nói nếu không bán cho tôi, ngày mai tôi lập tức san bằng niêm phong tòa nhà này.

Chỉ cần Chu Thành ra lệnh có thể làm cho thành thị này bất luận xí nghiệp nào cũng sẽ ngừng kinh doanh, tôi nói tôi bị ủy khuất, muốn ông ấy thay tôi mở miệng, ông ấy như thế nào cũng sẽ không từ chối. Nhiều người làm quan muốn lấy lòng ông ấy lắm, ông ấy chỉ cần ngỏ ý, họ sẽ đem chuyện này ra làm, cũng không cần ông ấy phải ra mặt.

Bà Thành cười gằn nhíu mi: “Quyền lực đè người, cô đây là muốn đoạt với tôi.”

“Ui, trông bà Thành nói kìa, tôi nào không hiểu chuyện như vậy, đây không phải là do rất thích hay sao, dựa theo đạo lý nói, tôi phải nhịn đau mà từ bỏ món tôi thích, mà tôi mới ngoài hai mươi, thanh xuân còn nhiều nào là không có cơ hội, bà cũng ngoài năm mươi, nửa đời người…”

Tôi trừng lớn che miệng, lộ ra chút cười mỉa mai: “Tôi đây nói cái gì vậy chứ, bà so với tôi có già hơn một chút, tôi phải tôn trọng người lớn tuổi mới đúng?”

Gương mặt Bà Thành thành một khối gan lợn, vừa béo vừa hồng, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nhớ kỹ cho tôi, nếu có một ngày cô lăn xuống đường, tôi lúc đó sẽ đùa giỡn cô đến chết.”

Tôi cười đến mức mặt mày hớn hở: “Chỉ sợ trước khi bà Thành chết, đều không thể chờ đến ngày đó. Người phụ nữ có thể cướp đi người đàn ông của tôi, ông trời còn không thể tạo ra đâu.”

Tôi hướng đến phía trước hai bước, kề vào tai bà ta nói: “Không cần tôi dạy bà, như thế nào để buộc lấy người đàn ông của mình không hả?”

Bà ta trừng mắt hung hăng nhìn tôi lại liếc một cái, nổi giận đùng đùng đi ra cửa chính.

Ánh mắt tôi nhìn toàn các gương mặt của các vị bà chủ trong đây, các bà ấy thực là chịu thua, chiêu giết gà dọa khỉ thật đẹp, luận về ngôn ngữ thắng người càng thêm có ý nghĩa kính trọng hơn hẳn dùng võ lực thắng người, Chu Dung Thành lấy tôi, tôi lại là vợ hai đang thượng vị, thị uy xoay chuyển bộ mặt của chính mình so với mọi thứ đều quan trọng hơn.

Bà Thành cũng do bà ta xui xẻo, những phú bà chán ghét bà ta ở khắp nơi, nhưng mà người đàn ông của bà ta rất có tài sản, có tiền có thể sai khiến quỷ, các bà ấy không dám ở trước mặt mà trực tiếp nói, tôi liền giúp, đây cũng là phương thức các bà ấy phục tôi.

Tâm trạng tôi cực kỳ tốt trở về biệt thự, giày da màu đen Chu Dung Thành đi từ sáng sớm đã được để trên kệ, tôi liền biết ông ấy đã trở về, tôi lớn tiếng nói tôi mua một khoản châu báu, anh đến giúp em nhìn xem.

Tôi cầm trang sức vẻ mặt tươi cười xoay người, cả người có chút sửng sốt.

Bên cạnh Chu Dung Thành là một đứa bé trai, ăn mặc sạch sẽ, chẳng qua là xương gò má có chút cao, phụ nữ như vậy sẽ mang tiếng khắc phu, đàn ông cùng sẽ thủ đoạn độc ác, tuổi tác nhỏ sẽ không sao cả, lớn lên sẽ biểu lộ rõ.

Chu Dung Thành nhìn thấy tài xế mang theo bao lớn bao nhỏ, ông ấy xoay người khom lưng nói với Chu Tiệp: “Dì Hà biết con quay về, nên mua rất nhiều đồ con thích, đi suốt từ sáng đến tối không được nghỉ chân.”

Tôi biết rõ Chu Dung Thành tự cấp cho tôi một đường đi, vội vàng vứt trang sức trong tay, từ túi tìm lấy ra một hình siêu nhân, tôi ngồi xuống trước mặt Chu Tiệp nhẹ nhàng quơ quơ: “Nghe nói con rất thích nó đúng không, nó làm cái gì cũng được, con cũng muốn thành người như vậy đúng không.”

Ánh mắt thằng bé nhìn siêu nhân trong tay tôi đứng hình vài giây, nhìn món đồ mình yêu thích được tôi mua nên đã rất kiềm chế, nó liếc lấy tôi một cái, đặc biệt lạnh lùng mà lướt qua tôi đi lên lầu, một chữ cũng không nói.

Vẻ mặt tôi không tự chủ được mà hơi sụp xuống, Chu Dung Thành hô một tiếng Chu Tiệp, nhưng nó vẫn không hề dừng lại, cơ thể nho nhỏ lại có chút cố chấp lạ lùng như vậy.

Chu Dung Thành muốn đi theo bắt lấy nó, tôi lấy một tay ngăn cản ông ấy, lắc lắc đầu, ông ấy bất đắc dĩ đem tôi kéo vào trong lòng ngực.

“Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, tương lai còn dài, nó nhất định sẽ thích em.”

Tôi cứng nhắc kéo môi, lầu hai một tiếng động rơi vỡ, cổ họng tôi bị chặn lại, như thế nào cũng không phát ra tiếng được.

Vài giờ đồng hồ kế tiếp Chu Tiệp cầm lấy mấy món đồ chơi tôi vì nó mà lựa chọn tỉ mỉ đập bể, như thức ăn thừa mà ném vào thùng rác, tôi đi theo phía sau nó thu dọn tàn cuộc, sợ bị Chu Dung Thành nhìn thấy thì nó lại bị mắng, đến lúc đó nó lại thêm thù hằn tôi, muốn xoa dịu lấy nó thì càng khó hơn.

Tôi cả đêm mệt đến sức cùng lực liệt, ngay cả tay cầm đũa cũng run, tôi không biết Chu Tiệp là có tâm cơ hay là sợ Chu Dung Thành, ông ấy ở đây Chu Tiệp sẽ không tùy hứng, tôi gắp thức ăn cho nó nó không ăn, nhưng tuyệt đối sẽ không để tôi bối rối.

Chu Dung Thành ăn xong liền vào thư phòng làm việc, đem Chu Tiệp giao cho tôi, để tôi quản thúc nó, tôi dặn người hầu cắt trái cây và hâm nóng sữa, nhanh một chút lên lầu, tôi đứng ở trước của phòng của Chu Tiệp gõ cửa, cánh của tự động mở, Chu Tiệp mặc đồ ngủ đứng trước mặt tôi ngẩng đầu nói: “Tôi không cần cô giám sát. Tôi chán ghét cô.”

Tôi nói cháu chán ghét dì, cũng phải chấp nhận dì, vì dì là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

Ánh mắt nó trở nên sắc bén nhìn lom lom lấy tôi, tôi nhìn thấy trong đôi mắt nó có tia hận ý: “Tôi vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận cô, cô chết không yên đâu.”

Lòng tôi liền cả kinh, một đứa bé chưa đầy 7 tuổi lại nói ra lời như vậy, tôi không thể không hoài nghi công lao dạy dỗ của mẹ nó, tôi ngồi xổm vươn tay nắm lấy cánh tay nó, nó không hề nhúc nhích, đối với tôi đề phòng và chống đối.
Tôi cười nói dì về sau tự nhiên sẽ có kết cục của chính mình, mỗi người đều có kết cục, mẹ con cũng sẽ có, trên thế giới này mọi người đều có luân hồi, nhưng dì có thể bảo đảm, mẹ con yêu con như thế nào, cho dù dì sinh con của chính mình, cũng sẽ đối với con như con mình sinh ra. 

Bởi vì cô, ba tôi mới không về nhà, cô là người phụ nữ hư hỏng, tôi hận cô. Sao cô có thể xấu xa như vậy, như là mẹ kế trong câu chuyện công chúa bạch tuyết, tất cả mọi người đều ghét bỏ cô.

Chu Dung Thành vừa đúng lúc từ thư phòng đi ra, ông ấy nghe được câu nguyền rủa mà Chu Tiệp nói với tôi, sắc mặt lập tức: “Con làm sao có thể nói như thế với dì Hà, ai dạy cho con.”