Sắc Dụ

Chương 46: Chị Bối nói tôi là quản lý.



Cánh tay chị Bối đang kéo tay tôi chợt căng thẳng, trái tim tôi cũng thót lên tới cổ họng. Nơi ăn chơi đàng điếm này vốn không có nhân quyền, chỉ có cao thấp quý tiện, khách hàng là tổ tông, phụ nữ là đồ chơi. Khách yêu cầu kỹ nữ quỳ kỹ nữ phải quỳ, yêu cầu liếm kỹ nữ liền phải liếm. Nếu sở trưởng Lưu phát hiện ông ta bị chúng tôi liên thủ tính kế, hậu quả thật không dễ gánh vác.

Chị Bối buông tay tôi ra, mặt mũi tràn đầy ý cười nịnh bợ xoay người, “Thế nào, ông còn đích thân gặp gỡ vị khách kia sao?”

Sở trưởng Lưu gọi hoa khôi châm một điếu thuốc cho ông ta. Ông ta hút một hơi lớn, như có điều suy nghĩ híp mắt, “Cô có quan hệ không tệ với hội sở Nam Giang này, hậu trường của hộp đêm này là ai hẳn cô cũng hiểu rõ?”

Chị Bối vừa nghe thấy ông ta hỏi việc này bèn thở phào nhẹ nhõm, “Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, chọn các cô gái ưu tú nhất cho hộp đêm, đừng nói tới vị hậu trường lớn này, ngay cả ba ông chủ tôi cũng chưa được gặp hết. Nhưng có ông chủ lớn ở đây, chắc chắn nơi này không thể sụp được.”

Sở trưởng Lưu hỏi chẳng lẽ người này còn có bản lĩnh thông thiên sao.

Chị Bối vẫn cười như cũ, “Thông thiên hay không thì khó mà nói được, nhưng nếu muốn động vào cũng phải xem người phía trên có muốn chọc lấy một thân nhơ bẩn không. Làm gì có ai rảnh rỗi tới mức tự dưng lại đi làm mình không thoải mái? Dù thủ đô có lá gan này cũng không thể đi máy bay đến đây, đúng không?”

Sở trưởng Lưu không nói nữa. Ông ta xua tay kêu chị Bối dẫn tôi rời đi đi, nhớ đóng cửa lại.

Tôi cất kỹ cameras sau đó ôm lấy chị Bối không ngừng nói cảm ơn chị ta. Chị ta nói chuyện như vậy hoa khôi ở thủ đô cũng đã từng làm, chỉ vì tự bảo vệ mình. Có đôi khi người sống lâu trong giới này cũng sẽ biết nhiều chuyện gièm pha của mấy nhân vật lớn kia, tỷ như bao nuôi ai, tham ô bao nhiêu, là vây cánh với người nào… Có thể nắm chặt chút tin tức khủng trong tay cũng có thể đảm bảo bình an.

Khi hoa khôi hàng đầu Thiên Thượng Nhân Gian Lương Hải Lan bị giết, cảnh sát đã tìm được rất nhiều thứ có liên quan đến phía trên trong biệt thự của cô ta. Ai có quan hệ tốt với ai, ai từng tới Thiên Thượng Nhân Gian tiêu tốn bao nhiêu tiền, mời người nào, chơi kỹ nữ nào, làm giao dịch gì, khoản tiền bao nhiêu đều nhớ kỹ rõ ràng.

Cũng bởi vì chuyện này mà rất nhiều chị em trong nghề nói cô ta bị người chơi chết. Vì sao tới bây giờ vụ án này còn chưa được phá, cũng bởi vì cảnh sát biết không thể phá vụ án này, nếu không chẳng biết sẽ dính dáng tới bao nhiêu hổ đông bắc.

Nếu không phải vì bảo vệ Chu Dung Thành, tôi cũng sẽ không xuất đầu lộ diện tiếp rượu cho nhân vật như vậy. Tôi quá rõ ràng chốn quan trường nguy hiểm tới mức nào, toàn là hạng người chỉ chớp mắt mấy cái cũng đầy toan tính, quyền lực trong tay có thể nghiền chết dân chúng.

Chị Bối nói muốn lái xe đưa tôi trở về, ngộ nhỡ trong đám thuộc hạ trong phòng nói cho sở trưởng Lưu, làm không tốt tôi không thể rời đi được.

Trong lúc hai chúng tôi đang muốn rời đi, một kỹ nữ mặt mũi trắng bệch lao từ đầu cầu thang tới. Cô ta kéo tay chị Bối lại, “Chị Bối, trong thuê phòng ở tầng ba có một trai bao chết mất, nam vương của chúng ta đã đột tử trong phòng! Má mì chúng tôi không quản được, xin chị ra mặt giải quyết chuyện này.”

Chị Bối còn tưởng đã có chuyện lớn tày trời xảy ra, nhíu mày hất tay kỹ nữ kia, “Chết thì chết, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Lúc đầu cậu ta đã làm chuyện nguy hiểm, mỗi ngày ngủ với phú bà đói khát, vì kiếm tiền mà làm việc cả đêm. Cậu ta không chết thì ai chết? Chuyển cho người nhà một khoản tiền là được rồi.”

Kỹ nữ gấp đến độ giậm chân, “Chị Bối của em ơi, chị cũng là người có quyền thế trong hộp đêm sao có thể không biết mấy chuyện ẩn bên trong. Nam kỹ kia là người được bà lớn của sở trưởng phòng tài nguyên môi trường cấp tỉnh bao nuôi, cũng chỉ hầu hạ một mình bà ấy. Hôm nay anh ta tới để làm thay cho một nam vương khác, hai phú bà chọn anh ta cũng là bà lớn nhà quan lại, đều không dễ chọc. Hiện tại chỉ sợ có phong thanh rò rỉ ra ngoài, chị mau tới xem một chút đi!”

Chị Bối vừa nghe thấy tên nhân vật lớn như vậy cũng cảm thấy hơi vướng tay vướng chân, bèn để tôi tìm một căn phòng trốn tạm trước. Đợi khi chị ta giải quyết xong chuyện này lại tính tới tôi.

Chị Bối nói xong lại theo kỹ nữ kia lên tầng. Tôi do dự một chút cũng theo sau. Đối với người nơi này tôi không có tình cảm gì, chính cảm thấy thật ly kỳ. Thật ra chuyện có người chết ở đây rất phổ biến, vốn còn chưa lan truyền đã bị đè ép, có người nào mở hộp đêm mà không có bối cảnh cứng rắn.

Không phải chết vì uống rượu quá độ cũng chết vì túng dục quá độ, hoặc tiếp khách quá nhiều mà đột tử. Đây đều là những nguyên nhân ngoài ý muốn, cho nên có án mạng xảy ra muốn xử lý cũng không dính trách nhiệm nhiều, chỉ cần bồi thường tiền là xong việc.

Đám cảnh sát thường tỏ thái độ rất vô liêm sỉ đối với nghề của chúng tôi. Bọn họ thà đi bắt một tên trộm cướp cũng lười phá vụ án liên quan tới mạng kỹ nữ. Thật ra rất nhiều hội sở đều có oan tình, hội sở nhỏ thì không sao chứ hội sở lớn lại rất loạn.

Trăm nghe không bằng một thấy. Tôi cũng có thể tính là được mở rộng tầm mắt ở hội sở Nam Giang. Phòng bao xảy ra chuyện là phòng thứ tư nằm ở đầu cùng tầng ba. Tú bà đã đè ép hiện trường, cửa tụ không có nhiều kỹ nam kỹ nữ tụ tập lắm. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt bọn họ đều có chút khủng bố.

Chị Bối đi tới đẩy bọn họ ra. Ánh đèn trong phòng bao lóe lên, hai bà lớn trung niên đang ngồi trên sofa. Bọn họ đã mặc quần áo xong, một người đang hút thuốc lá cho đỡ sợ một người không biết đang gọi điện thoại cho ai, nói bọn họ có chút chuyện, chơi đùa chết người.

Chắc chắn bọn họ không gọi điện thoại cho người đàn ông của mình, đoán chừng là gọi cho nhà mẹ đẻ thân thích hoặc bạn bè có bối cảnh. Không thể không bội phục người từng gặp sóng to gió lớn như bọn họ. Nếu đổi lại dân chúng bình thường gặp phải chuyện này, sợ là đã sớm khóc lóc tìm cha tìm mẹ. Đương nhiên những nữ dân chúng bình thường có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội vào chỗ như thế.

Trên ghế sofa còn có một chiếc nội y nam, trên mặt đất có bãi nôn, còn có phân và nước tiểu. hẳn là tính dụng phấn khởi không thể khống chế, trực tiếp đột tử. Người đã được đưa đi nhưng mùi trong phòng vẫn chưa tiêu tán, đã thông gió lâu như vậy nhưng mùi vị vẫn còn đậm đà như thế, có thể thấy được mới vừa rồi đã kịch liệt tới mức nào.

Chị Bối hỏi tú bà là nam kỹ đã chết đâu.

Tú bà nhỏ giọng nói, “Hai nhân viên phục vụ mang đi rồi, đang được đặt trong phòng làm việc của tôi. Cuối cùng phải xử lý thế nào còn nhờ chị giải quyết. Không có quá nhiều người biết chuyện này. Tôi đã cảnh cáo mọi người, hai người này một người là phu nhân bộ trưởng bộ tài chính, một người vợ của quản lý cấp cao trong công ty đã phát hành cổ phiếu, bối cảnh đều rất sâu, chắc chắn không thể giao cho cảnh sát.”

Chị Bối nhíu nhíu mày, “Vì sao lại chơi tới chết người?”

Phấn lót trên mặt tú bà hơi khô, vẻ mặt bà ta quá kích động khiến những bột phấn kia đều nổi lên.

“Chị có biết câu phụ nữ bốn năm mươi tuổi như lang như hổ không? Nam vương này tuấn tú như minh tinh, cái kia cũng không tồi. Bọn họ hai chơi một, hết người này làm tới người kia làm, người này mới vừa xong người kia đã tỉnh lại nói muốn tiếp, dù là thân thể bằng sắt cũng không chống cự nổi.”

Tú bà run run người, da gà nổi lên, “Chị không thấy, lúc nãy khi nam kỹ kia bị khiêng đi trên mặt còn cương, trên người đầy vết cào. Cũng không phải bọn họ không có tiền gọi thêm vài người, mà bọn họ thích kích thích. Nam kỹ này là cây rụng tiền của tôi, người ta còn là tình nhân của bà lớn nhà sở trưởng. Hiện tại tôi biết phải giải thích thế nào đây? Người ta còn trả một năm chín tỷ phí bao nuôi đây!”

Lòng người dễ đổi nhân tình ấm lạnh, ở nơi trăng hoa là có thể thấy rõ nhất.

Người tới nơi này đều vì tranh tiền tranh thế, gì mà tôn nghiêm điểm mấu chốt nhân cách lương tri… đều có thể không nhắc tới. Nhìn đám kỹ nam kỹ nữ đang tụ tập chung quanh, bọn họ vốn sẽ không thương xót bi thống cho sinh mệnh mới vừa chết đi kia, trên gương mặt tê liệt ngoại trừ vẻ kinh hồn vì liên tưởng đến vận mệnh tương lai của mình chỉ còn hưng phấn và bát quái.

Bà lớn đang ngồi ghế sofa bằng da thật hút thuốc lá ngẩng đầu đưa mắt nhìn chị Bối, “Cô là?”

Chị Bối nói tôi là quản lý.

Bà ta phủi phủi tàn thuốc vào trong gạt tàn, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, “Ý thế nào.”

Chị Bối nói chuyện này hộp đêm chúng tôi sẽ giải quyết, nhưng ngài phải trả ít tiền.

Bà lớn kia nói tiền không thành vấn đề, nhưng tối đa chỉ đưa ra mười chữ số, bà ta cảm thấy không đáng chi ra nhiều tiền hơn nữa cho những sinh mệnh đê tiện này.
Chị Bối lè lưỡi liếm liếm bờ môi đã trét lấy son đậm, “Nam kỹ này có hậu trường cứng rắn, sợ rằng tôi không làm chủ được. Bồi thường tiền chỉ là một mặt, một khi bà lớn kia làm lớn lên ngài phải đứng ra nói một chút.”

Trong lúc chị Bối thương lượng với bà lớn kia, cửa thang máy trên hành lang bỗng mở ra, bốn hộ vệ vây quanh một người đàn ông mặc âu phục nhanh chóng đi về phía bên này.

Tú bà che miệng kinh hô một tiếng, “Ông chủ đến!”