Sắc Dụ

Chương 37: Ôn chuyện cũ



Trong lòng tôi trào dâng cảm giác chua xót khổ sở kịch liệt. Ông ta chưa từng nói với tôi những chuyện này, những lời âu yếm nhất ông ta từng nói với tôi là tôi rất đẹp, trên giường khiến ông ta rất thoải mái, trên cơ bản đều là những lời có liên quan với tình ái. Đây là lần đầu tiên ông ta nói lời âu yếm không trộn lẫn chút nhục dục nào.

Tôi ném khăn mặt trong tay đi, dựa người về phía ông ta, “Dung Thành, rời khỏi quan trường được không? Chúng ta đã có rất nhiều tiền, sau khi rời khỏi chúng ta chỉ sống cuộc sống yên tĩnh đơn giản thôi, có được không.”

Ông ta cười cười sờ sờ mặt tôi, “Vì sao bỗng nhiên em lại ngốc vậy. Con đường quan trường này một khi đi lên thì không thể quay đầu được nữa.”

“Thế nhưng Dung Thành, em rất sợ.”

Tôi ôm ông ta càng chặt hơn, chôn mặt trong lồng ngực ướt nhẹp của ông ta. Ông ta tựa đầu trên đỉnh đầu tôi nói em đừng sợ gì cả, anh sẽ là chỗ dựa cho em.

Lúc này toàn bộ thế giới như biến thành ánh đèn màu cam dịu dàng, ánh trăng màu trắng sữa và hương sữa tắm thoang thoảng trên người ông ta, tôi cảm thấy đây là giờ khắc tốt đẹp nhất. Nhưng càng tươi đẹp lại càng khó giữ, càng dễ tàn lụi.

Giữa tôi và Chu Dung Thành đã xuất hiện một bông hoa, là bông hoa màu đen, vi phạm đạo đức, luân lý và trung trinh của thế tục. Tôi yêu tất cả những gì ông ta cho tôi, ông ta cũng yêu tất cả những gì tôi cho ông ta.

Màu sắc tình ái được xây dựng trên sự phản bội đẹp đến mức khiến tôi nhìn thấy mà giật mình, rồi cũng làm người ta điên cuồng tới nghiện.

Dạ tiệc từ thiện sẽ được cử hành ở khách sạn Hilton vào cuối tuần này. Hai năm trước tôi đã quen biết Chu Dung Thành đúng trên yến hội này, cũng trở thành bà hai của ông ta.

Cho nên khi thiệp mời yến hội được gửi đến trên tay tôi, tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.

Tôi cho rằng tôi đang thay mặt Chu Dung Thành đi tham dự yến hội. Trong yến hội này tôi có một nhiệm vụ, làm một nhà từ thiện. Chu Dung Thành đòi hỏi tôi phải phát triển không ngừng. Ông ta mới vừa xảy ra chuyện, nóng lòng vãn hồi hình tượng và danh dự của mình, hiển nhiên làm từ thiện là con đường tắt tốt nhất.

Những quy tắc ngầm này được truyền tới từ giới giải trí. Mấy nghệ sĩ nổi tiếng hít ma túy, ngoại tình, đánh người, làm ra vẻ cao quý… Chỉ cần chịu đứng ra cúi đầu xin lỗi rồi lại làm bộ làm từ thiện, khán giả sẽ lập tức tha thứ cho bọn họ. Thế đạo này có quyền có tiền là có thể được tha thứ.

Chẳng qua tôi không nghĩ tới tôi lại gặp phải người quen cũ trên yến hội, ông Rỗ.

Hai năm qua tôi chưa từng gặp ông ta. Hiện tại bỗng nhiên đụng mặt ở đây khiến tôi hơi không được tự nhiên. Dù sao tôi cũng từng theo ông ta mấy tháng, đứng trước mắt ông ta tôi luôn cảm thấy mình như người không mặc quần áo. Tôi muốn né tránh nhưng ông ta đã sớm phát hiện ra tôi, đi thẳng về phía tôi, phía sau ông ta còn có bốn vệ sĩ đi theo.

Ông ta ngăn khuất trước người tôi, hỏi tôi vì sao lại trốn tránh ông ta, có phải tôi là loại người vong ân phụ nghĩa không.

Vẻ đắm đuối dâm đãng trên mặt ông ta khiến tôi không nhịn được cảm thấy buồn nôn. Thật không hiểu nổi vì sao trước đây tôi có thể nhẫn nhịn bên cạnh lão già này lâu như vậy. Tôi cười cười nói ông đã hiểu lầm, tôi cũng không trốn ông, tôi chỉ muốn tới phòng vệ sinh trang điểm lại thôi.

Ông ta nhìn chung quanh một chút, xác định không có ai chú ý tới bên này lại bắt đầu động tay động chân. Ông ta tiến đến trước mặt tôi dùng ánh mắt vô cùng hạ lưu thô bỉ quan sát trên ngực và cặp mông tôi, “Có lẽ cô sẽ không quên sở dĩ cô có được hôm nay đều nhờ cha nuôi giúp cô, nếu ngay cả tôi cô cũng không nhận thì quá không hiểu chuyện. Linh San, không nghĩ tới hiện tại cô đã trổ mã thành quyến rũ như vậy. Tôi nhớ năm cô theo tôi cô mới mười chín tuổi, lúc đó cô còn hơi chát miệng. Mấy năm trôi qua, vậy mà cô đã như quả táo chín, khiến người ta không nhịn được muốn cắn thử một miếng nếm thử mùi vị.”

Tay ông ta bỗng vòng lấy eo tôi, kéo tôi vào ngực ông ta. Tôi sợ hãi quá đỗi, hung ác trừng mắt liếc ông ta, “Ông Rỗ, ông không nên quá mức, chẳng lẽ ngay cả mặt mũi cục trưởng Chu ông cũng không muốn nể sao?”

Ông Rỗ nghe tôi nói tới Chu Dung Thành cũng không sợ hãi quá nhiều, vẫn đang sờ loạn trên người tôi, “Không phải ông ta không tới sao? Cho dù tôi “lên” cô cũng chỉ là ôn lại chuyện cũ. Cô vốn là người tôi đưa cho ông ta chơi đùa, tôi muốn lấy lại đồ đạc của mình không phải chuyện rất bình thường sao.”

Tôi liều mạng giãy giụa trong ngực ông ta, dùng gót giày giẫm mạnh lên chân ông ta. Nếu không phải tôi sợ bại lộ chuyện giữa tôi và ông Rỗ, có lẽ tôi đã sớm hét to, vốn sẽ không cho ông ta làm càn như vậy.

Ông ta ôm tôi cố sức muốn hôn mặt tôi. Tôi ráng sức quay đầu tránh né khiến ông ta hơi mất kiên nhẫn, “Hà Linh San, cô đừng được nước lấn tới. Ngay mấy ngày trước Chu Dung Thành thiếu chút nữa bị ngã đài, đất xây dựng tôi đã sớm thu vào tay, lợi nhuận cũng kiếm được nhiều gấp không biết bao nhiêu lần. Tôi không có gì phải sợ ông ta. Nếu như cô thức thời còn muốn theo tôi, hiện tại cô cầu tôi còn kịp.”

Tôi nổi giận đùng đùng kêu ông ta thả tôi ra, ông ta chậc chậc hai tiếng, “Linh San, cô thật đúng là càng ngày càng hấp dẫn, tôi thích nhất là loại giãy giụa không thuận theo này.”

Ông ta ra hiệu cho đám vệ sĩ thuộc hạ để bọn họ chắn một chút, đừng cho người khác thấy. Mà ông ta thì một tay bịt miệng tôi, dẫn theo tôi chạy về phía sau rèm cửa sổ. Tôi không có chút lực phản kháng nào, chỉ có thể dùng hết sức khí toàn thân giãy giụa, trở tay tát ông ta một bạt tai.

Tôi đánh xong lại ngây người ra. Ông Rỗ là lão đại hắc bang hàng đầu Quảng Đà, ngoại trừ Kiều Dĩ Thương ra, ngay cả Phó Bình cũng phải nể mặt ông ta vài phần. Ông ta ngoại trừ sợ người làm quan, những người khác đứng trước mặt ông ta đều là cháu trai. Tôi đánh ông ta xong, nếu ông ta muốn bí mật chỉnh tôi sợ rằng có thể chỉnh tới tôi thân bại danh liệt.

Tuy rằng tôi không có tên tuổi gì, nhưng theo Chu Dung Thành tôi nhất định phải chú ý danh tiếng của mình, không thể để ông ta mất mặt.
Thân thể tôi lập tức run rẩy vì hoảng sợ, ông Rỗ cũng sửng sốt. Ông ta buông tôi ra, che mặt trừng to mắt thật lâu, “Cô dám đánh tôi?”

Ông ta nhe răng trợn mắt, dáng vẻ cực kỳ khiếp người, “Cô bám được Chu Dung Thành rồi lá gan cũng lớn nhỉ, ngay cả tôi cô cũng dám đánh.”

Ông Rỗ không thể nhịn được sỉ nhục như vậy, lửa giận bùng lên. Ông ta nâng cánh tay lên vỗ mạnh về phía mặt tôi. Tôi theo bản năng nhắm mắt lại, cắn răng chuẩn bị đón lấy đau đớn nóng hừng hực. Vậy mà tay ông Rỗ lại chậm chạp không rơi xuống trên mặt tôi. Ông ta tru lên một tiếng có chút thảm thiết, tiếp đó tôi ngửi được mùi hương có chút quen thuộc, từ bên người tôi như có một cơn gió thổi qua.