Sắc Dụ

Chương 38: Là một loại ý vị phong hoa tuyết nguyệt.



Là Kiều Dĩ Thương.

Tôi sửng sốt, không nghĩ tới vậy mà ông ta cũng ở đây. Ông ta không phải loại thương nhân đứng đắn, bình thường vào những lễ hội có quan viên tham dự ông ta sẽ tránh không tham gia. Dù sao hai phe cũng thủy hỏa bất dung, mới vừa rồi lại xảy ra chuyện quân hỏa, ngay cả cục công an thành phố cũng biết là ông ta làm, đổi lại bất kỳ người nào cũng không dám đến đây tự chui đầu vào lưới. Chỉ có thể nói lá gan ông ta thật lớn.

Lá gan đều nhờ vốn liếng chống đỡ, trong thế đạo này, người không có bản lĩnh chỉ có thể làm cháu trai.

Cả khuôn mặt ông Rỗ đều vì đau nhức truyền tới từ cổ tay mà trở nên vặn vẹo dữ tợn. Ông ta rên rỉ hai tiếng, sau đó chửi ầm lên, “Mẹ nó, đứa chó nào lại đui mù tới mức ngay cả ông đây cũng dám gây sự!”

Ông ta ra hiệu cho đám vệ sĩ ra tay, nhưng vệ sĩ nhìn thoáng qua Kiều Dĩ Thương người đầy sát khí, ai cũng không dám lên.

Ông Rỗ gấp gáp, cố nén đau đớn nhìn về phía người đàn ông đang túm chặt tay mình. Khi ông ta thấy rõ gương mặt thâm trầm kia, ông ta như bị sét đánh trúng.

“Ma Tùng, mấy năm này ông hoành hành ngang ngược đã quen, người nào cũng dám chạm. Ông không sợ làm bẩn tay cô ấy, nhưng tôi lại chê ông làm ô uế mắt tôi.”

Ông Rỗ hít một hơi thật sâu, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi, “Ông chủ Kiều, cơn gió nào thổi ông tới đây vậy.”

Kiều Dĩ Thương cười lạnh buông tay ông ta ra, cố ý dùng chút sức. Ông Rỗ không phải đối thủ của ông ta, liên tục lùi về phía sau vài bước, bị vệ sĩ đỡ lấy. Trên mặt ông ta đã có vẻ không xuống đài nổi.

“Vì sao tôi không thể tới.”

“Không phải ông chủ Kiều không thích nhất là lui tới với đám quan lại thối nát này sao. Lại nói...”

Ông Rỗ nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, “Ông chủ Kiều cũng quen biết tình nhân của Chu Dung Thành?”

Kiều Dĩ Thương dùng khăn lau bàn tay vừa túm tay ông Rỗ ban nãy, sau đó lại ném khăn xuống đất, động tác này khiến ông Rỗ tức giận đến mức mặt tái xanh.

Ông ta làm vậy là ngại bẩn sao? Miệng nói tay còn làm, hành động này rơi vào mắt người ngoài khó tránh khỏi có chút quá cuồng vọng không biết làm người.

“Lá gan của ông cũng không nhỏ, quản tới trên đầu tôi.”

Ông Rỗ sắp không dám nói nữa. Ở Quảng Đà, ông chủ Kiều nổi tiếng là người tích chữ như vàng, lão đại giang hồ, tôi nào dám quản chuyện của ông đâu.

Ông ta nói xong lại tìm người hầu lấy hai ly rượu, đưa một ly tới trong tay Kiều Dĩ Thương. Kiều Dĩ Thương nhìn nhìn, cũng không quá làm ông ta mất mặt. Ông Rỗ cười tủm tỉm nói, “Nghe người trong giới lan truyền lần này Chu Dung Thành đã bị ông chỉnh.”

Kiều Dĩ Thương cười như không cười, “Ah? Ông nghe được từ nơi nào vậy.”

Ông Rỗ thấy ông ta cười, lại ha hả hai tiếng nói tiếp, “Chuyện này đã truyền khắp. Phàm là người có chút quen biết đều rõ Chu Dung Thành thiếu chút nữa đã ngã trong tay ông chủ Kiều. Thủ đoạn của ngài thật đáng sợ, ở đồn công an Chu Dung Thành có thể lấy thúng úp voi. Mảnh đất này màu mỡ tới mức nào, có ông ta chống một ngày, tất cả tiền của bất nghĩa đều chảy vào túi công ty của vợ ông ta, mịa nó, thế mà ông ta còn lợi dụng lúc tôi gặp khó khăn mà đòi lấy bồ của tôi. Nếu lần sau ông chủ Kiều lại chỉnh ông ta thì thêm phần tôi nữa, tôi sẽ sau lưng ông làm quân sư.”

Sắc mặt Kiều Dĩ Thương chợt lạnh lẽo, dọa ông Rỗ run rẩy, “Ma Tùng, cho tới bây giờ vẫn luôn là tôi chiếm lời từ trong tay người khác, nào đã tới phiên người khác móc thịt ra từ trong tay tôi. Tôi và Chu Dung Thành nước giếng không phạm nước sông, trước khi ông muốn chiếm lời thì chà cho sáng mắt ra trước đi. Nếu tôi còn nghe được mấy lời đồn đãi như vậy, tôi sẽ tới thẳng sào huyệt của ông.”

Ông Rỗ không biết bản thân nói sai chỗ nào lại chọc Kiều Dĩ Thương không thoải mái. Ông ta vội nói đám người này bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại thích đánh rắm, tôi đã nói ông chủ Kiều không thể làm ra chuyện đối đầu với quan liêu như vậy rồi.

Ông ta xoa xoa tay muốn mời Kiều Dĩ Thương một ly rượu, nhưng đối phương vốn không chịu nể mặt, không thèm nhìn ly rượu ông ta đưa tới, trực tiếp coi nó thành không khí.

Ông Rỗ lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng chưa từng bị mất mặt như thế, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Ông ta cũng không chào hỏi Kiều Dĩ Thương mà dẫn theo một nhóm người nổi giận đùng đùng rời đi.

Kiều Dĩ Thương đặt ly rượu xuống. Dư quang nơi khóe mắt rơi xuống dáng người thướt tha xinh đẹp được sườn xám phủ kín của tôi, “Anh hùng vì cứu mỹ nhân mà đắc tội tới nhân vật hàng đầu như vậy, chẳng lẽ cô Hà là oan gia đối đầu với tôi, vì sao mỗi lần tôi đụng phải cô đều không gặp được chuyện gì tốt đẹp.”

“Anh đừng chạm tôi không phải được rồi sao.”

Ông ta nhíu mày, “Đây là thái độ nên có khi đối xử với ân nhân cứu mạng mình sao?”

Tôi xoay người đi về phía ngoài cửa, cố ý dùng gót giày giẫm mạnh lên mũi chân ông ta. Trên đôi giày da màu rám nắng sáng loáng của ông ta lập tức xuất hiện vệt bẩn. Ông ta cúi đầu nhìn nhìn, cũng không nói gì.

Tôi đi được hai bước mới phát hiện sườn xám của mình đã bị ông Rỗ kéo xé tới rách ra một vết rách khá dài, lộ cả một vùng lớn da thịt bên trong. Tôi luống cuống tay chân muốn che chắn, nhưng vết rách quá dài, tôi vốn không thể nào che kín toàn bộ. Kiều Dĩ Thương không nói một lời trực tiếp cởi âu phục khoác lên vai tôi. Tôi như có thể cảm giác được nhiệt độ thuộc về ông ta trên quần áo, vẻ mặt tôi lạnh băng nói cho ông ta biết tôi không cần.

Tôi nói xong còn muốn trả áo lại cho ông ta, nhưng chẳng biết từ lúc nào trên đầu ngón tay ông ta đã nhiều ra một cái bật lửa, ông ta đang vuốt ve kim cương phía trên, “Nếu cô Hà muốn để tất cả mọi người biết cô đang mặc một cái áo ngực ren hoa màu trắng thì cứ việc cởi ra. Cục trưởng Chu cũng thật có tình thú, tình nhân đi ra ngoài cũng mặc nội y nóng bỏng như vậy, không biết lúc ở trong khuê phòng còn sẽ mặc rõ ràng tới mức nào.”

Tôi bị ông ta nói tới mặt mũi đỏ bừng lên, suy nghĩ một chút tôi dứt khoát khoác âu phục của ông ta. Dù sao thì khi tôi mới vừa tiến vào, mọi người chỉ nhận ra tôi mặc sườn xám. Sau khi khoác âu phục lên chỉ lộ ra một đôi chân, cúi đầu xuống sẽ không có người nào nhận ra tôi.

Tôi đối xử với ông ta như đối đãi với mãnh thú và dòng nước lũ, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với ông ta. Ông ta cười nhạo một tiếng, đút hai tay trong túi đi theo phía sau cách tôi một khoảng không gần không xa.
Tôi nhìn gạch men sáng bóng dưới chân, phía trên phóng ra bóng người cao to gầy gò của ông ta. Hôm nay ông ta mặc một chiếc áo sơ mi, quần trắng. Màu sắc chói mắt như vậy nhưng khoác lên người ông ta tuyệt không có vẻ ngả ngớn mà ngược lại còn đặc biệt có ý vị.

Là một loại ý vị phong hoa tuyết nguyệt.

Là thứ phụ nữ chúng tôi đều đang thưởng thức mỗi ngày.