Sắc Dụ

Chương 48: Người đẹp rắn rết



Buổi chiều trước ngày đại hội tỉnh, sở trưởng Lưu đã hẹn Chu Dung Thành tới trà lâu, Chu Dung Thành không quá nguyện ý lén tiếp xúc với ông ta, nhưng cấp trên mời ông ta không tiện cự tuyệt. Dù sao thì ông ta còn phải làm việc dưới trướng sở trưởng Lưu, không thể làm gì khác hơn là cố mà đồng ý.

Tôi biết tin tức này còn muốn đi chung với ông ta, nhưng ông ta kêu tôi chờ ở nhà, không nên xuất đầu lộ diện. Tôi không bỏ qua mà quấn quít lấy. Ông ta bị tôi nài nỉ đến không chẳng còn cách nào khác mới đồng ý dẫn tôi đi cùng, nhưng không cho phép tôi nói nhiều trên bàn.

Tài xế lái xe đưa chúng tôi đến trà lâu. Tôi mượn cớ tới nhà vệ sinh, để Chu Dung Thành vào trước. Sau khi ông ta rời đi tôi khóa ngược cửa phòng vệ sinh, dùng di động nhắm ngay mục quay video, ghi hình tại toàn bộ quá trình.

Tôi đi đến phòng của sở trưởng Lưu nhưng không đi vào ngay mà nương theo cơ hội nhân viên bưng trà lên, để đối phương mở rộng cửa. Tôi đứng bên ngoài quan sát một hồi. Sở trưởng Lưu nhận lấy bộ dụng cụ pha trà, vừa dùng nước rửa sạch vừa nói với Chu Dung Thành, “Nam Ninh lại xuất hiện một băng đảng buôn ma túy vô cùng ác liệt, bối cảnh là dư đảng của Mỹ Điện Vân Giang vùng Tam Giác Vàng, có tới mấy trăm người. Ông biết việc này không?”

Chu Dung Thành nói biết.

Sở trưởng Lưu đổ nước vào ấm trà sau đó đặt lên bếp lò, “Nam Ninh là một địa phương nhỏ bé, lực lượng cảnh sát còn thiếu thốn, bọn họ xin chúng ta trợ giúp. Loại án này rất nguy hiểm, người không có thực lực và kinh nghiệm tới đó chẳng khác nào đi chịu chết. Tôi vẫn luôn thận trọng suy xét nhân tuyển. Anh chú ý tới cục công an thành phố xem có ai tương đối xuất sắc thì đề cử, chỉ cần lập công trở về, tôi nhất định sẽ đề bạt người này lên.”

Chu Dung Thành ngước mắt nhìn ông ta, không hé răng.

Sở trưởng Lưu nhìn chằm chằm vòng bọt nước cuộn trào trong bình trà, hương trà nhàn nhạt bay ra, sương mù che phủ gương mặt Chu Dung Thành.

“Dung Thành, mấy người làm quan như chúng ta một khi không cầm giữ được bản thân mình, ông có biết dân chúng sẽ nói gì không? Bọn họ sẽ nói chúng ta bị người đẹp rắn rết mê hoặc, sa vào tửu sắc. Tôi vừa nhậm chức ở Quảng Đà đã nghe không ít lời đồn đãi về anh.”

Chu Dung Thành cười không nói, chỉ im lặng vuốt vuốt ly rượu. Sở trưởng Lưu hỏi Chu Dung Thành có muốn nói lời nào giải vây cho bản thân không.

Chu Dung Thành nói không có.

Sở trưởng Lưu cười một tiếng, “Dung Thành, đừng nên để tiền đồ tươi đẹp bị hủy trong tay mấy người phụ nữ rắn rết. Trên giường bọn họ dịu dàng thơm ngát, cũng ngưỡng mộ anh hùng, nhưng nên sớm kịp bứt ra đi.”

Ông ta nói xong lại cầm lấy một miếng bánh ngọt từ trong khay tinh xảo, tinh tế thưởng thức. Chu Dung Thành làm trưởng cục công an nhiều năm như vậy, tội bao nuôi tình nhân ông ta biết rõ. Nếu ông ta có thể nỡ bỏ tôi sợ rằng đã sớm chặt đứt quan hệ giữa chúng tôi, sẽ không kéo đến hiện tại chờ người khác cảnh cáo.

Tôi thấy thời cơ đã tới bèn đưa tay gõ cửa. Sở trưởng Lưu quay đầu, ngay khoảnh khắc thấy tôi, mặt ông ta thoáng qua vẻ kinh hoảng và kinh ngạc. Ông ta tỉ mỉ quan sát mặt tôi, tôi lại dùng nụ cười giống hệt đêm ở phòng bao để cười với ông ta, rõ ràng cả người ông ta giật mình một cái, triệt để nhận ra tôi.

“Vị này là?”

Chu Dung Thành giới thiệu tên tôi với ông ta. Con cáo già sở trưởng Lưu này thông minh khôn khéo tới mức nào, lập tức đoán ra tôi là bà hai Chu Dung Thành kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết, sắc mặt lập tức trở nên khó coi như vừa nuốt con chuột chết.

Ông ta hoàn toàn bối rối, bắt đầu nghi ngờ vì sao tôi lại xuất hiện trong phòng bao. Sau khi tôi ngồi xuống chủ động chào hỏi ông ta, ông ta khó khăn cười cười. Tôi oán giận Chu Dung Thành vì sao bà Lưu không tới đây. Sớm biết trên bàn chỉ có đàn ông thế này tôi đã không tiện lộ diện.

Chu Dung Thành nhíu mày, sở trưởng Lưu nói vợ mình còn đang đi dạo phố với con gái không thể phân thân chứ không phải bà ấy không muốn tới đây, bà ấy rất thích Bích Loa Xuân nơi này.

Chu Dung Thành đưa một cái ly sạch tới trước mặt tôi, thuận miệng hỏi một câu, “Sao lại đi lâu như vậy.”

Tôi lập tức mở máy hát không bỏ qua, “Không phải vì em cần hoá trang chải tóc sao? Phụ nữ rất nhiều chuyện phiền toái, đàn ông có mới nới cũ, nếu phụ nữ không dành thời gian trang điểm thì còn gì hấp dẫn nữa.”

Giọng nói õng ẹo của tôi khiến Chu Dung Thành có chút mờ mịt. Sở trưởng Lưu cười nói Dung Thành, rốt cục cô ấy phải bất mãn tới mức nào mới cất lời oán giận như vậy.

Chu Dung Thành dùng sức nắm chặt tay tôi, “Vì sao hôm nay em lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Lời anh dặn em quên rồi sao?”

Tôi cười một tiếng, vươn một ngón tay kiều mị động lòng người chỉ vào ly trà trước mặt sở trưởng Lưu. Ông ta lập tức hiểu ý tôi mà bưng ly trà lên, nói, “Cô Hà sống thật với bản tính, lời nói thật kiểu vậy đã nhiều năm rồi tôi không nghe được. Đàn ông có khó khăn của đàn ông, phụ nữ cũng có gian khổ của phụ nữ.”

Ông ta giơ ly lên chờ tôi chạm cốc, kết quả tôi chậm chạp không động, lúc này ông ta mới phát hiện ly của tôi trống không. Ông ta lập tức cầm ly tới, Chu Dung Thành nhíu mày, “Hà San, đừng không biết điều như vậy.”

Sở trưởng Lưu cười nói không sao, chỉ là châm một ly trà thôi, nào có nhiều quy củ như vậy.

Tôi chống cằm nhìn nước trà màu nâu chảy vào trong ly, “Sở trưởng Lưu tự tay rót trà cho tôi, đây là bảo vật vô giá, có dùng tiền cũng không mua được.”

Ông ta cười ha ha, “Cô Hà thích thì cứ uống hết là được.”

Tôi nhận lấy ly trà từ trên tay ông ta, đưa lên mũi ngửi một cái, “Trà gì?”

Ông ta nói Lư Sơn Vân Vụ.

Tôi nghiêng đầu nhìn Chu Dung Thành, “Anh thích trà.”

Ông ta không nói gì, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa tôi và sở trưởng Lưu. Ông ta đã nhận ra có gì đó không đúng, nhưng tới cùng có chỗ nào không đúng ông ta lại không nói nên lời.

Ngay cả chính tôi cũng kinh ngạc, không biết lúc đó tôi đã lấy đâu ra lá gan lớn tới mức liên thủ với chị Bối tính toán phó sở trưởng cục công an. Hiện tại chỉ nghĩ một chút tôi đã cảm thấy sợ hãi. Nơi đó sống chết có số, ngộ nhỡ có sơ sót, có thể còn sống đi ra hay không cũng chưa biết chừng.

Chuyện này khiến tôi ý thức thật sâu được địa vị của Chu Dung Thành trong lòng tôi là quan trọng tới mức nào. Ong ta là chỗ dựa của tôi, là trời của tôi, là tính mạng của tôi.

Vì ông ta chuyện gì tôi cũng có thể làm được.

Tôi uống sạch nước trà trong ly, đứng dậy ngồi xổm trước mặt sở trưởng Lưu, lấy điện thoại di động ra, “Có chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”

Tôi ấn mở video, tắt tiếng. Khi ông ta thấy hình ảnh xuất hiện trên màn hình, sắc mặt ông ta trở nên chấn động khó coi tới cùng cực. Nhưng ngại Chu Dung Thành ở đây ông ta không tiện phát tác mà cố hết sức nhẫn nhịn.

Tôi mặt không đổi sắc nói, “Trong Tam Quốc tôi vẫn chưa hiểu đoạn này, vì sao Chu Du cứ phải tranh giành đệ nhất với Gia Cát Lượng làm gì? Nếu tài hoa của ông ta xếp thứ hai không phải vẫn được ghi tên vào sử sách sao? Ông ta cứ đi con đường của mình là đủ rồi, cần gì cứ phải đi hãm hại người khác, cuối cùng rơi vào kết cục không tốt. Sở trưởng Lưu, ông nói xem rốt cục ông ta đang nghĩ gì?”

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt ông ta. Ông ta không nói gì. Tôi cũng làm việc có chừng mực, lại một lần nữa ngồi về vị trí, nước trà trong bình lại được hâm nóng, từ đầu đến cuối trên mặt tôi vẫn luôn là nụ cười ôn hòa vô cùng xinh đẹp. Sở trưởng Lưu cầm lấy cặp công văn, sắc mặt âm trầm nói với Chu Dung Thành, “Đại hội ngày mai không liên quan tới ông, ông không cần đi.”

Ông ta nói xong câu đó lại đứng dậy đi về phía cửa. Chu Dung Thành cũng lập tức đứng lên tiễn ông ta, ba người chúng tôi cùng rời khỏi trà lâu. Tài xế của sở trưởng Lưu thấy ông ta đi ra bèn mở cửa xe. Đợi sau khi ông ta ngồi vào ghế sau rồi mới ý vị thâm trường mà nói với Chu Dung Thành, “Cô Hà này thật không đơn giản, là loại phụ nữ rất mưu trí, rất có thủ đoạn.”

Ông ta lạnh lùng quay đầu. Tài xế khép cửa lại, nghênh ngang rời đi.

Chu Dung Thành hỏi tôi ông ta nói vậy là có ý gì.

Tôi ôm lấy cánh tay ông ta, cười tủm tỉm nói lòng tham không đáy, đoán chừng ông ta cảm thấy ngay cả em cũng hiểu Chu Du tham lam sẽ không có kết cục tốt, hẳn ông ta đã bị em cảm hóa.

Ông ta bật cười, ngón tay nhéo nhéo trên chóp mũi tôi, “Thật tinh quái.”

Lúc đầu tôi cho rằng tôi đã qua được cửa ải khó khăn này, không ngờ tới trên tỉnh hạ chỉ thị, để Chu Dung Thành dẫn đội gồm bảy mươi đặc công hình sự có kinh nghiệm phá trọng án đến Nam Ninh công tác, phối hợp với cảnh sát địa phương điều tra phá vụ án mạng lưới buôn ma túy dư đảng Tam Giác Vàng.

Vụ án xuyên tỉnh xuyên thành phố này có hệ số nguy hiểm rất lớn, cấp phó phòng trở lên cũng sẽ không nhúng tay. Thế nhưng một cục trưởng như Chu Dung Thành lại bị cử tới tiền tuyến, rất hiển nhiên sở trưởng Lưu bị tôi áp chế không dám xử phạt ông ta trên đại hội, nhưng lại muốn dùng ám chiêu hãm hại ông ta.

Khi thư ký nói tin tức này cho tôi biết, Chu Dung Thành mới vừa tới tỉnh ủy nhận lệnh ủy nhiệm, tôi muốn ngăn cản cũng không kịp. Thư ký thấy tôi biến sắc, ông ta giải thích trong tỉnh cho rằng cục trưởng Chu đã phát triển từ cơ sở lên, kinh nghiệm phá án rất phong phú, lại là cục trưởng, khiến mọi người cảm thấy đáng tin cậy. Có ông ta tới Nam Ninh đứng sau màn tọa trấn chỉ huy sẽ không nảy sinh xung đột trực tiếp với đám buôn ma túy.

Có thể sống ở nơi bình an ai lại muốn chạy tới khu loạn lạc, nhưng dù Chu Dung Thành không muốn cũng không thể không phục tùng. Trên quan trường ông ta có quá nhiều kẻ thù, ngộ nhỡ lúc tới Nam Ninh bị người ngáng chân thật không chắc có thể bình an trở về hay không.

Nữ cục trưởng họ Nhậm trước đó đã bị kẻ thù ám toán, bị người động tay động chân vào xe, nếu không sao nữ cục trưởng này có thể hy sinh được. Có vết xe đổ đi trước, tôi thật sự cảm thấy lo lắng cho chuyến công tác này của Chu Dung Thành.

Tôi hỏi thư ký lúc nào ông ta mới lên đường, ông ta nói trưa mai, đại khái là phải nửa tháng sau mới trở về.

Thư ký rời đi rồi tôi lại đến phòng ngủ thu dọn hành lý cho Chu Dung Thành. Ông ta đã từng đi An Châu Hải Châu công tác, mở cuộc tọa đàm công an, cho nên đối với chuyện thu dọn hành lý tôi cũng không còn xa lạ gì. Trong lúc tôi bỏ quần lót vào va li, điện thoại di động đang đặt ở đầu giường bỗng đổ chuông, là ông ta gửi tin nhắn kêu tôi tới Đường Hương gặp ông ta, có chuyện rất gấp.

Đường Hương là nơi một số nhân vật quyền quý nổi tiếng hưởng thụ giết thời gian, bên trong đều là nhã gian, đốt hương liệu nhập khẩu. Đây là rất phong nhã có thể uống rượu uống trà cũng có thể chơi cờ nghe kể chuyện.

Chẳng qua giá cả nơi này cao vô cùng, một cây hương Ấn Độ kỳ dị có thể đốt một giờ mà giá mười mấy triệu, nữ hầu bên trong đều là cô gái tốt nghiệp từ các trường đào tạo người mẫu.

Ngoài cửa Đường Hương có nhân viên phục vụ hỏi tên họ tôi, cười cười mời tôi vào thang máy. Sau khi dừng lại ở tầng hai, phục vụ đi phía trước dẫn đường cho tôi, sau đó phục vụ dừng lại trước cửa son thoạt nhìn vô cùng cổ kính, “Cô Hà, vị khách ngài muốn tìm đang ở đây chờ ngài.”
Tôi nói cảm ơn với phục vụ sau đó nhìn vào mặt kính trong suốt bên cạnh sửa sang lại váy và tóc của mình. Loại tình nhân như chúng tôi vẫn luôn lấy sắc câu người, bất kỳ thời khắc nào cũng phải giữ vững vẻ xinh đẹp thanh thái. Một khi dáng vẻ đầy mỡ lôi thôi bị đàn ông thấy được, dù chỉ một giây đồng hồ nhưng hứng thú vẫn sẽ giảm đi rất nhiều, chẳng khác nào tự hủy diệt tương lai của mình.

Tôi đẩy cửa đi vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chấn động. Trong nhã gian vốn không có Chu Dung Thành, cửa sổ gỗ bị sợi dây leo bám giữ, nơi góc phòng có đặt một đỉnh lô rất nhỏ, bên trong có châm ba cây hương, mùi rất nhẹ.

Trên ghế mây chỉ có một mình Kiều Dĩ Thương đang ngồi. Ông ta mặc áo trong màu xanh và quần tây đen dài, ánh mặt trời phủ lên sườn mặt anh tuấn bức người, ngón cái và ngón trỏ tay phải của ông ta đang cầm một quân cờ, mắt quan sát kỹ thế cục trên bàn cờ. Nếu người ngoài nhìn thấy hình ảnh này sẽ cảm giác bản thân đang xem một bức tranh không màng danh lợi tươi đẹp.