Sắc Dụ

Chương 43: Chu Dung Thành muốn ly hôn



Bà Mã thấy tôi không có nhiều hứng thú bàn tán những chuyện này với bà ta, bà ta cười mỉa hai tiếng sau đó gọi bà Tiền và tình nhân của một thương nhân khác tới đánh bài. Tôi ngồi ở cửa trên bà Mã lên tiếng chào những người mới tới, sau đó bắt đầu xoa bài.

Khả năng chơi bài của tôi không được khá lắm, vận may cũng chỉ bình thường, chơi năm ván thua ba trăm sáu mươi triệu. Bà Tiền vẫn luôn thắng, dường như là vợ của thương nhân kia vẫn len lén nhường bài cho bà ta. Tôi không khỏi nhìn bà Tiền thêm vài lần, người phụ nữ này rất hung hãn, ở nơi nào cũng muốn đè người ta một đầu. Sở dĩ bà ta lôi kéo làm quen với tôi căn bản vì tôi không để ý tới bà ta, cố ý để bà ta mất mặt mũi.

Bà ta hơi bất mãn, kỳ quái hỏi có phải bà ta đã đắc tội với tôi không, vì sao tôi lại có địch ý lớn như vậy với bà ta.

Bà Mã quét mắt liếc bà ta một cái, “Cô Hà có thể có địch ý gì với bà, người ta đã câu được cục trưởng Chu, chẳng lẽ bà còn sợ người ta giật chồng bà sao?”

Sắc mặt bà Mã cứng đờ, tức giận ném ra một quân trắng, sau đó lại vui vẻ, “Trong quan trường không so lớn nhỏ, chỉ cần có thể kiếm tiền là được. Ông Tiền nhà tôi đối xử khá tốt với tôi, ngay cả châu báu tôi cũng luôn có thể mua được loại mới nhất. Hơn nữa ông ấy còn chưa có tình nhân bên ngoài, ước ao không?”

Bà Mã không để ý tới bà ta, rút hai quân liên tiếp đều không tốt, bà ta có chút vội vã, mặt cũng đỏ lên, trên trán túa mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Tôi biết bà ta đang đợi nam phong bính giang, tôi cũng không dùng được quân này bèn tiện tay ném ra ngoài.

Bà ta vừa nhìn thấy mặt mày lập tức hớn hở hẳn, “Cô Hà thật đúng là phúc tinh của tôi, lần tới đi ra ngoài chơi tôi nhất định sẽ gọi ngài theo. Cũng không biết vì sao, tôi vẫn luôn cảm thấy hợp ý với ngài.”

Bà ta khẽ quá mã bài, bà Tiền bỗng mở miệng, “Tôi nghe thấy một tin tức lớn, cục trưởng Chu muốn ly hôn với vợ ông ta, mấy người có biết việc này không?”

Tôi mới vừa xoa một tấm lục điều, vì những lời này của bà Tiền mà tay lập tức run một cái, trực tiếp bắn ra ngoài. Ba người còn lại đều sửng sốt, thấy tôi ném bài ra chợt vui vẻ, “A, cô Hà đang trăm phương nghìn kế giúp chúng tôi ăn ván này sao. Chúng tôi đã tìm nó rất lâu rồi đây, không ngờ ngài có thể nỡ đưa ra.”

Bà Mã cười tủm tỉm lấy lá bài đi, đẩy ngã một loạt trong tay, “Tôi hồ!”

Tình nhân của phú thương kia ảo não vỗ bàn, “Chị Tiền, sao chị không đợi lát nữa rồi hãy nói, lại để cho người khác lợi dụng sơ hở. Hôm nay quá không may mắn, một ván cũng không thắng được.”

Bà Mã vui vẻ rạo rực lấy tiền, “Không có biện pháp nào, vận khí đến muốn cản cũng không cản nổi. Có thể là vì gần đây tôi có nhiều việc vui cho nên bài vận cũng tốt lên theo.”

Bà Tiền đối diện tôi nhìn cái bụng trắng tròn béo mập của bà ta, hỏi, “Bà Mã có thể có chuyện vui gì, lẽ nào bà Mã lại có thai? Cục trưởng Mã muốn già rồi còn có con?”

Bà Mã gắt bà ta một tiếng, “Trên con đường thăng quan ông Mã không được thuận lợi lắm, cũng may con trai trong nhà rất không chịu thua kém, đã làm rất tốt ở cơ quan, sắp thăng thành phó phòng.”

Giọng điệu của bà Tiền có chút chua chua, “Ồ, sắp đuổi kịp bố mình rồi. Đều nói nếu trong nhà có người chuyện gì cũng dễ làm, còn chưa lớn nhưng có một người bố như vậy đã có thể một bước lên mây.”

Người tình nhân kia lại suỵt một tiếng, ra hiệu cho bà Mã đừng nói nữa. Lúc này bà Mã mới ý thức được thân phận của tôi. Bà ta biến sắc, đưa tay đánh miệng bản thân mình một chút, “A, xem tôi toàn nói lung tung cái gì, ông Mã nào có thể sánh với cục trưởng Chu, người ta ngay cả phó sở trưởng cũng không làm, nếu ông Mã nhà tôi có được phân nửa giác ngộ của cục trưởng Chu tôi cũng yên lòng.”

Bà ta cười tủm tỉm cầm lấy bàn tay, lạnh như băng của tôi, “Cô Hà, cô đừng hiểu lầm, cục trưởng Chu...”

Tôi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay chị ta, vẻ mặt lạnh lùng, “Ngài yên tâm đi, tôi sẽ không nói, đều chỉ là nói đùa, ai lại coi là thật.”

Bà ta rất vui vẻ, “Cô Hà đúng là người phụ nữ khôn ngoan, khó trách cục trưởng Chu thương cô như vậy, vì cô mà muốn ly hôn với vợ cả của mình.”

Ly hôn.

Vậy mà Chu Dung Thành lại muốn ly hôn.

Ông ta không tiết lộ cho tôi tí gì, tôi thử hỏi dò đây không phải tin vịt chứ.

Bà Tiền bảo đảm nói đây là thật, “Thư ký của cục trưởng Chu đã gọi điện thoại cho ông ta, nhắc tới đơn xin ly hôn, kết quả bị người đi ngang qua nghe thấy, người kia lại có quan hệ rất tốt với ông Tiền nhà tôi. Lúc uống rượu ông ta đã từng nhắc tới chuyện này. Chẳng qua cô Hà yên tâm, ông Tiền biết đúng mực, đã cảnh cáo người nọ không nên lan truyền cho người khác biết.”

Bà Mã trừng to mắt, “Cục trưởng Chu thật sự muốn ly hôn với vợ để lấy tình nhân? Miệng của tôi đúng là linh, cô Hà phải nhớ lấy đại công của tôi đấy.”
Tôi chợt nhớ tới buổi sáng hôm đó Chu Dung Thành hỏi tôi có từng nghĩ tới chuyện để ông ta làm chồng tôi không. Tôi vốn không để trong lòng, còn cho rằng ông ta đang dò xét xem tôi có hiểu chuyện không, có biết sâu cạn hay không. Dù sao vợ ông ta đã từng gặp tôi, ông ta lo lắng tôi dùng tâm cơ dụ dỗ đàn ông thượng vị vào việc xa lánh bắt nạt vợ ông ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nghiêm túc trong mắt ông ta nào phải vui đùa.

Trái tim tôi như ngưng đập, hết thảy trước mắt phảng phất như yên tĩnh lại, không có giọng nói, ngay cả ánh sáng cũng biến thành trắng bệch.

Tôi quay đầu nhìn về phía Kiều Dĩ Thương đang bị vây thành từng vòng xa xa, vừa lúc ông ta cũng đang nhìn tôi, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Ông ta lộ ra nụ cười tươi, nụ cười kia cực kỳ giống với ánh trăng trên phố đèn lồng, khiến ngực tôi nóng một trận.