Sắc Dụ

Chương 39: Ông ta phong hoa tuyết nguyệt



Chúng tôi và một số khách mời xa lạ cùng đi thang máy lên hội trường chính bán đấu giá, trong thang máy vô cùng nóng nực chật chội. Tôi bị chen giữa đám người, buồn bực đến sắc mặt ửng hồng. Kiều Dĩ Thương bỗng đưa tay đặt trước mặt tôi, trong sự kinh ngạc của tôi ông ta dùng thân thể mình ngăn cản biển người chật chội, kéo tôi tới trong ngực ông ta. Ngay khoảnh khắc tất cả mọi người nhìn tới, ông ta đè gáy tôi xuống, khiến mặt tôi chôn sâu trong ngực ông ta, không để người khác thấy tướng mạo của tôi.

Có người cười cười nói với Kiều Dĩ Thương hôm nay tổng giám đốc Kiều dẫn cả bạn gái đến sao, vì sao lại giấu kín như vậy.

Vừa nói người này còn vươn đầu ra dò xét, cố gắng thấy rõ trang phục và tướng mạo của tôi. Kiều Dĩ Thương dùng cánh tay ngăn cản tầm mắt mọi người, “Phụ nữ nhà không mấy giàu có, rất sợ gặp người lạ, tôi đưa cô ấy tới mở mang tầm mắt.”

Đám người cười ha hả, “Tổng giám đốc Kiều thật đúng là quân tử biết thương hương tiếc ngọc, người đàn ông như tổng giám đốc Kiều đoán chừng chẳng có phụ nữ nào không thích.”

Thang máy chậm rãi tiến lên, trán tôi nhắm trúng vị trí xương quai xanh của ông ta, cứ như vậy mà mở to hai mắt không nhúc nhích. Cánh tay ông ta vòng bên hông tôi, ngăn cách sự tiếp cận và tò mò của tất cả mọi người chung quanh. Hơi thở của ông ta phun ra thổi trúng da đầu tôi, hơi ngứa, bộ ngực ông ta phập phồng lên xuống liên tục.

Tôi cũng không căm ghét tư thế thân mật ôm tôi của ông ta, thậm chí tôi còn cảm thấy mùi thuốc lá tản ra từ trên quần áo ông ta rất dễ chịu. Mùi thuốc lá của ông ta không giống với mùi trên người Chu Dung Thành, có thể là do bọn họ dùng thuốc khác thương hiệu, cũng có thể do vị thế khác nhau. Chu Dung Thành luôn có vẻ cường ngạnh nồng đậm, mà Kiều Dĩ Thương lại là vẻ lạnh nhạt, cực kỳ giống với gương mặt luôn bình tĩnh của ông ta.

Trong lúc hoảng hốt tôi vươn một ngón tay tới gần trái tim ông ta, vốn định nhẹ nhàng đâm xuống, xem người đàn ông như ông ta có phải ngay cả nhịp tim cũng khác tôi không. Nhưng ngay khoảnh khắc gần chạm vào tôi bỗng tỉnh táo lại, tôi ý thức được thân phận giữa tôi và ông ta có khoảng cách lớn tới cỡ nào bèn nhanh chóng rút ngón tay về.

Chúng tôi đi ra khỏi thang máy, hai cánh cửa của phòng đấu giá đã đóng mất một, giọng nói của người điều khiển chương trình mơ hồ truyền đến từ bên trong, lâu lâu còn có tiếng vỗ tay vang lên.

Kiều Dĩ Thương sửa sang lại quần áo vì ôm lấy tôi mà đè ra nếp uốn, sau đó ông ta cũng không xoay người mà đi thẳng về phía cửa đồng thời nói với tôi, “Tôi đi vào trước, cô đợi thêm một phút đồng hồ nữa lại đi vào sau.”

Tôi nói được. Ông ta nghe thấy câu trả lời chắc chắn của tôi rồi cũng không quan tâm tôi nữa, bước nhanh về phía trước. Tôi nhìn bóng người ông ta tiến vào cửa chính, trong nháy mắt yến thính phát ra tiếng vỗ tay mãnh liệt như sóng triều.

Những người này đều biết ông ta, trong giới thượng lưu Quảng Đà Kiều Dĩ Thương rất có danh vọng.

Một tên lưu manh lập nghiệp từ hắc đạo lại có thể lên đến địa vị hôm nay, có thể tưởng tượng được trong này cần bao nhiêu máu tanh và thủ đoạn.

Không biết phải giẫm lên thất bại và hài cốt của bao nhiêu người mới có thể một bước lên trời.

Tôi gọi phục vụ đến cửa tiếp khách, tìm chị ta mượn một bộ áo choàng trắng thay cho tây trang trên người, sau đó tôi lại kêu chị ta giao bộ tây trang này cho thuộc hạ của anh Kiều.

Chị ta không hỏi nhiều mà dẫn dắt tôi đi về phía ghế ngồi ở hàng thứ nhất. Chu Dung Thành đã nói trước với ban tổ chức, cho nên tôi nhận được đãi ngộ vô cùng quy cách. Bỏ đám quan viên thương nhân cầm trong tay tài sản mấy trăm tỷ tới mấy hàng ghế.

Trong số bọn họ cũng có người quen biết tôi, nhỏ giọng xì xào bàn tán, người không quen biết tôi thì rất tò mò quan sát tướng mạo ăn mặc của tôi, suy đoán tôi là vợ của ai mà phô trương như vậy.

Sau khi tôi ngồi xuống mới kinh ngạc phát hiện ghế đầu trong vị trí khách quý còn trống, mà ghế khách quý thứ hai lại là Kiều Dĩ Thương. Giữa tôi và ông ta còn cách một người đàn ông trung niên. Không biết Kiều Dĩ Thương đã nói gì với người đàn ông kia, người đàn ông lập tức cười tủm tỉm đề xuất đổi vị trí với tôi. Ông ta đã đứng lên, người xếp sau đều đang quan sát chúng tôi, tôi có không muốn cũng không được.

“Trùng hợp quá, cô Hà.”

Tôi đè ép lửa giận, “Thật trùng hợp, trùng hợp đến nỗi ngay cả kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra ông rất cố sức.”

Kiều Dĩ Thương háo hức nhìn chằm chằm vào vật phẩm đấu giá vừa được nhân viên trên đài xốc vải đỏ lên, “Chẳng còn cách nào khác, thịt trên người cô Hà quá ngon lành, mà hết lần này tới lần khác tôi lại là động vật ăn thịt.”

Tôi quay đầu nhìn ông ta, đáy mắt ông ta ngậm lấy ý cười, làm bộ như không cảm giác được ánh mắt của tôi.

Mấy món vật phẩm đấu giá trên đài tôi đều không cảm thấy hứng thú, cho nên tôi chưa giơ bảng hiệu lần nào. Kiều Dĩ Thương cũng không cạnh tranh, ông ta ngồi yên lặng bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi đấu giá xong năm vật phẩm đấu giá đầu tiên đã tới màn áp trục tối nay. Trong khoảnh khắc ánh sáng toàn trường tối xuống, chỉ có một chìm cường quang màu trắng chiếu từ nóc phòng, hình dáng của vật phẩm đấu giá chậm rãi xuất hiện.

Trong hộp nhung tơ màu vàng là một cái trâm gài tóc bằng ngọc tím. Hiện tại ngọc tím đã gần như tuyệt tích, dựa vào chất liệu trong suốt và thủ công tinh xảo của chiếc trâm cài này, nói nó là trân bảo hiếm thế cũng không quá đáng.

Đám phụ nữ hét lên kinh ngạc, tiếp sau đó bọn họ đứng lên nhìn xung quanh. Dưới ánh đèn ngọc tím tản mát ra tia sáng mê người, khiến người ta không nỡ dời tầm mắt.

Người điều khiển chương trình nói giá quy định của nó, không ít nam bị người phụ nữ của mình giật dây mà thi nhau giơ bảng đấu giá trong tay lên, mỗi người đều như nhất định phải lấy được nó.

Khi giá cả đã tăng đến hai tỷ tư, tôi thấy đã tới lúc, đang định giơ bảng đấu gia lên thì Kiều Dĩ Thương vẫn im hơi lặng tiếng từ đầu đến cuối bỗng giơ trước tôi một bước, “Sáu tỷ.”

Thân thể tôi cứng đờ, đám người vẫn đang không ngừng tăng giá phía sau nghe được cái giá này, có chút chần chờ rồi ném bảng hiệu trong tay đi.

Kiều Dĩ Thương vừa mở miệng đã ra giá sáu tỷ, ai dám tranh với ông ta? Đừng nói là không tranh nổi, cho dù có thể tranh nổi cuối cùng vẫn phải ói ra.

Tôi thản nhiên giơ bảng giá lên, “Sáu tỷ chín.”

Kiều Dĩ Thương theo sát phía sau lại hô lên chín tỷ.

Lòng bàn tay tôi đã túa mồ hôi lạnh. Sớm biết vậy trước đó tôi mua đại một món cho rồi, ai có thể nghĩ tới Kiều Dĩ Thương cũng nhìn trúng thứ này.

Vào lúc tôi hô lên cái giá chín tỷ chín, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ. Đám người ở đây đều đang ôm tâm tính xem kịch vui nhìn hết thảy. Kiều Dĩ Thương cười nói, “Cô Hà cảm thấy bản thân mình có thể nắm chắc mấy phần sẽ lấy được nó đi?”

“Chỉ cần anh không tranh nó sẽ là của tôi.”
Ông ta buồn bực bật cười, lại một lần nữa giơ bảng lên với sân khấu, “Mười lăm tỷ.”

Hạn mức cao nhất Chu Dung Thành cho tôi là mười lăm tỷ, nhiều hơn nữa tuy ông ta có thể lấy ra được, nhưng thân phận của ông ta không cho phép ông ta bại lộ năng lực tài chính của mình. Tôi không thể làm gì khác hơn là buông bảng hiệu xuống.

Tôi có chút mất hứng, đứng lên muốn rời đi. Thế nhưng đúng lúc này ông ta lại nắm chặt tay tôi. Tôi sợ hãi quá đỗi, mà ông ta thì cười cười nói với tôi, “Cô không biết cây trâm cài này là tôi mua cho cô sao?”